Câu chuyện thứ tư: Cô dâu ở trong phòng kín (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reiko gọi cấp cứu, đồng thời tự mình thông báo cho cảnh sát. Kageyama vẫn ngồi bên cạnh để giữ vết thương cho nạn nhân. Reiko cẩn thận kiểm tra hiện trường, cố gắng không gây xáo trộn. Trong căn phòng rộng rãi này, ngoài giường ngủ còn có bàn, tủ sách, tủ quần áo và ghế sofa. Căn phòng rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, đúng kiểu phòng con gái. Bên ngoài cửa sổ đang mở là khoảng ban công được xây nhô ra ngoài.

Mưa đã tạnh hẳn. Xe cảnh sát nối đuôi xe cứu thương đến ngay sau đó. Đứng ngoài hành lang, cô Takako cất giọng phẫn nộ, "Ai cho phép gọi cảnh sát đến thế! Đang trong tiệc cưới cơ mà!"

"Cháu gọi đấy thưa cô!" Reiko ngó ra hành lang dõng dạc đáp lại nữ chủ nhân của gia đình Sawamura. "Xét theo tình hình hiện tại thì đây là một vụ cố ý gây thương tích, nói đúng hơn là một vụ giết người không thành. Tiệc cưới hay không cũng chăng liên quan gì. Rất mong cô hợp tác điều tra."

"..." Takako bực bội quay đi, miệng lẩm bẩm "Mất mặt nhà Sawamura quá."

"Được rồi mẹ ơi." Yusuke và Miyuki đứng ở hành lang vội xoa dịu bà mẹ đang bốc hỏa. Có vẻ như Sawamura Takako lo danh tiếng nhà Sawamura bị ảnh hưởng hơn là việc cô con gái bị thương. Thật là bà mẹ ích kỷ, Reiko không ngăn được tiếng thở dài.

Chẳng mấy chốc nhân viên cứu thương và cảnh sát đã tràn hết vào nhà. Yuri được khiêng ra ngoài bằng cáng. Căn phòng xảy ra vụ việc được phong tỏa, toàn bộ khách mời cũng bị giữ lại. Chỉ đạo công tác điều tra là một thanh tra trung niên dáng vẻ nghiêm nghị tên Miura.

Trông thấy thanh tra Miura, Reiko thấy thật may vì vụ việc xảy ra ở Shirokanedai. Nếu là Kunitachi, cấp trên của Reiko – thanh tra Kazamatsuri – sẽ phi đến ngay bằng chiếc Jaguar màu bạc ánh kim, sốt sắng xông vào hiện trường. Nhưng dù thế nào thì thanh tra Kazamatsuri cũng không thể nhúng mũi vào vụ án xảy ra ở Shirokanedai.

Tuy nhiên, là nhân viên của Sở Cảnh sát Kunitachi, Reiko cũng không có quyền điều tra vụ án xảy ra ở Shirokanedai. Do vậy mà Reiko trở thành người bị thẩm vấn cùng với những người khác.

Ở vụ án này, Reiko không còn là điều tra viên nữa mà trở thành nhân chứng đầu tiên. Thậm chí còn có thể coi là một trong những nghi phạm. Thanh tra Miura tập hợp những người có liên đới tại phòng khách của dinh thự. Hai phụ nữ gồm bà Saionji Kotoe và cô Sawamura Takako. Cậu con trai Yusuke và cô con gái Miyuki. Hosoyama Teruya – người vừa mới trở thành chồng của nạn nhân. Ông Yoshida – quản gia của gia đình Saionji. Cuối cùng là Hosho Reiko và Kageyama. Reiko và Kageyama tuy chỉ là khách mời nhưng lại vô tình có mặt ở thời điểm trước và sau sự việc nên được tính là người có liên đới.

"Đầu tiên, tôi muốn nghe về quá trình phát hiện ra sự việc. Người báo cảnh sát là cô Hosho Reiko đúng không?"

Reiko gật đầu xác nhận. Sau đó, cô thuật lại ngắn gọn chuỗi sự việc xảy ra kể từ khi phát hiện cô dâu bị đâm cho đến lúc báo cảnh sát. Nghe xong, thanh tra Miura nêu ngay ra điểm nghi vấn, "Cô Hosho và bác Yoshida chạy tới hiện trường trước, những người khách cũng lao tới ngay sau đó, điều này nghĩa là sao? Tiếng thét của nạn nhân đâu to tới mức vọng tới hội trường?"

