Câu chuyện thứ nhất: Xin tháo giày ở hiện trường vụ án (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì lẽ đó, hôm sau, tức Chủ nhật, thanh tra Kazamatsuri và Reiko đã tới căn hộ của Tashiro Yuya và có được buổi tiếp chuyện tại quán cà phê gần căn hộ.

Tashiro Yuya năm nay 33 tuổi. Tuy còn trẻ nhưng anh ta đã là một nhân viên ưu tú, giữ chức trưởng ban trong phòng hành chính tại một công ty chế tạo máy cỡ vừa. Nhìn gần mới thấy hôm nay anh ta ăn vận khá xuề xòa như đang trong ngày nghỉ. Anh ta có gương mặt đẹp, kiểu được nhiều phụ nữ thích.

Chẳng có gì khó hiểu nếu cô nhân viên phái cử Yoshimoto Hitomi bị hạ gục trước vẻ bề ngoài và chức vụ của anh ta. Reiko nghĩ vậy. Đương nhiên, Reiko không mảy may rung động trước vẻ bề ngoài và chức vụ cỏn con ấy. Nếu rung động trước những thứ vớ vẩn thế thì không thể là cộng sự của quý tử hãng Kazamatsuri Motors được.

Quý tử Kazamatsuri vừa được nhắc tới đã khéo léo chặn đứng việc gọi cà phê Blend của hai người còn lại bằng cách gọi luôn ba cốc cà phê Blue Mountain Special rồi thản nhiên tiến hành việc thẩm vấn. "Anh Tashiro, anh thừa nhận trước đây có hẹn hò với cô Yoshimoto chứ?"

"Vâng. Tôi bắt đầu hẹn hò với cô ấy khoảng một năm trước. Chúng tôi trở nên thân thiết ngay sau khi cô ấy được phái cử đến công ty tôi. Nhưng chúng tôi đã chia tay nửa năm nay rồi. Tại sao ư, lẽ tự nhiên thôi. Là nhân viên phái cử nên cô ấy làm ở chỗ tôi nửa năm rồi chuyển sang công ty khác. Từ đó, tình cảm của chúng tôi phai nhạt dần."

"Ra vậy. Nhưng sao cô Yoshimoto vẫn giữ ảnh của anh. Mà không chỉ có ảnh đâu. Cô ấy còn giữ cả cái này nữa." Thanh tra Kazamatsuri giơ chiếc chìa khóa ra trước mặt Tashiro. "Anh Tashiro, đây là chìa khóa căn hộ của anh?"

Vừa nhìn thấy chiếc chìa khóa, Tashiro nhận ngay, "Vâng, hình như thế. Nhưng sao cơ?"

"Để tôi nói thẳng ra vậy. Tình cảm của anh và cô Yoshimoto sâu đậm tới mức hai người trao đổi chìa khóa nhà cho nhau. Anh bảo hai người đã chia tay rồi nhưng trên thực tế thì tình cảm giữa hai người chưa chấm dứt. Vì thế nên cô ấy vẫn giữ chìa khóa của anh. Tôi nói có đúng không?"

"Không đúng." Đây là lần đầu tiên Tashiro lớn tiếng sau khi đã giữ được bình tĩnh từ đầu. "Đúng là tôi và cô ấy có trao đổi chìa khóa cho nhau. Việc cô ấy vẫn giữ chìa khóa của tôi chẳng qua là do tôi quên không lấy lại. Chuyện rất bình thường. Tôi thừa nhận có chuyện đó, nhưng anh bảo tôi và cô ấy vẫn tiếp tục hẹn hò nghĩa là sao? Nghĩa là tôi giết cô ấy à?" Thừa nhận như vậy e hơi sớm, nhưng dù sao nhờ đó mà câu chuyện được đẩy nhanh hơn.

"Ồ, không hẳn là chúng tôi nghi ngờ anh." Nói xong câu cũ rích thường được áp dụng trong các trường hợp tương tự, thanh tra Kazamatsuri mới tung ra câu hỏi chính. "Anh Tashiro, chiều qua anh ở đâu?"

"Anh kiểm tra bằng chứng ngoại phạm? Được thôi. May quá, chiều qua tôi lại đi câu cá với anh bạn thân làm cùng công ty. Chúng tôi đi câu ở bãi biển Shonan, thành phố Hiratsuka. Chúng tôi xuất phát từ buổi trưa bằng xe của bạn tôi, khoảng 3 giờ thì đến một địa điểm ít người biết ở Hiratsuka. Chúng tôi vừa thư giãn vừa câu cá đến tận nửa đêm cơ."

