Câu chuyện thứ nhất: Xin tháo giày ở hiện trường vụ án (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tối nhẹ gồm salad tôm và đậu lăng, xúp hải sản, gà hầm cà chua, thịt cừu nướng hương thảo, Hosho Reiko nằm thư giãn trong phòng khách và ngắm cảnh thành phố về đêm. Thường ngày, trong vai trò một điều tra viên, để tạo một hình ảnh chững chạc, Reiko ăn mặc giản dị với bộ vest hiệu Burberry nhưng lại giống hệt loại bán ở cửa hàng Marui Kokubunji. Tuy nhiên, khi trở về nhà, cô thả mình trong những váy liền thoải mái đầy nữ tính. Nếu thanh tra Kazamatsuri trông thấy, chắc anh ta sẽ không nhận ra đây là nhân viên cấp dưới vẫn gặp hằng ngày. Thanh tra Kazamatsuri không biết Reiko là con gái duy nhất của ngài Hosho Seitaro – chủ tịch tập đoàn Hosho.

"Ông chủ đang rất lo cho tiểu thư." Người quản gia nói khi rót chai rượu nhiều năm tuổi vào chiếc ly sáng lấp lánh như ngọc. "Ông chủ cứ lo không biết có phải đang có vụ đấu súng hay án mạng tàn khốc nào ở bờ sông Tamagawa không, hay tiểu thư đang phải chạy như bay trên đường phố Kunitachi với một va li tiền chuộc, thậm chí là đang rượt đuổi tội phạm bằng ô tô trên đường Fuchukaido, lo đến nỗi ông không thể động tay được vào việc gì."

"Trời!" Bị những ảo tưởng phi thực tế kiểu đấy chi phối thì sống còn khó chứ nói gì đến làm việc. Có lẽ bố mình nên đến khám bác sĩ. Thật là một ông bố rắc rối. "Anh nói bố tôi cứ yên tâm, tôi không sao đâu. Công việc của tôi hiện giờ chẳng dính dáng gì đến đấu súng, tiền chuộc hay rượt đuổi bằng ô tô hết. Chỉ là các vụ giết người bình thường thôi. Thật ra là hơi bất thường."

"Bất thường là sao?"

"Là xác chết vẫn đi giày. À, nếu xác chết bị di chuyển thì không hề bất thường. Nhưng tại sao lại phải di chuyển thì đến giờ vẫn chưa rõ. Với lại cũng chưa rõ tại sao Yoshimoto Hitomi lại bị giết. Anh hiểu không?"

"Dạ, tôi hoàn toàn không hiểu. Nếu chỉ với vài câu của tiểu thư." Người quản gia khẽ lắc đầu, chợt ánh mắt sau cặp kính của anh ta lóe lên. "Nhưng nếu tiểu thư bớt chút thời gian để kể chi tiết, biết đâu tôi có thể nói ra những suy nghĩ của riêng tôi."

Câu nói của anh ta khiến Reiko bất ngờ. Người quản gia trẻ tuổi tên Kageyama này mới vào làm tại tư gia nhà Hosho cách đây một tháng. Vì vậy, khó có thể nói là Reiko đã hiểu về con người anh ta, nhưng ở anh ta toát lên vẻ nghiêm túc, trung thực, thậm chí anh ta còn rất ý tứ khi không thể hiện suy nghĩ cũng như cảm xúc ra bên ngoài. Còn về lĩnh vực điều tra tội phạm, anh ta không phải là người có thể "nói ra những suy nghĩ của riêng tôi" được. Tuy nhiên Reiko quyết định sẽ đáp ứng nguyện vọng của Kageyama.

"Được thôi. Tôi sẽ kể chi tiết cho anh."

Reiko muốn biết xem Kageyama đang nghĩ gì, hơn nữa, kể lại cho người khác, cô sẽ hiểu sự việc hơn và biết đâu sẽ phát hiện ra những chỗ bị bỏ sót. Người nghiêm túc, kín miệng như Kageyama thật quá lý tưởng để kể cho nghe chuyện này.

"Sự việc xảy ra khoảng 6 giờ tối qua, đến 7 giờ thì cảnh sát nhận được tin báo. Người bị giết là một cô gái 25 tuổi, tên là Yoshimoto Hitomi." Ngồi trên ghế sofa, thi thoảng nhấp một ngụm rượu, Reiko kể lại tường tận vụ việc.

Chuyện của Reiko rất dài nhưng Kageyama vẫn chịu khó đứng nghe theo đúng nghĩa vụ của một quản gia. Reiko kết thúc câu chuyện bằng việc bằng chứng ngoại phạm của Tashiro Yuya được chứng minh, công tác điều tra quay trở lại vạch xuất phát.