"Chỉ là ngẫu nhiên thôi." Người đáp là Yusuke. "Nghe nói chị tôi không được khỏe nên tôi và mẹ lên xem thế nào chứ không hề biết là có chuyện."

"Con trai tôi nói đúng đấy. Tôi đâu biết đã xảy ra chuyện." Nói xong, cô Takako khẽ rùng mình.

"Ra là vậy. Còn bà Saionji Kotoe? Bà cũng lo cho sức khỏe của Yuri ạ?"

"Không. Tôi chỉ định về phòng mình trên tầng 2. Tiệc tùng chẳng phải nơi dễ chịu đối với người có tuổi như tôi. Việc tôi có mặt là hoàn toàn ngẫu nhiên..." Bà Saiojin Kotoe có vẻ sợ sệt, có lẽ vì phải đứng trước cảnh sát.

"Vâng vâng, đúng vậy đấy." Yusuke tiếp lời bà Kotoe. "Bác Kotoe đi ngay trước tôi và mẹ. Bác lên được nửa cầu thang thì nghe thấy có tiếng hét trên tầng 2. Đầu tiên tôi nghe thấy chị Reiko hét lên 'Trời'. Tiếp theo là tiếng ông Yoshida hỏi, 'ôi tiểu thư, có chuyện gì vậy?' Lo rằng chị tôi mệt quá nên tôi và mẹ vội chạy lên. Tất nhiên bác Kotoe cũng thế, vì vậy mà chúng tôi có mặt ở hiện trường cùng một lúc. Phải vậy không bác Kotoe?"

"Vâng. Đúng là tôi có nghe thấy tiếng hét."

"Ra vậy, tôi hiểu rồi." Thanh tra Miura gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi quay sang người đàn ông đứng trong góc phòng. "Còn anh thì sao hả Kageyama?"

"Tôi không thấy tiểu thư đâu nên đi tìm. À, tiểu thư ở đây là cô Hosho Reiko, không phải cô Sawamura Yuri." Kageyama chỉ tay về phía Reiko.

"Không thấy tiểu thư ở hội trường, tôi bèn đi ra tìm ở hành lang tầng 1. Khi tới gần cầu thang, đúng như anh Yusuke khai, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng hét của phụ nữ và đàn ông. Thế là tôi chạy ngay lên tầng 2."

"Nghĩa là anh có mặt ở hiện trường chỉ sau Yusuke một chút."

"Vâng." Kageyama lễ phép gật đầu với thanh tra Miura. Dường như việc lễ phép gật đầu trước bất cứ ai đã trở thành thói quen đáng buồn của người quản gia này.

"Tôi hiểu rồi. Vậy người cuối cùng xuất hiện là Sawamura Miyuki, lúc đó đang ở phòng bên cạnh?" Nói đến đây, thanh tra Miura nghẹo đầu sang một bên thắc mắc, "Miyuki ở gần phòng Yuri nhất nhưng lại là người xuất hiện muộn nhất, thật vô lý. Đáng lẽ phải là người có mặt đầu tiên chứ."

"Ồ, anh điều tra viên, anh nghi ngờ con gái tôi đấy à! Thật khiếm nhã!"

Nhân vật bị chĩa mũi tên – Miyuki – vội an ủi bà mẹ đang bốc hỏa bằng thái độ rất người lớn. "Kìa mẹ, cứ để con giải thích. Thưa điều tra viên, cháu xin giải thích lý do tại sao cháu ở ngay phòng bên nhưng lại có mặt cuối cùng. Thật ra, cháu đã nói dối khi bảo là đang ôn thi. Sự thật là cháu đang đeo tai nghe để nghe nhạc. Một loại nhạc rất ầm ĩ. Do đó cháu không hề nghe thấy tiếng chị Reiko đập cửa. Chắc nó đã bị lẫn với tiếng trống. Cháu chỉ nhận ra có chuyện khác thường ở phòng bên khi nhạc chuyển sang bản ballad. Cháu chỉ nghe thấy tiếng ông Yoshida thôi, đang chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy ồn ào ngoài hành lang. Thế là cháu bỏ tai nghe, đi ra ngoài và thấy phòng bên đang nhốn nháo."