"Ồ, câu cá đến nửa đêm," thanh tra Kazamatsuri đổi giọng từ tốn, "nếu vậy thì chắc đêm qua anh vất vả lắm. Đêm qua Hiratsuka có mưa, chẳng thích hợp lắm cho việc câu cá."

"Ha ha, thưa thanh tra, anh định gài bẫy tôi cũng vô ích thôi. Đúng là bản tin dự báo thời tiết hôm qua nói rằng đến tối, cả vùng Kanto sẽ mưa to. Nhưng dự báo bị sai hoàn toàn. Ở Hiratsuka không có lấy một giọt mưa. Kunitachi đây cũng không mưa còn gì. Phải không thanh tra?"

"À, hình như là thế."

"Đêm qua chúng tôi đã có buổi câu rất tuyệt. Sau đó chúng tôi ngủ lại trong xe. Sáng nay mới về tới Kunitachi. Vâng, đương nhiên là tôi ở cùng bạn tôi suốt. Thưa thanh tra, Yoshimoto Hitomi bị sát hại vào khoảng thời gian nào vậy?" Tashiro Yuya hỏi với vẻ đắc thắng.

Trong khi đó, thanh tra Kazamatsuri có vẻ như đã thất thế nên chỉ biết nhăn nhó uống cốc cà phê vừa được mang tới.

* * *

Tiếp theo, để kiểm chứng lời khai của Tashiro Yuya, thanh tra Kazamatsuri và Reiko tới hỏi người bạn cùng đi câu cá với anh ta. Tuy nhiên, nỗ lực này chỉ càng khẳng định thêm bằng chứng ngoại phạm của Tashiro. Mãi tới chiều, hai người mới quay về Sở Cảnh sát Kunitachi, ngồi phịch xuống ghế mà chẳng nói năng gì. Không ai còn sức tranh luận nữa. Trong bầu không khí trầm lắng đó, thanh tra Kazamatsuri cất giọng uể oải.

"Xem nào, những gì chúng ta thu được chỉ là biết người bị tình nghi nhiều nhất – Tashiro Yuya – không phải là hung thủ thôi ư? Thế là sẽ quay lại vạch xuất phát à? Được rồi, mai chúng ta sẽ bắt đầu lại. Cô Hosho nhỉ." Thanh tra Kazamatsuri nới lỏng cà vạt, quay sang nhìn Reiko. "Thôi cô về đi. Đêm qua cô cũng ở lại rồi. Làm việc nhiều không tốt cho da đâu, cô nương à."

"Hả?" Được quan tâm thì vui đấy nhưng bị gọi là "cô nương" thì chẳng vui chút nào. Nếu không muốn nói là ngược lại. Nhưng giờ Reiko chẳng còn hơi sức đâu để phàn nàn nữa. Cô đang mệt rũ người. "Sếp nói vậy thì tôi xin phép."

"Cô nên thế. Để tôi lấy chiếc Jaguar đưa cô về."

"Thôi khỏi!" Reiko thẳng thừng từ chối. Vừa nhổm người dậy, thanh tra Kazamatsuri lại ngồi xuống ghế.

* * *

Hosho Reiko một mình rời khỏi Sở Cảnh sát Kunitachi. Trong số các thành phố nằm dọc tuyến Chuo, Kunitachi là thành phố nổi tiếng nhất bởi những dãy phố tráng lệ, sạch sẽ, tuy nhiên các cơ quan hành chính như Tòa thị chính lại nằm dọc tuyến Nambu. Do đó, cũng có thể gọi Kunitachi là thành phố nằm dọc tuyến Nambu dù người dân không thích cái tên này lắm. Tóm lại vẫn là chuyện về hình ảnh thành phố.

Reiko đi bộ ra ga Yaho, tuyến Nambu, mắt liếc nhìn Tòa thị chính. Bầu không khí se lạnh của khu Musashino gợi nhắc đang giữa mùa thu giúp Reiko xua tan cơn mệt mỏi. Tuy nhiên, đầu óc Reiko vẫn bị ám ảnh về vụ án. Nếu Tashiro Yayu vô tội thì vụ sát hại Yoshimoto Hitomi khó khăn hơn cô tưởng. Thứ nhất là không tìm được động cơ. Thủ đoạn của hung thủ cũng chưa rõ ràng. Chưa kể thanh tra Kazamatsuri lại phụ trách vụ này. Có vẻ vụ án sắp đi vào bế tắc. Không, thanh tra Kazamatsuri không phải là người bất tài. Dù sao anh ta cũng trở thành thanh tra khi còn rất trẻ. Chỉ cần anh ta chịu khó lắng nghe cấp dưới thêm một chút, có tinh thần hợp tác và thận trọng hơn một chút, và tất nhiên, bỏ cái kiểu khoe khoang và ăn nói thô thiển đó đi nữa. Thật bất lịch sự khi gọi người đang đi làm là "cô nương"! Cứ làm như anh là Mino Monta6 không bằng!

