Câu chuyện thứ hai: Nếu trong rượu có độc? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện trường vụ án là căn phòng trên tầng 2 của dinh thự Wakabayashi nằm sát Bệnh viện Thú y. Người đàn ông luống tuổi, chết trong tư thế bị ngã từ trên ghế đặt cạnh của sổ trong phòng riêng. Một cảnh sát tiến lại phía thanh tra Kazamatsuri, trình bày sự việc.

"Người chết là Wakabayashi Tatsuo, 62 tuổi. Nhân chứng đầu tiên phát hiện vụ việc là người giúp việc trong gia đình. Mãi không thấy ông chủ Wakabayashi Tatsuo dậy, chị ta thấy lạ liền lên phòng ngủ xem và phát hiện ra cảnh tượng này."

Reiko nhanh chóng quan sát hiện trường, ánh mắt cô lấp lánh sau cặp kính không số. Ông Wakabayashi Tatsuo trông khá thoải mái với bộ đồ ngủ có áo khoác mỏng bên ngoài. Tuy nhiên mặt ông rúm ró, cho thấy rõ trạng thái đau đớn lúc lâm chung. Theo quan sát, nạn nhân không có vết thương ngoài, cũng không thấy có máu. Cách cánh tay phải của ông chừng 10 cm, một ly rượu hình hoa tulip nằm lăn lóc. Ly rượu trống trơn, nhưng cả mảng thảm lớn quanh ly rượu loang lổ vết rượu đỏ. Trước cái ghế được cho là ông Wakabayashi Tatsuo đã ngồi có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có chiếc khay đặt chai vang đỏ đã mở nắp. Chai rượu vẫn còn khoảng 80%. Trên khay, ngoài chai rượu còn có nút chai, dụng cụ mở nút chai hình chữ T, tem dán miệng chai bị vo tròn lại.

"Cô nhìn đi Hosho," thanh tra Kazamatsuri hét lên. "Ông Wakabayashi Tatsuo đã uống rượu trước khi đi ngủ."

"... Vâng." Nói những điều ai cũng biết với giọng như thể chỉ riêng mình phát hiện ra là sở trường của thanh tra Kazamatsuri. Nếu lần nào cũng cằn nhằn thì không thể làm việc dưới quyền anh ta.

"Ồ, cái gì đây?" Reiko chỉ vào thứ duy nhất có vẻ không ăn nhập với những thứ khác trên khay. Đó là một lọ thủy tinh nhỏ màu nâu thường thấy tại các phòng khám bệnh viện. Lọ không dán nhãn. Bên trong rỗng. Tuy nhiên, quan sát thì thấy vẫn còn sót một chút chất lỏng bên trong. Thuốc độc chăng? Reiko nghĩ đến đó thì...

"Cô không nhìn ra hả Hosho?" Thanh tra Kazamatsuri hỏi và bồi thêm câu giải thích mà ai cũng biết, "Chắc là thuốc độc rồi. Xét tình hình này thì không nhầm đâu."

Nhìn hiện trường cũng đủ biết ông Wakabayashi Tatsuo uống phải thứ có độc, cần gì anh phải nói.

Kết quả của bên khám nghiệm và bên nhận dạng vừa được tiến hành cũng khẳng định điều này. Kết quả khám nghiệm cho thấy nguyên nhân tử vong là do chất xyanua. Không có vết thương ngoài cũng như không có dấu hiệu vật lộn. Thời điểm tử vong được cho là khoảng 1 giờ sáng. Kết quả phân tích của bên nhận dạng cho thấy không có độc chất trong chai rượu, tuy nhiên lại có chất xyanua trong chất lỏng dính trên thảm trải sàn. Ngoài ra, chất lỏng sót lại trong chiếc lọ màu nâu cũng được cho là xyanua. Trên chai rượu, ly rượu, lọ thủy tinh màu nâu đều có dấu vân tay của nạn nhân Wakabayashi Tatsuo nhưng không có dấu vân tay của người khác. Vài nguồn tin báo cho biết sáng nay có một chiếc Limousine đáng ngờ xuất hiện gần hiện trường, Reiko là người biết rõ nhất chuyện này chẳng liên quan tới vụ án...

