CHƯƠNG 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

CHƯƠNG 350

----

Trước khi vào chương này thì mình xin đính chính lại về ngôi xưng của Lạc Nguyệt Phượng. Có một bạn đọc dễ thương đã lội lại mấy chương trước để coi coi bà thầy này bao nhiêu tuổi, và đúng là bả còn trẻ, nên xưng hô "bà ta" có vẻ không hợp lý lắm. Nên mình xin phép sửa lại là "cô ta" từ chương này, khi mình rảnh hơn mình sẽ quay lại sửa những chương trước. Mình luôn biết ơn những bạn đọc đã sửa lỗi chính tả và tìm ra những câu edit ngáo đá giúp mình. Mình đã xem hết nhưng chưa biết nên bắt đầu sửa từ đâu và vẫn để đó, nhưng mình hứa sẽ beta lại khi hoàn truyện 😍

----

Lạc Ninh tranh giành quá lộ liễu, nếu những người ở đây không nhận ra Lạc Ninh cố tình gây sự với Lạc gia thì họ chính là kẻ ngốc. Nhưng mọi người đều mang thái độ xem kịch vui là chính. Thật ra cũng có chút bất ngờ và ngoài ý muốn, không ai có thể ngờ rằng Lạc Ninh lại quyết liệt đến thế, dám trực tiếp đối đầu với Lạc gia. Tất cả mọi người đều đang thắc mắc một chuyện, chỉ vì một Lạc Xuân Nhi còn chưa thực hiện thành công kế hoạch hãm hại, đáng sao? Nhưng những người thông minh hơn đều đã nhìn thấu, rắc rối giữa Lạc Ninh và Lạc gia hình như không đơn giản chỉ là chuyện Lạc Xuân Nhi.

Lạc Khai Nguyên tức giận, cho Lạc Nguyệt Phương ra trận. Sau khi Lạc Nguyệt Phượng bị Lạc Ninh đoạt đồ tận hai lần cũng bắt đầu thông minh hơn và muốn bẫy Lạc Ninh. Vì vậy lúc xuất hiện một món đồ cổ âm sát, cô ta bắt đầu giơ bảng, quả nhiên Lạc Ninh cũng giơ bảng theo không có gì ngoài ý muốn. Lạc Nguyệt Phượng nhanh chóng nâng giá gấp đôi so với giá cả thị trường, cô ta nghĩ thầm, lần này Lạc Ninh giơ bảng xong cô ta sẽ không giơ bảng nữa, làm cho đối phương lỗ một khoảng lớn. Nào ngờ vừa mới kêu giá xong, Lạc Ninh lại không giơ bảng giống như những lần trước. Cuối cùng món đồ cổ âm sát chẳng có tác dụng gì đối với Lạc gia hay Lạc Nguyệt Phượng đã rơi xuống đầu cô ta.

Tổ Tiêu không thích Lạc Nguyệt Phượng, vả lại em trai của mình đã giao cho Lạc Ninh rồi, tất nhiên ông ta sẽ không làm kẻ hai mặt. Vì vậy sợ chuyện chưa đủ ầm ĩ, lên tiếng hỏi Lạc Ninh: “Đại sư Lạc, sao cô lại không mua món đồ cổ này?”.

Lạc Ninh khẽ cười, nói: “Bây giờ giá cả của món đồ đã cao gấp mấy lần giá trị của nó rồi, tôi đâu có ngu”.

Những món đồ mà người Lạc gia thực sự muốn mua đều không tệ, cô cũng có thể sử dụng chúng, cho nên giá cả cao một chút cũng nằm trong khả năng cho phép. Cô muốn làm cho Lạc gia khó chịu là thật, nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức ra giá cao mua về một món đồ bản thân không cần. Vì vậy Lạc Nguyệt Phượng vẫn không nắm bắt được suy nghĩ của cô, muốn chơi khăm cô, đi ngủ rồi nằm mơ còn dễ hơn.

“Ồ!”, có người nhịn không được bật cười.  

Lạc Ninh nói bản thân không ngu, thế chẳng phải ám chỉ Lạc Nguyệt Phượng kia ngu sao. Người có thể ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra Lạc Nguyệt Phượng cố ý chơi khăm Lạc Ninh, nào ngờ Lạc Ninh thông minh hơn cô ta, trái lại mất cả chì lẫn chài.

Tổ Tiêu cũng nhịn cười, nói: “Đại sư Lạc cao tay ấn!”.

Lạc Nguyệt Phượng không ngờ trước đó Lạc Ninh không chỉ đơn giản hành động theo cảm tính, mà còn đối nghịch với họ một cách vô cùng lý trí. Bị vạch trần ở trước mặt mọi người, sắc mặt cô ta vừa đỏ vừa trắng bệch, xấu hổ và tức giận.