"Cái gì, ban nãy mày kêu là ồn quá không học được cơ mà, hóa ra là đóng kịch à?"

Trước thái độ ngạc nhiên của Yusuke, Miyuki không hề cảm thấy có lỗi, thản nhiên gật đầu đáp, "Vâng."

"Ra là vậy. Tôi hiểu được phần nào tình hình lúc đó rồi." Thanh tra Miura đưa mắt nhìn tất cả mọi người. "Tuy nhiên công tác điều tra mới chỉ bắt đầu. Chắc tôi sẽ còn phải hỏi mọi người thêm, mong mọi người hợp tác."

"Đợi đã, anh điều tra viên, cho tôi hỏi một câu được không?" Giọng cô Sawamura Takako tuy lịch sự vẫn có gì đó hống hách. "Yuri không nhìn thấy hung thủ à? Nếu nó nhìn thấy, coi như vụ này được giải quyết không?"

Cô Takako nói đúng. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của mọi người, thanh tra Miura chỉ buồn bã lắc đầu. "Yuri không nhìn thấy hung thủ. Có tin báo như vậy từ bệnh viện. Cô ấy bị đâm vào lưng khi đang nằm nên không nhìn thấy cũng phải thôi."

Có tiếng ai đó thở dài. Giữ im lặng suốt từ ban nãy, bỗng Hosoyama Teruya lên tiếng, giọng rất nghiêm trọng, "Ai đã khiến Yuri như vậy! Anh điều tra viên, hãy mau chóng tìm ra hung thủ đi! Phải rồi! Chẳng phải hung thủ đang trà trộn trong đám khách ngoài kia sao!"

"Tất nhiên chúng tôi cũng nghĩ tới khả năng đó. Nhưng tính riêng số khách giữ lại được đã là hơn 50 người. Con số thực còn nhiều hơn vì có người đã về từ trước. Số nghi phạm lớn như vậy e là... Có chuyện gì thế?"

Thanh tra Miura hỏi điều tra viên mặc thường phục vừa chạy vào phòng khách. Anh ta lại gần tranh tra Miura, thì thầm điều gì đó. Mắt thanh tra bỗng mở to. "Gì cơ! Thật không!" Reiko không tài nào đoán nổi nét mặt đầy biểu cảm kia của thanh tra Miura thể hiện điều gì.

* * *

Một lát sau khi buổi thu thập lời khai tại phòng khách kết thúc, Reiko được thanh tra Miura gọi riêng vào phòng khách nhỏ. Trong phòng chỉ có một mình thanh tra Miura đang ngồi trên ghế sofa. Thanh tra Miura mời Reiko ngồi xuống phía ghế đối diện rồi bắt đầu câu chuyện, mặt rất nghiêm trọng.

"Xin lỗi điều tra viên Hosho vì đã gọi cô vào đây. Tôi muốn được nghe suy nghĩ của cô. Suy nghĩ của một điều tra viên."

Ban nãy, thanh tra Miura gọi Reiko là "cô Hosho" giống như những người có liên đới khác, giờ đã chuyển sang gọi là "điều tra viên Hosho". Nghĩa là Reiko đang được tiếp chuyện như một cảnh sát. Tự nhiên Reiko thấy căng thẳng hẳn.

"Nếu giúp được gì tôi xin sẵn sàng."

"Vậy, tôi xin vào thẳng luôn vấn đề. Cô nghĩ sao về đường tẩu thoát của hung thủ?"

"Đường tẩu thoát?"

"Đúng vậy. Cô có mặt ở cửa phòng nạn nhân ngay khi nghe thấy tiếng thét. Nhiều khả năng tại thời điểm đó hung thủ vẫn ở trong phòng. Bởi hung thủ không đủ thời gian để tẩu thoát. Nhưng khi cô mở cửa phòng bằng chìa khóa do ông Yoshida mang tới thì hung thủ lại không còn trong phòng nữa. Không biết hung thủ đã biến đi đâu."

Reiko thắc mắc không hiểu tại sao thanh tra Miura lại hỏi vây. Bởi điều này thì ai cũng biết. "Cửa sổ phòng nạn nhân lúc đó đang mở. Chắc hung đã nhảy từ ban công ngoài cửa sổ xuống. Sau đó, một là hung thủ rời khỏi dinh thự, hai là thản nhiên hòa mình vào bữa tiệc."

