CHƯƠNG 351

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

CHƯƠNG 351

Lạc Nguyệt Phượng vừa nói xong, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn cô ta. 

Hình như có biến để hóng rồi!

Sao nói Lạc Ninh không thể phá hoại tài sản của Lạc gia nhỉ? 

Ý của cô ta là…chẳng lẽ tất cả những pháp khí cao cấp mà Lạc Ninh lấy ra trước đó đều có nguồn gốc từ Lạc gia? 

Quan trọng là rốt cuộc Lạc Ninh và Lạc gia có quan hệ gì? 

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt tò mò. Không chỉ có họ, ba người Tổ Tiêu cũng đang nhìn Lạc Ninh đầy nghi vấn. Lạc Ninh cũng họ Lạc, chẳng lẽ có quan hệ gì với Lạc gia?

Nghe Lạc Nguyệt Phương nói, đầu tiên Lạc Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức ngộ ra ẩn ý của cô ta. Cô cảm thấy hết biết nói gì rồi, mạch não của đám Lạc Nguyệt Phượng cũng quá quái đản. Họ lại cho rằng ngọc bội và trang sức hộ mệnh trong tay cô là của Lạc gia. Không cần đoán cũng biết, đám người Lạc gia chắc chắn cho rằng những thứ đó đều được ba cô cho cô, sau đó hợp tình hợp lý tính là thuộc về Lạc gia. 

Lạc Ninh nhướng mày, "Trước giờ tôi vẫn chỉ nghĩ đám người Lạc gia các vị không biết xấu hổ thôi, không ngờ bây giờ còn có thêm cái nết thích thiếp vàng lên mặt mình nữa". 

"Có phải các vị cứ nhìn thấy thứ nào tốt là chắc chắn nó có nguồn gốc từ Lạc gia hay không?". 

Lạc Nguyệt Phượng thấy Lạc Ninh không chịu thừa nhận, cô ta cũng không đáp lời ngay lập tức, mà đưa mắt nhìn Lạc Khai Nguyên. Nhận được cái khẽ gật đầu của Lạc Khai Nguyên, có nghĩa là cô ta có thể vạch trần thân phận của Lạc Ninh ở đây, thế thì cô ta cũng yên tâm phần nào. 

Cô ta bày ra vẻ mặt vô cùng buồn bã và bắt đầu khuyên nhủ: "Lạc Ninh, mặc dù mấy mẹ con cô còn chưa được Lạc gia thừa nhận, nhưng dù sao cô cũng là con gái của cậu ba. Cậu ba cho cô nhiều thứ tốt như vậy, chắc chắn là để cho cô phòng thân, không phải phá của đem cho người ngoài". 

Lúc cậu ba trở về, không cho họ một món quà gặp mặt nào cả, thế mà lại cho Lạc Ninh thật nhiều đồ tốt của Lạc gia, quá đáng! 

Wattpad: Autumnnolove

Người ở đây nghe xong, đại khái đều đã hiểu được mối quan hệ giữa Lạc Ninh và Lạc gia. Xem ra Lạc Ninh là con gái riêng của cậu ba của Lạc Nguyệt Phượng, mà Lạc gia không thừa nhận thân phận của Lạc Ninh. Những món trang sức hộ mệnh lúc nãy Lạc Ninh lấy ra cũng là của cậu ba Lạc Nguyệt Phượng cho Lạc Ninh, là vật thuộc sở hữu của Lạc gia. Ngay lập tức, mọi người đều có chút cạn lời nhìn về Lạc Ninh. Thảo nào có thể hào sảng và phá của đến vậy, hoá ra là phá hoại đồ đạc của Lạc gia người ta. Quan trọng là cô cầm nhiều thứ tốt của Lạc gia, còn cố ý sinh sự và đối chọi gay gắt với người lớn Lạc gia là sao? 