"Ra là thế, ra là thế," thanh tra Kazamatsuri sung sướng gật gù rồi quay sang Reiko, "Cô nghĩ sao hả Hosho?"

Ngay khi mới quan sát hiện trường, Reiko đã có ấn tượng rằng đây một vụ tự tử thường gặp ở những người bắt đầu bước sang tuổi xế chiều hơn là một vụ giết người tàn độc. Reiko đang chuẩn bị nói ra điều này thì...

"Theo tôi, ông Wakabayashi Tatsuo đã tự sát." Rốt cuộc thì ngay từ đầu thanh tra Kazamatsuri đã chẳng muốn nghe ý kiến của người khác (đã vậy, ý kiến của anh ta còn giống hệt Reiko). "Nhiều khả năng ông Wakabayashi Tatsuo đã đổ chất xyanua trong lọ thủy tinh vào ly rượu và uống cạn một hơi. Chất xyanua chắc chắn được lấy từ tủ thuốc của bệnh viện. Là giám đốc bệnh viện nên chuyện này quá đơn giản với ông ấy."

"Ồ". Ý kiến của Reiko cũng gần giống vậy nên cô chẳng buồn phản đối. "Đúng như thanh tra nói. Giá có thêm bản di chúc thì chẳng lệch đi đâu được."

"Hừm, không tìm thấy di chúc. Nhưng cũng có không ít người tự sát mà không để lại di chúc đấy. Nào, đi hỏi chuyện những người còn lại trong gia đình thôi."

Có vẻ như thanh tra Kazamatsuri đã đi đến kết luận 80% rằng ông Wakabayashi Tatsuo tự sát. Nghĩa là rất có thể đây không phải là một vụ tự sát, Reiko bắt đầu nghĩ theo hướng đó.

* * *

Các thành viên trong gia đình Wakabayashi được tập trung tại phòng khách lớn. Thanh tra Kazamatsuri và Hosho vừa bước vào giữa bọn họ thì một người đàn ông luống tuổi nom khá giống ông Wakabayashi Tatsuo bất ngờ lên tiếng, "Thưa điều tra viên, anh tôi chết do tự sát phải không?"

Tên ông ta là Wakabayashi Teruo. Ông kém người anh trai vừa qua đời một tuổi, nghĩa là đã hơn sáu mươi. Ông là bác sĩ thú y. Ông điều hành Bệnh viện Thú y Wakabayashi cùng anh trai Tasuo – giám đốc bệnh viện. Ông tôn thờ chủ nghĩa độc thân, hiện đang sống một mình tại căn hộ thuê gần tư gia Wakabayashi. Nhưng đêm qua ông ngủ lại đây, kết quả là đã có mặt tại sự kiện chấn động xảy ra vào buổi sáng. Ông Teruo ngồi thu mình trong chiếc sofa đơn, tay phải vân vê chiếc tẩu thuốc kiểu cổ điển, loại thám tử Sherlock Holmes ưa dùng. Có vẻ ông đang rất muốn hút nhưng phải kiềm chế ghê gớm.

"Giờ chưa thể kết luận là tự sát được." Tạm gác suy nghĩ của bản thân sang một bên, thanh tra Kazamatsuri thận trọng né tránh câu hỏi của ông Teruo.

"Không phải tự sát, vậy thanh tra cho rằng đây là án mạng?" Người vừa tham gia câu chuyện là con trai cả của ông Tatsuo, anh Wakabayashi Keiichi đang ngồi ở ghế sofa đôi. Keiichi 36 tuổi. Keiichi đã có vợ và một con, cũng hành nghề bác sĩ nhưng không phải bác sĩ thú y mà là bác sĩ chữa bệnh cho người. Hiện anh đang làm tại một bệnh viện đa khoa trong thành phố, chuyên khoa nội.

"Tôi không nói là án mạng. Hiện tại, tôi chỉ có thể nói không loại trừ khả năng đây là một vụ giết người."