"Ý cô là từ ban công tầng 2?"

"Vâng. Một khi bị dồn đến chân tường thì tôi nghĩ ai cũng có thể nhảy được từ tầng 2 xuống."

"Ồ, cô nói đúng đấy. Nhung nếu nhảy từ tầng 2 xuống, chắc chắn dưới mặt đất phải có dấu chân hoặc dấu mông của hung thủ. Trời mưa nên mặt đất mềm lắm."

"Ồ, đúng là thế..." Đến đây Reiko mới hiểu ra dụng ý trong câu hỏi mà thanh tra Miura đã biết rõ câu trả lời. "Lẽ nào lại không có dấu chân!"

"Vâng. Bên tìm kiếm đã căng mắt tìm ở khoảng đất phía dưới ban công nhưng không thấy. Tất nhiên là không có cả dấu mông. Cô nghĩ sao về chuyện này?"

"Hay mưa đã xóa dấu vết?"

"Mưa tạnh từ trước khi buổi lễ diễn ra cơ. Sau đó thì không mưa lấy một giọt."

Đúng là khi phát hiện ra vụ việc, Reiko có nhìn ra cửa sổ và thấy trời không mưa. Vậy không phải là mưa đã xóa dấu vết. "Thế là sao nhỉ?" Trong đầu Reiko hiện lên từ "căn phòng bị khóa". Có vẻ thanh tra Miura cũng đang nghĩ như vậy.

"Nếu là tiểu thuyết trinh thám, thế nào tay thám tử cũng sồn sồn lên rằng hung thủ biến khỏi căn phòng bị khóa như làn khói. Nhưng chúng ta là cảnh sát. Chúng ta cần suy nghĩ theo cách thực tế hơn. Tôi đã nghĩ theo cách đó và nhìn ra được một khả năng. Đường tẩu thoát của hung thủ không chỉ có cửa sổ đang mở."

"Không phải cửa sổ thì là..."

"Cửa ra vào. Hung thủ đã đàng hoàng đi ra bằng cửa ra vào."

"Tôi không hiểu ý thanh tra lắm. Ngay sau khi sự việc xảy ra, tôi đứng ở cửa suốt, việc hung thủ tẩu thoát bằng lối này là..." Lúc này, Reiko mới nhận ra sự nghi ngờ của thanh tra Miura đang nhằm vào mình. "Có phải thanh tra cho rằng tôi cố tình để hung thủ chạy trốn?"

"Tiếc là tôi chỉ nghĩ được có vậy. Sau khi sự việc xảy ra, cửa phòng vẫn khóa trái. Ngoài cửa có cô và ông quản gia Yoshida. Nhưng khi ông Yoshida chạy đi lấy chìa khóa thì trước cửa chỉ có mình cô. Chính lúc đó, hung thủ đã mở cửa và đi ra ngoài. Tôi không rõ sự thể thế nào nhưng tóm lại là cô đã để hung thủ trốn thoát."

"Ý anh tôi là đồng phạm của hung thủ sau khi hung thủ gây án à? Tôi là bạn của Yuri, đồng thời là một điều tra viên đấy."

Chưa kể còn là con gái của ông Hosho Seitaro, chủ tịch tập đoàn Hosho nữa. Dám quy kết lung tung như vậy thì người chịu thiệt sẽ là anh đó! Suýt nữa thì Reiko thốt ra những lời trên.

"Sao cơ? Kể cả điều tra viên thì cũng có lúc tay nhúng chàm chứ." Thanh tra Miura thản nhiên đáp rồi lạnh lùng liếc xéo Reiko. "Theo như tôi nghe được thì cô không thấy mừng cho đám cưới của Sawamura Yuri. Nếu không muốn nói là bức xúc. Có người khai thấy cô tỏ rõ thái độ như vậy. Do đó, việc cô đứng về phe hung thủ cũng không phai là chuyện không thể."

"Anh nói gì! Tôi không mừng cho đám cưới của Yuri!? Tôi bức xúc!?" Reiko hít một hơi thật sâu để lấy lại binh tĩnh rồi hỏi thanh tra Miura. "Thưa thanh tra, ai, ai đã ăn nói hồ đồ như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net