Sắc mặt của Lạc Khai Nguyên cũng chẳng tốt hơn chút nào, đồng thời cảm thấy nghi ngờ và bất mãn đối với người trẻ tuổi tài giỏi nhất Lạc gia – Lạc Nguyệt Phượng. Dù sao ông ta chỉ ở Hương Cảng quanh năm, không thật sự tiếp xúc nhiều với Lạc Nguyệt Phượng. Ban đầu ông ta hết sức xem trọng Lạc Nguyệt Phượng, họ đã cùng nhau thảo luận về huyền thuật phong thủy. Ông ta nhận thấy Lạc Nguyệt Phượng rất có thiên phú và nắm giữ vô số bí pháp của gia tộc, thậm chí còn sử dụng thuần thục, đây là điều hiếm thấy ở lớp trẻ. Ngoài ra Lạc Nguyệt Phượng biết tiến biết lùi giống như vợ của cậu hai, quả nhiên là đứa trẻ được người đó đào tạo, rất tốt. Nhưng bây giờ so sánh với Lạc Ninh, ông ta lập tức cảm thấy Lạc Nguyệt Phượng vẫn hơi nóng nảy. Ở trước mặt những người có uy tín và danh dự ở Hương Cảng, muốn chơi khăm người ta, còn bị người ta chơi khăm ngược lại, hết sức mất mặt. Làm cho ông ta cũng mất mặt theo, cho nên ấn tượng của ông ta về Lạc Nguyệt Phượng giảm xuống rất nhiều.

--Editor: Autumnnolove—

Tiếp nối buổi lễ đấu giá, người chủ trì được đổi thành một ông lão ăn nói thẳng thắn. Hầu hết những người có mặt đều không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm, Lạc Ninh biết rằng đã đến phần quan trọng nhất của buổi đấu giá. Trước khi đến đây, Tổ Tiêu đã nhắc nhở cô, có thể mang theo những thứ quý giá nhưng không sử dụng, nói không chừng sẽ có cơ hội dùng đến.

Quả nhiên, ông lão tươi cười và nói: “Phần sau của buổi bán đấu giá sẽ do lão đây chủ trì, chắc mọi người đều đã biết quy trình, phần cuối của buổi đấu giá sẽ không dùng tiền bạc để giao dịch, thay vào đó chúng ta lấy vật đổi vật”.

“Chủ nhân sẽ đem vật phẩm ra bán đấu giá, sau đó những người bên dưới dùng những món đồ có giá trị tương đương để đổi. Chủ nhân thích ai, sẽ đổi với người đó”.  

“Nếu không còn bất kỳ câu hỏi gì thì bây giờ sẽ lập tức bắt đầu”.

Tất nhiên người bên dưới đều không có thắc mắc gì.

Ngay sau đó, ông lão “thả con tép bắt con tôm”, bán đấu giá một bức tranh có thể trấn trạch và mang theo vài phần cát khí. Nhóm các đại sư phong thủy không cảm thấy quá hứng thú với thứ này, nhóm đại gia lại rất thích, hào hứng lấy đồ vật ra trao đổi. Ông lão lựa chọn một món đồ cổ để trao đổi, sau đó mời gọi những người khác tự mình cầm đồ vật lên sân khấu.

Lạc Ninh nhận ra có rất nhiều thứ tốt, thảo nào không được giao dịch bằng tiền. Tiền còn có thể kiếm lại được, nhưng mấy thứ này thật sự không thể dùng tiền để cân đo, bởi vì không có là không có, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Cô đã được Tổ Tiêu nhắc nhở, nên mang theo vài món đồ tới. Cũng không biết có phải không hợp mạng hay không, hai món hàng cô để ý, Lạc gia cũng để ý. Cho nên lại là một đợt tranh giành, cuối cùng Lạc Ninh dứt khoát lấy hai miếng ngọc bội hộ mệnh ra làm đồ vật trao đổi.

Nhìn thấy Lạc Ninh mang ra hai miếng ngọc bội hộ mệnh, người ở đây đều sửng sốt. Nhóm đại sư phong thủy tò mò, rốt cuộc Lạc Ninh này có lai lịch ra sao, sao có thể sở hữu nhiều pháp khí cao cấp như thế?

Lạc Nguyệt Phượng không ngờ Lạc Ninh có thể liên tục lấy ra rất nhiều pháp khí cao cấp. Lần này cô ta ra ngoài rèn luyện, mẹ nuôi cũng chỉ tranh thủ được một món pháp khí trân châu mạ vàng từ gia tộc cho cô ta mang theo. Trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, không biết lúc trước cậu ba đã cho Lạc Ninh bao nhiêu pháp khí cao cấp, thế mà Lạc Ninh lại là đứa phá của.