"Ồ, anh điều tra viên nói nghe sợ quá. Trong nhà này không ai ghét bố tôi đâu." Chị Harue – vợ của Keiichi – cất giọng sắc lạnh như thể muốn ủng hộ người chồng ngồi bên cạnh. Chị Harue 37 tuổi, lớn hơn chồng một tuổi. Hai người quen nhau khi chị đang làm y tá tại bệnh viện nơi anh Keiichi làm việc.

"Ồ thưa chị, tôi có nói người nào trong gia đình sát hại ông Tatsuo đâu. Hay chị có gợi ý nào khác?" Thanh tra Kazamatsuri đưa mắt nhìn quanh như muốn khiêu khích tất cả mọi người.

Lập tức cậu thanh niên đứng dựa lưng ở góc phòng lên tiếng, giọng bất mãn, "Bố tôi chết là do tự sát đấy. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết rõ điều đó, đúng không mọi người?"

Bị hỏi, vợ chồng Keiichi và Harue đưa mắt nhìn nhau lúng túng. Ông Teruo nhăn mặt, nhắc nhở cậu thanh niên, "Cháu thôi đi Shuji."

Cậu thanh niên có tên Shuji là con trai thứ hai của ông Tatsuo, năm nay 24 tuổi. Cậu kém người anh trai Keiichi đúng một giáp. Hiện tại, cậu sống tại đây và theo học trường y.

Tận dụng bầu không khí e ngại đang bao trùm tất cả mọi thành viên, thanh tra Kazamatsuri quyết truy đến cùng. "Hình như mọi người có lý do cho rằng ông Tatsuo tự kết liễu cuộc đời? Phải chăng tối qua đã có chuyện gì giữa mọi người và ông Tatsuo?"

Trước câu hỏi của thanh tra, với tư cách là người có tuổi, ông Teruo đã thay mặt gia đình trả lời như sau. "Chuyện là thế này, tối hôm qua, gia đình chúng tôi có tổ chức một buổi gọi là họp mặt gia đình. Buổi họp có anh trai tôi, tôi, cháu Keiichi, cháu Harue và cả cháu Shuji nữa."

"Ồ, họp vì lý do gì thế!?"

"Chuyện này khó mà đem kể cho người ngoài được." Ông Teruo gãi gãi mái đầu điểm bạc rồi đưa chiếc tẩu thuốc lên miệng như muốn giấu đi vẻ ngượng ngùng. Ông lấy từ túi áo sơ mi ra một hộp diêm nhỏ, châm lửa cho chiếc tẩu bằng thao tác rất thành thục, rồi ông bối rối như thể đã hơi muộn để xin phép, "Ấy chết, tôi hút thuốc có tiện không nhỉ?"

"Không sao đâu." Thanh tra Kazamatsuri nhìn ông Teruo với vẻ chẳng bận tâm rồi bắt đầu câu chuyện khoe khoang vô duyên, "Lạ nhỉ, giờ vẫn có người dùng tẩu... Tôi thỉnh thoảng cũng hút xì gà."

Reiko kín đáo dùng sổ tay xua đi khói thuốc. Cô bị dị ứng với khói thuốc.

"Trông tôi thế này nhưng lại là một Sherlockian7 đấy. Từ hồi 60 tuổi tôi mới quyết định đổi sang dùng tẩu. Thứ này hay lắm. Gần đây hầu như tôi không dứt ra nổi nữa. À, chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ?"

"Chuyện về xì gà."

"Không phải, thưa thanh tra. Chuyện về cuộc họp gia đình."

"À, phải rồi." Ông Teruo bỏ chiếc tẩu ra khỏi miệng rồi hỏi ngược lại, "Anh điều tra viên này, anh nghĩ sao khi anh trai tôi nói có ý định tái hôn."

"Ông Tatsuo tái hôn!? Nhưng ông ấy đã 62 tuổi rồi cơ mà."

"Ừ, nhưng kể từ khi vợ anh ấy ốm và mất mười năm trước, anh ấy là người độc thân nên lấy ai cũng chẳng vấn đề gì."

"Thế ông Tatsuo muốn lấy ai?"