"Hừ!" Reiko bực mình giơ chân đá hòn sỏi nằm bên vệ đường. Hòn sỏi văng trúng vào một chiếc xe đang đỗ – một chiếc xe ngoại nhập màu đen, nói đúng hơn là một chiếc Limousine có chiều dài gần 7m – tạo nên một âm thanh trầm đục. Reiko bịt cả hai tay vào miệng. "Thôi chết!"

Lập tức cánh cửa phía ghế lái bật mở, một người đàn ông dáng dong dỏng bước ra. Tuổi ước chừng 35, 36. Bộ vest sẫm màu kiểu trang phục tang lễ khiến anh ta vừa giống thành viên một gia đình quyền quý lại vừa giống tay chào mời khách ở quán rượu Pháp. Người đàn ông nhìn Reiko bằng ánh mắt sắc lạnh phía sau cặp kính gọng bạc, mặt không hề biến sắc, quỳ một chân xuống để kiểm tra vỏ thân xe.

Reiko sợ sệt tiến lại, cúi gập đầu xin lỗi, "Thứ lỗi cho tôi. Tiền sửa xe hết bao nhiêu?"

"Cô đừng lo. Tối đa cũng chỉ mất độ bảy, tám trăm nghìn yên thôi." Người đàn ông tỉnh bơ, nhẹ nhàng đứng dậy, nghiêng mình cúi chào Reiko. "Chỉ là một vết xước nhỏ thôi, thưa tiểu thư."

"Ồ, đúng là trong cái rủi lại có cái may." Reiko khẽ thở dài nhìn chiếc Limousine màu đen. "May quá, không phải xe người ngoài. Mà Kageyama này," cô quay sang nói với người đàn ông vận bộ vest đen, "Anh cất công đến tận đây đón tôi à?"

"Vâng. Tôi nghĩ cũng sắp đến giờ tiểu thư về."

"Trực giác của anh tốt nhỉ. Anh có thể trở thành điều tra viên được đấy."

"Không đâu." Người đàn ông tên Kageyama lắc đầu quầy quậy. "Tôi là quản gia kiêm lái xe của gia đình Hosho. Đâu thể sánh ngang với người quyền quý, trí tuệ uyên thâm như tiểu thư. Trở thành điều tra viên là nằm ngoài khả năng..."

"Anh vẫn khéo ăn khéo nói như mọi khi." Reiko đùa.

"Đâu có." Kageyama luống cuống chỉnh lại kính, "Mời tiểu thư lên xe."

Bằng cử chỉ vô cùng chuẩn mực của một quản gia, Kageyama đưa Reiko ngồi vào chiếc Limousine. Lẽ ra, Reiko cũng phải cúi đầu nói "cảm ơn" rồi duyên dáng bước vào xe cho ra dáng một tiểu thư nhưng cô đã quá mệt vì phải làm việc cật lực suốt từ hôm qua. Reiko ngả người, vùi đầu vào nệm ghế. Cô không muốn nhấc thêm bước nào nữa. "Kageyama này, tôi sẽ chợp mắt một lúc, anh cứ cho xe chạy vòng vòng độ một tiếng đi."

"Thưa vâng." Từ ghế lái xe, Kageyama đáp lại yêu cầu ngang bướng của Reiko.

Reiko nằm trên ghế, duỗi thẳng hết chân tay. Thế mà vẫn không hết được chiếc ghế hình chữ L. Cùng với sự chuyển động êm ái của chiếc Limousine, Reiko chìm ngay vào giấc ngủ. Người cầm lái – Kageyama – theo lệnh của Reiko, cho xe chạy thong dong chừng một giờ đồng hồ rồi quay về một dinh thự kiểu Âu bề thế tọa lạc tại thành phố Kunitachi – tư gia nhà Hosho. Đúng vậy, nữ điều tra viên của Sở Cảnh sát Kunitachi không phải là "cô nương", mà là một "tiểu thư" đích thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net