Thời điểm này, ấn tượng của mọi người đối với Lạc Ninh đều không tốt đẹp gì. Đúng như Lạc Nguyệt Phương dự đoán, cô ta chính là cố tình nói ra, để hủy hoại thanh danh của Lạc Ninh. Dán lên người Lạc Ninh cái tiếng vong ân phụ nghĩa và mất dạy với người lớn. 

Tất nhiên Lạc Ninh có thể nhìn thấu tính toán của Lạc Nguyệt Phượng, cô cười một cách khinh miệt và hỏi lại: "Cô nói những món pháp khí và trang sức tôi dùng để trao đổi là của Lạc gia các người à?". 

Lạc Nguyệt Phượng trả lời: "Toàn bộ những thứ này là do cậu ba cho cô, nếu không cô có thể mang ra được nhiều pháp khí cao cấp như vậy sao?". 

Lạc Ninh huơ huơ món trang sức bằng ngọc chuẩn bị trao đổi nhân sâm ngàn năm, "Thế cô kêu nó một tiếng xem, nó có trả lời cô không?". 

Tất cả mọi người: "...", Hành vi hết sức tùy hứng, hình như còn mang theo một chút làm nhục. 

Sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng sa sầm, "Lạc Ninh, cô cầm đồ của Lạc gia, còn làm nhục người Lạc gia, cô đừng có quá đáng như thế!". 

Lạc Ninh đột nhiên cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền, "Làm nhục người Lạc gia? Một đứa con nuôi cũng đáng để tôi tốn công tốn sức tới vậy không?". 

"Tôi đã nói cô gọi nó đi rồi, nếu không thể làm cho nó trả lời, vậy cô nói với tôi đây là đồ Lạc gia gì chứ!". 

"Thì ra gia tộc truyền thừa ngàn năm Lạc gia các vị là mặt hàng này, thấy thứ gì tốt lại nhịn không được nhận là của mình, rồi đặt điều vu khống người thân của mình". 

Nghe được mấy chữ "con gái nuôi" của Lạc gia, những người ở đây đều nhìn Lạc Nguyệt Phượng bằng ánh mắt soi mói. Thì ra con cưng thiên tài trẻ tuổi Lạc gia là con gái nuôi sao? Đây cũng là một tin tức chấn động. 

Cảm nhận được ánh mắt của người khác, sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng càng thêm khó coi, thậm chí có chút xấu hổ. Cô ta kiêng kị thân thế của mình nhất, nhưng cứ bị Lạc Ninh nói huỵch toẹt ra như vậy, Lạc Ninh quả nhiên là người thâm độc. 

Cô ta cố nén xấu hổ và nhục nhã, nhanh chóng đáp trả: "Ý của cô là…những thứ này không phải cậu ba cho cô sao? Thế cô cũng gọi một tiếng đi, xem nó có trả lời cô không!". 

Để cô ta xem Lạc Ninh sẽ xử lý tình huống này kiểu gì. 

Lạc Ninh nhướng mày, "Cái con bé ngốc nghếch này, đây là đồ của tôi, tất nhiên nó phải trả lời tôi rồi". Sau đó cô ném món trang sức bằng ngọc tới chỗ ông lão chủ trì đấu giá, "Làm phiền ông giúp cháu giữ nó!". 

Ông lão vội vàng cẩn thận chụp lấy món pháp khí cao cấp, có chút cạn lời. Còn bé này thật lớn gan, nếu bị ném hỏng thì ông lão cũng lấy làm tiếc nuối. 

Sau khi nhận được món trang sức bằng ngọc và đặt ở trong tay, ông lão lên tiếng: "Được rồi, cháu gọi nó đi". 

Ông lão đã gần trăm tuổi, đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện vi diệu không giải thích được, nói chung cũng đoán được tính toán của Lạc Ninh. Ông lão muốn xem thử rốt cuộc món đồ này có thể trả lời hay không. 

Lạc Ninh gật đầu, trực tiếp cất giọng gọi món trang sức bằng ngọc, "Bé Ngọc, trả lời một tiếng cho mọi người mở mang tầm mắt đi!". 