"Vâng. Chúng tôi cũng mới biết thôi, anh trai tôi muốn cưới người giúp việc của gia đình, cô Fujishijo Masami. Cuộc họp gia đình tối hôm qua là bàn về chuyện này."

"Ồ, người giúp việc à? Mọi người trong gia đình đều tán thành chứ?"

"Sao có thể tán thành được." Người vừa lên giọng bực bội là anh con cả, Keiichi. "Bố tôi bị chị giúp việc đó lừa. Anh cứ thử nghĩ mà xem. Liệu có tồn tại tình yêu chân thành giữa một người hơn sáu mươi tuổi và một người ngoài ba mươi được không? Chẳng qua bố tôi bị mê hoặc bởi tuổi trẻ của chị Fujishijo Masami thôi. Chị ta lợi dụng điều đó, dắt mũi bố tôi để bước chân vào nhà Wakabayashi."

"Nghĩa là để hưởng tài sản?"

"Đương nhiên. Chỉ có thể là thế. Vì chuyện này mà tối hôm qua tôi đã gay gắt với bố. Tôi bảo bố tỉnh lại đi, bố đang bị lừa đấy". Vừa nói, Keiichi vừa lôi từ túi áo ngực ra bao thuốc lá nhàu nhĩ. Anh ta rút một điếu đưa lên miệng, dùng chiếc bật lửa loại 100 yên màu xanh lá cây để châm lửa. Tuy nhiên, chiếc bật lửa 100 yên chỉ vang lên tiếng đá lửa khô khốc.

"Chắc là hết gas rồi." Chị vợ Harue ngồi bên cạnh lẩm bẩm, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Chết tiệt!" Keiichi chửi thề, nhét lại chiếc bật lửa 100 yên vào túi áo rồi chĩa điếu thuốc về phía Shuji đang đứng dựa vào tường. "Này, cậu có bật lửa Zippo đúng không? Cho anh mượn đi."

"Xem kìa, anh kiếm được tiền như vậy thì cũng nên sắm một cái tốt tốt chứ, lúc nào cũng dùng loại 100 yên đó à." Shuji nói, đồng thời rút ra chiếc bật lửa Zippo loại dùng xăng. Đó là chiếc bật lửa phiên bản hạn chế, trên thân có khắc logo của đội bóng chày New York Yankees. Shuji châm lửa cho Keiichi, tiện thể cũng châm luôn cho mình một điếu. Reiko lẳng lặng đi mở hết các cửa sổ phòng khách. Có vẻ như tỉ lệ người hút thuốc trong gia đình Wakabayashi khá cao.

"Ông Tatsuo cảm thấy thế nào khi bị mọi người phản đối chuyện kết hôn với chị Fujishijo Masami?"

"Anh ấy vô cùng thất vọng." Ông Teruo nhả khói qua chiếc tẩu, mắt lim dim. "Anh ấy nặng nề lê bước về phòng mình. Nói thật, tôi cũng đau lòng lắm. Có thể cô Fujishijo chỉ nhắm đến tài sản của gia đình nhưng dù sao thì anh tôi cũng có cảm tình với cô ta."

"Biết làm sao được. Chúng tôi khuyên bố cũng chỉ vì muốn tốt cho bố."

Thấy Keiichi nói vậy, chị vợ ngồi bên cạnh liên tục gật đầu. "Đúng rồi đúng rồi. Dù kết quả có thế nào thì việc chúng tôi làm không hề sai."

"Ai ngờ sự việc lại ra nông nỗi này." Shuji lẩm bẩm, miệng nhả khói thuốc phì phèo, "Bố đã làm một việc ngốc nghếch."

Có vẻ như tất cả thành viên trong gia đình đều nhất trí cho rằng ông Wakabayashi Tatsuo chết là do tự sát. Không một ai có ý phản bác. Thêm nữa, dù ai cũng mang bộ mặt rầu rĩ nhưng rõ ràng là chẳng ai đau buồn trước cái chết của người quá cố.

