Câu chuyện thứ tư: Cô dâu ở trong phòng kín (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phòng cô Yuri ở ngay bên phải..."

Bỗng có một tiếng thét – tiếng nữ giới – cắt ngang lời ông Yoshida. Reiko nhận ngay ra giọng Yuri. Cô chạy vọt lên trước ông Yoshida, đấm thùm thụp vào cửa phòng nằm bên phải cầu thang.

"Yuri ơi, em sao thế! Yuri!" Chỉ có tiếng trầm đục vọng lại của cánh cửa gỗ, không có tiếng đáp từ bên trong. Reiko vặn tay nắm nhưng cánh cửa không nhúc nhích, có vẻ cửa đã bị khóa trái. Reiko hỏi Yoshida xem ông có chìa không.

"Két sắt phòng tôi có một chìa. Tôi sẽ đi lấy ngay, xin tiểu thư đợi một chút!"

Bằng cử chỉ nhanh nhẹn không hề có dấu hiệu của tuổi tác, ông Yoshida lao ngay xuống cầu thang. Còn lại một mình ở hành lang, Reiko liên tục đập cửa và gọi người bạn chắc chắn đang ở bên trong, vẫn không có tiếng đáp.

Từng giây chậm rãi trôi qua, cuối cùng ông Yoshida cũng quay lại với chiếc chìa khóa trên tay. Reiko giật phăng chìa khóa và tra vào ổ. Chìa khóa vừa nằm gọn trong ổ xong là Reiko mở ngay cánh cửa. Reiko đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Đập vào mắt cô là cửa sổ đang mở cùng rèm cửa tung bay trong gió. Cô nhìn sang chiếc giường đặt cạnh cửa sổ... Yuri đang nằm trên đó.

"Trời!" Reiko hét lên. Trên lưng chiếc váy dạ tiệc trắng của Yuri, một vệt đỏ sẫm đang lan rộng, như một tấm họa đồ. Reiko vội lao đến bên Yuri. Nhìn ở cự ly gần, không còn nghi ngờ gì nữa, vệt loang kia chính là máu đỏ. Bên cạnh gối có một con dao với phần lưỡi nhuốm máu.

"Ôi tiểu thư, có chuyện gì vậy!" Đứng sau Reiko, ông Yoshida cất giọng thảng thốt. Người quản gia vốn điềm tĩnh cũng không giấu nổi sự bàng hoàng.

Reiko bắt mạch cho Yuri, lòng thầm hy vọng. May mắn là mạch còn đập.
"Tốt rồi! Cô ấy chưa chết đâu. Chúng ta đến thật đúng lúc." Reiko xốc cơ thể đã kiệt sức của Yuri lên. "Cố lên nào Yuri! Đã có chuyện gì! Ai làm em thế này!"

"... Ôi, chị Reiko... Em..."

"Không được nói gì hết! Em đang bị thương rất nặng!"

"... Thế thì... đừng hỏi... em..."

"..." Chị xin lỗi. Em nói đúng. Tại chị mất bình tĩnh nên nói mà không suy nghĩ. Reiko tự động viên rằng mình là điều tra viên nên càng phải bình tĩnh.

Trước mắt, để cầm máu, Reiko lấy chăn đắp lên vết thương ở lưng Yuri. Vết thương tuy không phải ở vị trí nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khá nặng. Reiko định gọi 119 thì nhớ ra hôm nay phải diện đồ đẹp nên cô đã không mang theo mấy đồ lặt vặt. Đúng lúc ấy có tiếng chân người chạy đến. Reiko ngoảnh lại nhìn ra phía cửa. Trước cửa có hai người phụ nữ và một nam giới. Hai phụ nữ là bà Saionji Kotoe và cô Sawamura Takako. Người còn lại là Yusuke, con trai của cô Takako.

"Sao thế?" Yusuke hớt hải hỏi. "Đã có chuyện gì à?"

Yusuke nhìn thấy Yuri nhưng không nhìn được vết thương do bị tấm chăn che mất. Có vẻ cậu ta chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Người có mặt sau đó một chút là Kageyama.

"Có chuyện gì vậy!?"

Kageyama vội lao đến ngay khi nghe phong phanh có chuyện. Căn phòng bỗng chốc đông đúc hẳn lên. Có tiếng mở cửa ở phòng bên, thêm một nhân vật nữa xuất hiện.

"Ồ, chuyện ồn ào gì thế!? Ồn thế này học bài sao được. Có chuyện gì với bác Kotoe à?" Là cô em gái Sawamura Miyuki. Miyuki đang học bài ở cạnh phòng Yuri.

"Đồ dở hơi, không phải bác Kotoe. Là chị Yuri." Yusuke chỉnh lại lời cô em gái rồi tiến về phía Reiko. "Có chuyện gì thế chị Reiko? Chị ấy mệt thế cơ à?"

Chưa hiểu sự việc ra sao nhưng Yusuke đã bước vào tận giữa phòng. Sợ hiện trường bị xáo trộn, Reiko nghiêm giọng quát, "Yusuke, không được tiến thêm bước nào nữa! Cậu ra hành lang đi! Cả mọi người nữa! Đã xảy ra án mạng. Tôi sẽ giải thích sau, đề nghị mọi người ra ngoài ngay!"

Có vẻ uy lực của Reiko đã phát huy tác dụng, Yusuke lùi lại hai, ba bước. Mọi người đều thấy căng thẳng. Chợt ông Yoshida giật nảy mình như thể nhớ ra chuyện quan trọng, ông quay lại, dang hai tay xua mọi người ra ngoài, "Mọi người làm như cô Reiko nói đi. Cô Reiko là cảnh sát. Hãy để việc này cho cô ấy."

Tất cả cùng lui ra ngoài hành lang theo lời ông Yoshida. Reiko cảm ơn ông Yoshida rồi gọi người đầy tớ trung thành của mình, "Kageyama, anh lại đây!"

Kageyama thận trọng bước lại gần giường của Yuri. Reiko nhanh chóng ra lệnh, "Anh giữ vết thương này giúp tôi. Với cả... " Reiko thọc tay vào túi áo vét của Kageyama, lôi ra chiếc điện thoại di động, "Cho tôi mượn."

Kageyama chưa kịp đồng ý thì Reiko đã bấm số gọi 119.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net