Lạc Khai Nguyên cũng có cùng suy nghĩ, ông ta cảm thấy pháp khí trong tay Lạc Ninh chắc chắn được Lạc Dực Thừa cho, nếu không sao có thể lấy ra nhiều như vậy. Mà Lạc Dực Thừa lấy đâu ra lắm pháp khí cao cấp chứ? Chắc chắn là từ két sắt Lạc gia. Sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi, không chỉ bởi vì Lạc Ninh cố ý chống lại Lạc gia và nẫng tay trên của họ, mà còn hết sức đau lòng. Hai món pháp khí cao cấp đổi lấy hai món đồ kia, ông ta cho rằng rất lỗ. Nếu những món pháp khí cao cấp này được đấu giá trong ngày hội đấu giá trong giới trên đảo, nhất định sẽ đổi được những thứ tốt hơn nữa. Con nhỏ Lạc Ninh này chẳng những độc mồm độc miệng, còn là một đứa phá của.

Ông ta vẫn luôn nhẫn nhịn. Cho đến khi đêm hội đấu giá sắp đi đến hồi kết, Lạc Ninh lại lấy ra một bộ trang sức hộ mệnh bằng ngọc, chuẩn bị đổi lấy một gốc nhân sâm ngàn năm, người Lạc gia lúc này thật sự đứng ngồi không yên. Ruột gan Lạc Khai Nguyên nóng như lửa đốt, rốt cuộc con nhỏ Lạc Ninh này có bao nhiêu món pháp khí cao cấp thế? Thằng nhóc Lạc Dực Thừa cũng cưng chiều con gái thái quá rồi, sao lại đưa nhiều bảo bối cho con nhỏ Lạc Ninh phá của như vậy. Bây giờ pháp khí cao cấp trong gia tộc chính là dùng một món hết một món, chẳng những không thể mang ra giao dịch trao đổi, mà khen thưởng cho người trong gia tộc còn phải xét tới thân phận và công cán. Nhưng Lạc Ninh không khác gì bỏ sỉ, không ngừng lấy ra trao đổi những thứ chẳng có giá trị trong mắt Lạc Khai Nguyên, làm ông ta cảm thấy tiếc đứt ruột đứt gan.

Lạc Khai Nguyên khá có tiếng tăm ở Hương Cảng, cũng có địa vị nhất định, vì vậy ông ta không tiện dạy dỗ Lạc Ninh trước mặt mọi người. Chủ yếu là ông ta sợ Lạc Ninh ác ý, làm ông ta tiến lùi không xong. Vì vậy ông ta nháy mắt ra hiệu cho Lạc Nguyệt Phượng, để cô ta ra mặt ngăn cản Lạc Ninh.

Lạc Nguyệt Phượng thầm mắng Lạc Khai Nguyên là con cáo già, nhưng cũng không dám làm trái ý ông ta. Quan trọng hơn chính là, cô ta cũng muốn trút giận. Vì vậy dùng bộ mặt nhẫn nhịn và không hài lòng nói với Lạc Ninh: “Lạc Ninh, mặc dù của cải Lạc gia chúng ta không ít, nhưng cô cũng không thể phá hoại tài sản Lạc gia như thế!”.

----

Mình đã quen với chuyện bị reup truyện rồi, nhưng hôm nay có một chuyện lạ lắm mấy bồ. Có một kênh audio nọ, cũng có bản dịch bộ này trùng với mình. Không có gì đáng nói nếu như mình không nghe ra nó giống 100% bản dịch của mình luôn. Thế là mình có bình luận hỏi kênh dùng bản dịch của mình hay có team dịch riêng. Nếu dùng bản dịch của mình thì hãy để nguồn và ngừng donate. Còn nếu có team dịch riêng thì kênh vui lòng làm việc lại với team dịch, vì đếch thể nào sai từng cái lỗi nhỏ nhặt y chang nhau được. Và mình cũng dám khẳng định giọng văn và lối dịch của mình không giống ai hết. Thế là kênh xoá luôn bình luận của mình. Nhân dịp đang rảnh, mình cũng thử bình luận lại, kênh lại xoá nữa. Mình cũng chẳng muốn làm ầm ĩ làm gì, vì dù sao truyện cũng bị bê đi rất nhiều nơi rồi, nhưng quan trọng là chỗ nào bê đi cũng biết để nguồn lại (kể cả truyenfull hay truyendd nha), mình chỉ muốn kênh để nguồn và có tiếp tục làm audio cũng được. Cũng có một kênh audio khác đang dùng bản dịch của mình, mình có nói gì đâu, vì người ta trích nguồn dù không hỏi han gì mình cả.

Mình ngồi dịch miệt mài mỗi ngày 1 chương, kênh bạn ra hẳn 10 chương một ngày. Chưa kể là bạn còn nhận vơ và trả lời bình luận rằng bạn sẽ cố gắng edit nhanh hơn, edit bằng cách copy nguyên văn???

Mình không biết là bạn chăm chỉ hay mình chăm chỉ nữa :))))

Xoá bình luận liên tục, và không biết bạn đợi bản dịch từ team nào???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net