"À nhắc đến chuyện đó, anh điều tra viên này." Ông Teruo khai thêm như muốn khẳng định lại lần cuối. "Chắc anh đã nhìn thấy chai rượu để trên bàn. Đó là chai rượu vẫn bày trên tủ tường trong phòng anh tôi. Tuy không phải loại nổi tiếng nhưng vì thích hình dáng chai và thiết kế nhãn mác nên anh tôi tiếc không uống mà coi như đồ trang trí. Anh tôi thường bảo sẽ uống vào một ngày đặc biệt. Mọi người ở đây đều biết chuyện này. Chính vì thế mà sáng nay, khi nhìn thấy chai rượu ở hiện trường, tất cả mọi người đều tin là anh tôi tự sát. Chẳng có ngày nào đặc biệt hơn ngày tự mình kết thúc cuộc đời cả."

* * *

Đợi cuộc nói chuyện của mọi người trong gia đình tạm ngưng, thanh tra Kazamatsuri tóm tắt lại câu chuyện.

"Vậy là mọi người nghĩ theo hướng này. Tối qua, mọi người kịch liệt phản đối chuyện hôn nhân của ông Tatsuo. Ông Tatsuo về phòng riêng trong tâm trạng thất vọng. Vì quá bi quan, ông Tatsuo đã tự pha thuốc độc vào chai rượu quý và uống. Nghĩa là ông ấy đã tự sát."

Tất cả mọi người có mặt đều im lặng gật đầu. Bản thân Reiko cũng bắt đầu nghĩ có lẽ đây là một vụ tự sát, đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, một phụ nữ dáng người mảnh khảnh, đeo tạp dề lao vào. "Không phải đâu." Đó là chị giúp việc Fujishijo Masami. Mang vẻ mặt ủ dột, chị ta tiến về phía thanh tra Kazamatsuri, tuyên bố. "Không phải ông ấy tự sát đâu!"
Trước sự tham gia bất ngờ của người giúp việc, Harue – vợ của người con trai cả giận dữ hét lên. "Chị nói gì thế! Đừng có tỏ vẻ ta đây. Suy cho cùng, chị cũng chỉ là đứa giúp việc thôi, chị hiểu gì về bố tôi chứ! Bố tôi tự sát! Bố tôi tự sát cũng là tại chị đấy!"
Từ ngữ của Harue khá gay gắt và có phần cường điệu. Tất cả mọi người nín thở theo dõi. Phòng khách lớn mới đây còn là sân khấu của vở kịch trinh thám giờ đã nhường chỗ cho màn kịch ÁI – Ố, nơi cô vợ của anh trưởng nam và người giúp việc thi nhau thể hiện cảm xúc.
Fujishijo Masami cũng không vừa, nhìn thẳng vào Harue bằng ánh mắt đanh thép và tuyên bố một câu còn gây xôn xao hơn trước, "Không đúng. Ông chủ đã bị ai đó giết!"
"Ồ ồ." Có tiếng xì xào phát ra từ cánh đàn ông.
"Câm ngay! Chị biết mình đang nói gì không đấy! À, tôi hiểu rồi. Chị tuyệt vọng vì ý đồ kết hôn hòng chiếm tài sản bị thất bại chứ gì. Để trả thù chúng tôi, chị đổ cho chúng tôi tội giết người, chị đang âm mưu như thế đúng không. Đúng là loại đàn bà xấu xa, độc ác! Đồ mèo mả chuyên đi ăn cướp! Đồ mặt ngựa, đồ chó hoang!" Harue lôi đủ loại động vật ra để chửi người giúp việc. Mèo, ngựa, chó đều có cả rồi, còn mỗi con đó...
Trước sự chờ đợi của mọi người, Harue nhướng mày, tung ra câu chửi cấp độ cao nhất dành cho Fujishijo Masami. "Chị nghĩ chị sống được đến giờ phút này là nhờ ai? Đồ lợn nái vô ơn!"
Câu nói "Đồ lợn nái vô ơn" của Harue khiến cánh đàn ông lại phát ra tiếng xì xào, nhưng là với ý nghĩa khác.
"Chà, đến giờ này rồi cơ à." Thanh tra Kazamatsuri nhìn xuống chiếc đồng hồ Rolex đeo trên tay trái rồi giơ ra cho Reiko xem. Kim đồng hồ chỉ 1 giờ 58 phút. Chắc anh ta muốn nói chương trình phim truyện buổi trưa đến đây là kết thúc. Tiếc quá, mình vẫn muốn xem thêm. Reiko đành phải tuân theo chỉ thị của thanh tra, can hai người phụ nữ đang hầm hè nhau, "Xin hai chị bình tĩnh lại." Tự nhiên Reiko thấy bực bội, cứ như mình đang phải đóng một vai phụ chán ngắt trong bộ phim truyền hình buổi trưa.
Đợi vụ ồn ào tạm lắng, thanh tra Kazamatsuri hỏi người giúp việc. "Chị Fujishijo, chị vừa nói ông Tatsuo bị giết, sao chị nghĩ vậy, chị có căn cứ gì à?"
"Vâng. Mời anh xem thứ này." Fujishijo Masami lấy ra chiếc điện thoại di động, mở màn hình, đưa cho Kazamatsuri xem. "Sáng nay, vì xảy ra chuyện nên tôi không có thời gian kiểm tra tin nhắn. Ban nãy, khi kiểm tra thì tôi thấy ông chủ gửi tin nhắn này cho tôi từ tối qua."

