Câu chuyện thứ hai: Nếu trong rượu có độc? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh điều tra viên, đợi chút đã." Shuji lên cao giọng như muốn tránh ánh mắt nghi ngờ, "Làm thế nào để giả làm người giúp việc mang rượu đến cho bố tôi? Hóa trang à?"

Trước câu hỏi của Shuji, thanh tra Kazamatsuri điềm tĩnh đáp lại bằng câu trả lời rất lôgic – một điều hiếm thấy ở thanh tra. "Ồ không, mang đến ở đây không có nghĩa là trao tận tay đâu. Chính vì thế mà sau đó ông Tatsuo đã gửi tin nhắn cảm ơn. Chắc chắn rượu được mang vào lúc ông Tatsuo đang tắm, cửa phòng để ngỏ. Chỉ cần chuẩn bị một cái khay bên trên có chai rượu và chiếc ly, cộng thêm mẩu giấy nhắn giả nét chữ của chị Fujishijo là sẽ giống như của người giúp việc chuẩn bị. Hung thủ bí mật mang thứ đó vào phòng ông Tatsuo, đặt lên bàn rồi đi ra. Việc còn tại là đợi ông Tatsuo uống rượu thôi."

"Nếu vậy thì sau đó trên khay vẫn phải còn rượu có độc chứ. Cả lời nhắn giả kia nữa."

"Nhiều khả năng sau khi sát hại ông Tatsuo, ngay trong đêm, hung thủ đã quay lại hiện trường thu dọn chai rượu có độc và lời nhắn. Tiếp theo, phải, chính cái chai rượu vẫn bày ở tủ tường, hung thủ mở nó ra. Hung thủ uống một ly để làm vơi chai rượu rồi đặt chiếc ly lên khay. Làm vậy sẽ không vấn đề gì đúng không."

"Có vấn đề đấy." Người nêu ra vấn đề là ông Teruo, miệng đang ngậm tẩu thuốc. "Anh điều tra viên này, từ nãy đến giờ anh cứ nhắc đến rượu có độc, rượu có độc, chẳng ở đâu bán thứ rượu đó nên muốn có một chai rượu độc thì phải tự cho thuốc độc vào chai rượu. Nhưng để cho thuốc độc vào rượu thì phải mở nút chai. Muốn mở nút chai thì phải bóc toàn bộ tem dán xung quanh nút chai. Thủ phạm có thể thản nhiên đem vào phòng một chai rượu như vậy ư? Và anh tôi cũng vui vẻ uống thứ rượu đó mà không nghi ngờ gì? Không thể có chuyện đó được. Nếu là tôi, ngay khi thấy rượu không còn tem, tôi sẽ nghi ngay là chai rượu có vấn đề. Phải không, thưa anh điều tra viên?"

"Ồ, phải rồi, đúng là khó có thể tác động đến chai rượu. Vậy thì thế này! Thủ phạm đã dùng bình đựng rượu. Thủ phạm rót rượu có độc vào bình rượu và mang vào. Cách này rất đơn giản, không có gì bất thường cả."

Nhưng suy nghĩ bất chợt nảy ra của thanh tra Kazamatsuri đã bị lời khai của Harue nghiền cho vỡ vụn. "Nhà tôi không có bình đựng rượu. Nếu rượu được đổ vào bình, bố tôi sẽ thấy bất thường ngay."

"Nếu không có bình thì dùng ly! Hung thủ không cho thuốc độc vào chai rượu hay bình rượu mà bôi thẳng vào mặt trong ly rượu. Cách này ổn đúng không!"

"Không ổn đâu." Đến lượt Keiichi phản bác giả thiết của thanh tra Kazamatsuri. "Bố tôi mắc bệnh sạch sẽ, không chỉ ly rượu mà bát đĩa trong nhà lúc nào cũng phải sáng bóng thì bố tôi mới chịu. Nếu hung thủ bôi thuốc độc vào ly rượu, trông ly rượu sẽ bị mờ. Người sạch sẽ như bố tôi chắc chắn sẽ nhận ra."

Mọi suy luận đưa ra đều bị phản bác, thanh tra Kazamatsuri chỉ còn biết im lặng với bộ mặt hờn dỗi. Chứng minh đây là vụ giết người bằng rượu độc có vẻ không đơn giản như nói miệng.

"Đúng là bố tôi tự sát rồi." Shuji nêu ra giả thiết về tự sát như thể giờ kết luận như vậy là quá muộn. "Bố tôi đã có ý định tự sát. Tuy nhiên, ông nghĩ, làm vậy thì tẻ nhạt quá nên đã gửi cho chị giúp việc một tin nhắn làm như ông không hề có ý định từ giã cõi đời. Như thế, cái chết của ông sẽ được coi là án mạng, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên chúng tôi. Đó là mục đích của bố tôi. Có lẽ đây là sự trả thù nho nhỏ mà ông bố vừa tự sát để lại cho chúng tôi."