"Thế nào, Kageyama? Anh có nảy ra ý nào không? Nhỏ thôi cũng được."

"A." Kageyama bối rối lấy ngón tay di di gọng kính. "Tôi có được phép nói những gì mình nghĩ không, thưa tiểu thư?"

"Tất nhiên." Reiko động viên, không quên mỉm cười hiền từ với người quản gia. "Anh đừng ngại. Cứ nói đi."

"Tôi có thể nói bất cứ điều gì đúng không ạ?" Người quản gia xác nhận lại. "Vậy tôi xin phép được nói lên những suy nghĩ của mình."

Anh ta cúi gập người xuống rồi ghé sát vào mặt Reiko lúc này đang ngồi ở ghế sofa. Bằng ngôn từ bộc trực, anh ta nói. "Xin tiểu thư thứ lỗi. Sự thật rõ mồn một như vậy mà tiểu thư không hiểu thì tiểu thư đúng là đồ ngốc."

"..." – Không khí im lặng kéo dài chừng vài giây, à không, vài phút. Reiko tự rót thêm rượu vào chiếc ly đã cạn. Cô cầm ly rượu, đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về phía cửa sổ.

Nhìn từ dinh thự Hosho nằm trên đồi cao, thành phố Kunitachi ban đêm trông như có vô số ngọn nến được xếp cạnh nhau. Ngắm mãi cũng không chán. Nhờ vậy mà tâm hồn sẽ trở nên thư thái. Nào, mình phải thật bình tĩnh, không sao hết. Reiko hít thở thật sâu rồi quay về phía Kageyama, cất giọng trang nghiêm.

"Đuổi việc, đuổi việc! Nhất định phải đuổi việc! Đuổi việc, đuổi việc, đuổi việc, đuổi việc!"

"Ồ, xin tiểu thư đừng mất bình tĩnh."

"Không mất bình tĩnh sao được!" Bàn tay cầm ly rượu của Reiko run bần bật, chất lỏng màu đỏ bên trong rớt cả ra ngoài. "Thật không thể tin nổi tôi vừa bị quản gia gọi là đồ ngu! Tôi chưa từng biết đến chuyện này!"

"Không, tôi không hề có ý bảo tiểu thư là đồ ngu..."

"Vâng, vâng, hẳn thế rồi!" Reiko gật đầu thật mạnh rồi bắt đầu đi vòng quanh người quản gia. "Anh không bảo tôi là đồ ngu. Anh chỉ bảo tôi là đồ ngốc! Không phải ngu mà là ngốc. Đuổi việc! Quyết định xong! Mời anh ra khỏi đây ngay. Đồ đạc của anh tôi sẽ gửi sau, anh không phải lo. Nhanh lên." Reiko chỉ tay ra phía cửa.

Kageyama kính cẩn cúi chào, "Tôi hiểu rồi. Tôi xin phép!" và quay đi. Nhưng trước khi Kageyama kịp bước ra khỏi phòng, Reiko đã gọi với theo.

"Đợi đã."

"Vâng." Kageyama nhẹ nhàng ngoảnh lại như thể đoán trước được việc sẽ bị gọi lại, "Tiểu thư vẫn còn điều gì cần nói với tôi sao?"

Thật là trơ tráo! Reiko khẽ cắn môi, cố giữ nét mặt thản nhiên. "Anh gọi tôi là đồ ngốc. Nghĩa là anh hiểu được chân tướng của vụ này?"

"Vâng. Vụ này không đến nỗi phức tạp lắm."

"Tự tin quá nhỉ." Reiko cáu kỉnh nhìn người quản gia. Reiko đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Là một tiểu thư, cô khó mà tha thứ cho thái độ của người quản gia, nhưng là một điều tra viên, cô không thể không lắng nghe Kageyama. Cuối cùng, Reiko quyết định ưu tiên vai trò của điều tra viên trước. "Anh nói thế thì tôi sẽ nghe anh nói. Hung thủ là ai?"

Nhưng Kageyama bất ngờ đáp, "Tôi chưa thể nói ra tên hung thủ được. Bây giờ có nói ra, e rằng tiểu thư cũng không hiểu được đâu."

"Cái gì!" Lại một phát ngôn hỗn xược không kém gì phát ngôn ban nãy. "Không thể nói ra tên hung thủ chỉ vì tôi không hiểu à. Đúng, tôi chẳng hiểu gì hết. Tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì hết." Trong tâm trạng rầu rĩ, Reiko đã thốt ra một câu cực kỳ hổ thẹn trong cả tư cách của một tiểu thư lẫn một điều tra viên chuyên nghiệp. "Xin anh hãy giải thích cho tôi hiểu."

Như thể chờ đợi câu nói này, Kageyama khẽ cười, cúi gập người trước Reiko. "Tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net