Reiko rướn người qua vai thanh tra Kazamatsuri để nhòm màn hình điện thoại. Người gửi là Wakabayashi Tatsuo, thời gian nhận được là 0 giờ 50 phút. Thời gian tử vong được xác định là vào khoảng 1 giờ sáng, vậy đây là tin nhắn được ông Wakabayashi Tatsuo gửi đi ngay trước khi qua đời. Tin nhắn rất ngắn.

Thanh tra Kazamatsuri đọc to toàn bộ nội dung. "'Cảm ơn em đã chuẩn bị cho anh. Anh vui lắm. Ngày mai anh sẽ kể cụ thể'. Ngày mai!?"

Ra là thế. Nội dung này không thể là của người đang chuẩn bị tự sát được. Reiko hào hứng nói với thanh tra. "Câu cuối cùng 'Ngày mai anh sẽ kể cụ thể' có nghĩa là 'Ngày mai anh sẽ kể cụ thể về buổi họp gia đình'. Vậy ông Wakabayashi Tatsuo không hề có ý định tìm đến cái chết."

"Đúng là có thể hiểu như vậy. Còn từ 'chuẩn bị' nghĩa là sao?" Thanh tra Kazamatsuri rời mắt khỏi màn hình điện thoại, quay sang nhìn Fujishijo Masami. "Tối qua chị chuẩn bị gì cho ông Tatsuo à?"

"Không, tôi không làm gì cả. Tôi nghĩ ai đó đã dùng tên của tôi để chuẩn bị thứ gì đó cho ông ấy. Chính vì thế mà ông ấy đã gửi tin nhắn cảm ơn tôi."

"Tôi hiểu rồi. Nhưng chuẩn bị thứ gì mới được chứ?"

Thanh tra Kazamatsuri đang đăm chiêu thì ở bên cạnh, Reiko bỗng búng tay "tạch" một cái rồi hét lên, "Rượu, thưa thanh tra! Ai đó đã chuẩn bị rượu cho ông Tatsuo. Ông Tatsuo tưởng đó là rượu chị Fujishijo mang vào nên đã vui vẻ uống. Và ông đã qua đời."

"Ồ, rượu có pha thuốc độc à! Vậy không phải ông Wakabayashi Tatsuo tự sát mà là bị sát hại."

Reiko dùng ngón trỏ đẩy gọng kính lên rồi đưa mắt nhìn một lượt tất cả mọi người có mặt trong phòng khách. Em trai của nạn nhân, ông Teruo. Người con trai cả – Keiichi và vợ – Harue. Người con trai thứ – Shuji. Ai đó trong số bốn người này đã giả làm Fujishijo mang rượu có độc đến cho ông Wakabayashi Tatsuo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net