Ba người gồm Teruo, Keiichi, Harue đều gật đầu lia lịa trước ý kiến của Shuji. Chỉ duy nhất một người lắc đầu phản đối là Fujishijo Masami.

* * *

Buổi lấy lời khai tại phòng khách nhà Wakabayashi kết thúc mà không có được kết luận cụ thể nào. Ông Wakabayashi Tatsuo tự sát hay bị sát hại? Quan sát hiện trường thì đây giống như một vụ tự sát nhưng căn cứ vào tin nhắn ông gửi cho Fujishijo Masami thì đây lại giống như một vụ sát hại. Nhưng nếu là sát hại thì cần có phương thức để hạ độc nạn nhân.

Giờ thì thanh tra Kazamatsuri, mặt đằng đằng sát khí, nhất quyết cho rằng đây là một vụ sát hại. "Hung thủ là người trong gia đình. Bọn họ đồng loạt phủ nhận suy luận của tôi. Tôi sẽ không bỏ qua đâu. Ít nhất tôi sẽ bắt một người trong số họ!"

"..." Reiko thầm mong có ai đến bắt giúp anh thanh tra này hộ mình. Đợi đến lúc anh ta bắt nhầm người khác thì muộn mất. "Thanh tra bình tĩnh đã."

"Tôi đang rất bình tĩnh. Tất cả thành viên trong gia đình đó đều đáng nghi. Cực kỳ đáng nghi. Cô cũng thấy thế mà?"

"Vâng, đúng là thế. Nếu ông Tatsuo chết, ông Teruo sẽ được điều hành Bệnh viện Thú y Wakabayashi. Phần lớn tài sản sẽ về tay Keiichi và Shuji. Vợ của Keiichi, chị Harue cũng được hưởng lợi. Xem ra ai cũng có động cơ. Tôi cũng thiên về hướng đây là một vụ sát hại."

"Ồ, cô Hosho!" Thanh tra Kazamatsuri nhìn Reiko với ánh mắt cảm động xen lẫn sự biết ơn rồi buông câu nhận xét đặc trưng của thanh tra, "Mỗi cô là đứng về phía tôi!"

Ai thèm đứng về phía anh chứ. Reiko biết nói vậy cũng vô ích nên đành cười trừ, đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo, "Vấn đề là ai và người đó đã làm thế nào để cho nạn nhân uống rượu có độc."

Song điều này vẫn là ẩn số. Như muốn tạo thêm thời gian suy nghĩ, Reiko tháo cặp kính, dùng khăn tay lau phần gọng màu đen. Nhưng cô chẳng nghĩ thêm được điều gì. Hình như không phải cứ đeo kính là khả năng suy luận sẽ tăng lên. Hay tại vẫn còn thiếu manh mối nào đó. Đúng lúc ấy...

"Thanh tra Kazamatsuri!" Một cảnh sát mặc đồng phục tiến lại gần thanh tra Kazamatsuri, cúi đầu chào, "Có người muốn khai báo một chuyện quan trọng... nhưng người này chỉ mới 10 tuổi."

* * *

Ít phút sau, Hosho Reiko và thanh tra Kazamatsuri có mặt tại phòng cậu bé 10 tuổi tên Wakabayashi Yuta. Wakabayashi Yuta là con trai duy nhất của Keiichi và Harue. Nhìn từ ông Tatsuo thì đây đúng là cháu nội ông. Cậu bé vẫn còn quá nhỏ nên khó có thể nói là cậu là nhân vật trung tâm của vụ việc. Không biết cậu bé sẽ khai chuyện quan trọng gì đây.

Thanh tra Kazamatsuri hơi cúi người xuống, tiến lại gần cậu bé với nụ cười ngượng nghịu. "Em là Yuta à. Nghe nói em có chuyện muốn kể cho anh, không biết là chuyện gì?"

"Là... là..." Cậu bé bắt đầu nói với giọng như thể đang trong cơn sốt xình xịch. "Em, em nhìn thấy, tối hôm qua, trong nhà vệ sinh, có ánh sáng, ở phòng ông em, em có thấy."

"Thế à, nghĩa là tối qua em nhìn thấy nhà vệ sinh ở phòng ông em có ánh sáng." Thanh tra Kazamatsuri ôm đầu như con gấu gặp nạn. "Một cảnh tượng thật siêu thực... Anh không hình dung ra nổi."