Tất cả mọi người: "...", Lạc Ninh đang diễn hài sao? Tuy pháp khí cao cấp rất ghê gớm, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói có linh hồn có thể đáp lại! Lạc Ninh làm thế có nghĩa lý gì đâu?

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã làm cho họ vô cùng hoang mang. Món trang sức bằng ngọc trong tay ông lão đột nhiên đong đưa, sau đó phát ra âm thanh của ngọc va vào nhau. 

Ông lão cũng sợ ngây người, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ để nhìn Lạc Ninh, "Món trang sức bằng ngọc này là do cháu luyện chế và điêu khắc sao?".

Ông lão đã từng nghe thầy nói rằng, người luyện pháp khí cao cấp có thể liên kết với món pháp khí đó. Nếu không giải thích như thế, thì vì sao Lạc Ninh có thể làm cho món trang sức bằng ngọc phản ứng? 

Lạc Ninh mỉm cười, gật đầu: "Quả nhiên người già có tầm nhìn!". 

Lời này khiến những đại sư phong thủy ở đây đều lộ ra vẻ mặt khó tin giống như gặp phải quỷ vậy. Lạc Ninh có thể điêu khắc và luyện chế pháp khí cao cấp? Không thể nào? 

Nghe nói hiện nay cũng chỉ có một số rất ít thành viên của những dòng dõi phong thủy cổ mới có thể làm được, đại sư phong thủy bên ngoài không thể. 

Lạc Ninh không quan tâm ánh mắt hoài nghi của họ, cô lấy ra thêm năm món trang sức bằng ngọc từ trong túi xách, toàn bộ là pháp khí cao cấp cả.

"Tôi tự mình làm ra mấy thứ đồ chơi này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thôi. Tôi phá đồ của tôi, tôi vui là được". 

"Những món trang sức đá quý này đều được làm từ một khối phỉ thúy, kết cấu và độ trong suốt như nhau. Ngoài ra chỉ cần là người hiểu biết lĩnh vực này đều biết, chạm trổ rất mới, vừa được hoàn thành trong khoảng thời gian gần đây". 

Lạc Ninh tiếp tục chỉ ra mấu chốt phản bác vấn đề, "Lạc gia các vị có thể lấy ra được mười mấy món pháp khí cao cấp cho ba tôi mang ra khỏi đảo rồi ném cho tôi chơi chắc?". 

"Nói như kiểu Lạc gia các vị hào phóng lắm vậy, chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình". 

"Khối phỉ thúy này được tôi đích thân mua từ công bàn mấy tháng trước và giải ra, còn ba tôi đã bị các vị đưa về gia tộc và nhốt lại từ mấy năm trước rồi. Ông ấy đưa pháp khí cho tôi kiểu gì?". 

"Các vị coi người ta là kẻ ngốc mà lừa gạt sao?". 

Ông lão cẩn thận nhìn món trang sức bằng ngọc trong tay, lại tìm món trang sức bằng ngọc đã được trao đổi với hai người trước đó đến xem thử. 

"Quả thật là cùng một khối ngọc, vả lại kỹ thuật điêu khắc và vết cắt cũng mới hoàn thành, chắc chắn không quá ba tháng". 

Lạc Ninh lại nói: "Ai có hiểu biết trong lĩnh vực đá quý hay điêu khắc cũng có thể tới đây xem thử". 

Những người thật sự có kiến thức hào hứng tiến lên thẩm định. 

"Phỉ thúy này đúng là vừa được giải ra cách đây không lâu, là ngọc mới chứ không phải ngọc cũ đâu". 

"Vết chạm trổ thoạt nhìn thật sự vừa mới hoàn thành, không tới một năm". 

Kết quả giám định đã có, không cần Lạc Ninh phải giải thích xuất xứ trang sức bằng ngọc nữa. Cũng có thể cho thấy Lạc Nguyệt Phượng bịa đặt, vả mặt đúng là tới nhanh như vậy đó. 

---

Trời lạnh rồi, đi ngủ thôi :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net