"Ý cậu bé không phải vậy đâu thưa thanh tra." Reiko đẩy thanh tra sang một bên, cố chắp nối ý nghĩa trong câu nói đứt quãng của cậu bé. "Chị hiểu rồi. Đêm qua khi Yuta đi vệ sinh, Yuta nhìn thấy có ánh sáng ở phòng của ông đúng không?"

"Vâng, đúng thế ạ." Cậu bé hớn hở gật đầu.

"Lúc đó khoảng mấy giờ?"

"Nửa đêm ạ. Khoảng 2 giờ sáng." Cậu bé giơ hai ngón tay lên. "Đúng lúc ấy có sét đánh, khu này mất điện. Chị có biết không?"

"Ồ! Có, tất nhiên là chị biết chứ." Thật ra mãi sáng nay, khi ngủ dậy Reiko mới biết. "Sao Yuta lại biết mất điện? Em đang ngủ cơ mà?"

"Em ngủ nhưng tiếng sét làm em tỉnh dậy. Rồi tự nhiên em muốn đi vệ sinh, vì thế em ra khỏi phòng, đi ra nhà vệ sinh, mặc dù rất sợ. Cả hành lang tối om nên em cầm theo cái đèn pin ở đằng kia."

Cậu bé chỉ về phía tay nắm cửa. Cạnh đó có treo một chiếc đèn pin. Phòng ông Tatsuo cũng có một cái đèn pin y hệt được treo ở vị trí tương tự. Hình như nhà này có quy định treo đèn pin cạnh tay nắm cửa thì phải.

"Khi đi ra nhà vệ sinh, em có nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang. Từ đây có thể nhìn thấy phòng ông em ở phía bên kia sân, và em nhìn thấy bên đó có ánh sáng."

"Hả, nghĩa là phòng ông em có điện?"

"Không thể nào, đang mất điện mà. Là ánh sáng yếu hơn."

"Thế hả." Dù cảm thấy cậu bé có ý bảo mình là đồ ngốc nhưng Reiko cố nén lại sự bực bội, tiếp tục hỏi, "Vậy ai đó đã sử dụng đèn pin trong phòng của ông em."

"Không, không phải ánh sáng đèn pin đâu. Em nghĩ đó là lửa. Ngọn lửa màu cam yếu cứ chập chờn qua khe rèm."

"Lửa!?" Yên lặng ngồi nghe suốt từ ban nãy bỗng thanh tra Kazamatsuri chen ngang vào như thể đã mất hết kiên nhẫn. "Này, liệu em có nhìn nhầm không đấy?"

"Sao mà nhầm được, vì nhìn những hai lần cơ mà. Lúc đi ra nhà vệ sinh và lúc quay về phòng."

Reiko cảm thấy câu chuyện của cậu bé rất cụ thể và tin cậy. Nếu lời khai của cậu bé là thật thì cái chết của ông Wakabayashi Tatsuo là do bị sát hại. Bởi lẽ vào lúc 2 giờ sáng, nếu có ai đó dùng lửa ở trong phòng của ông Tatsuo thì người đó không thể là ông Tatsuo. Ông Tatsuo đã chết từ lúc 1 giờ sáng. Vậy suy ra, có thể người dùng lửa ở trong phòng ông Tatsuo vào khoảng thời gian đó chính là hung thủ sát hại ông.

"Cô thấy chưa, Hosho! Đã bảo suy luận của tôi chính xác mà." Thanh tra Kazamatsuri hét lên với Reiko, vẻ tự mãn hiện rõ trên nét mặt. "Hung thủ đã quay lại hiện trường lúc nửa đêm. Mục đích là để lấy lại chai rượu có độc và tờ giấy nhắn. Ánh sáng mà cậu bé nhìn thấy chính là thứ thủ phạm cầm trên tay!"

Kết luận xong, thanh tra Kazamatsuri liền quay sang nhìn thẳng vào cậu bé. "Này em, cho anh hỏi một câu nữa thôi. Không biết ánh sáng em nhìn thấy có phải là của bật lửa không? Hay là của diêm? Hoặc nến?"

"Cái gì, xa thế làm sao cháu biết được. Chú bị làm sao à!"

Trước câu đáp trả thẳng thừng của cậu bé, thanh tra Kazamatsuri nhướng mày hệt như một đứa trẻ rồi gầm lên, "Này! Không phải chú, là anh nhé!"

Hóa ra thanh tra tức vì chuyện đó!? Reiko thở dài, thầm xin lỗi cậu bé: Chị xin lỗi nhé Yuta, em nói đúng đấy, chú này bị làm sao rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net