04/04/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi ra nhanh...

Chào buổi sáng...

[10:41:27]

____________________

Ta phát hiện các ngươi thật sự biết nịnh hót Bảo, nàng làm cái gì cũng đều tốt ( ̀⌄ ́)...

[10:54:48]

____________________

Mới vừa qua nhà Tam nhi, đậu đậu khóc lóc chạy vào trong lòng ta, ta hỏi làm sao vậy? Tam nhi nói con bé sáng nay tè ra quần, phi thường tự trách, không ngừng xin lỗi nàng...

"Không nín được, xin lỗi!... Không nín được, xin lỗi..." Cây đậu tiếp tục áy náy khóc lóc lau nước mắt...

Ha ha, cười chết chúng ta...

[11:07:46]

____________________

Phiên ngoại Hạ Mạt

A với M bây giờ thường xuyên liên hệ với chúng ta, bởi vì Bảo Nhi còn ở dàn nhạc, chúng ta có cơ hội cũng sẽ mời hai nàng lại đây biểu diễn, mượn danh nghĩa biểu diễn, thật ra là vì ăn mỹ thực Trung Quốc...

Cuộc sống của hai nàng rất thoải mái, không giống chúng ta nhiều ràng buộc như vậy, nói đi là đi...

Nhớ rõ các nàng lần đầu tiên tới Trung Quốc, Bảo Nhi còn chưa có chính thức về nước, là ta cùng bọn tỷ muội tiếp đãi các nàng, sợ các nàng không dám ăn nội tạng và chân gà vân vân, điểm thực đứng đắn món ăn, các nàng lần đầu tiên ăn mỹ thực Trung Quốc toàn bộ hành trình ở trạng thái kinh ngạc, la hét ở Anh quốc ăn chính là giả đồ ăn Trung Quốc...

Sau lại đi theo chúng ta cái gì cũng ăn, đặc biệt là nội tạng động vật, như heo, dê, mề gà, chân gà, ruột gà, cằm vịt, đầu ngỗng vân vân...

"Mấy thứ này thật sự ăn quá ngon, người Trung Quốc tụi em thật lợi hại, cái gì cũng có thể làm ra mùi vị ngon như vậy." A cùng M tán thưởng.

"Phải đấy, muốn ăn hết đồ ăn Trung Quốc tụi em cả đời này cũng không ăn hết." Văn văn đặc biệt tự hào nói.

Hai nàng đều rất thích bọn tỷ muội, phương thức biểu đạt cũng rất trực tiếp, thích học Văn Văn làm thủ thế "Hoàn mỹ", thích học câu thần chú của tam nhi...

Chúng ta lần đầu tiên đi sân bay đón hai nàng, bọn tỷ muội từ đầu tới đuôi đem người ta nhìn đến không dám nói lời nào, ăn cơm cũng nhìn chằm chằm, ánh mắt thưởng thức nhìn chằm chằm người ta, ban đầu vốn là không biết dùng đũa thì giờ càng thêm không cầm được...

"Sao hai chị ấy lại đẹp như vậy? Dàng dấp thật không thực tế." Văn Văn ở bên tai ta nhẹ nói.

"Cái gì mà dáng dấp không thực tế?" Ta trợn trắng mắt.

"Hảo sứ, thật đấy, cực giống búp bê Barbie tớ giấu dưới đáy hòm ở nhà." Lời của nàng đem ta chọc cười.

Có một lần hai nàng cùng Bảo Nhi ở Bắc Kinh biểu diễn, biểu diễn xong chúng ta đi phố ăn vặt tìm ăn, hai nàng quá đẹp mắt, rất nhiều người quay đầu lại nhìn, lúc mua hồ lô ngào đường đứng xếp hàng, đứng ở sau hai nàng có hai vị trung niên nam nhân ở không ngừng cười hì hì nghị luận hai nàng, nói mấy lời không được lịch sự, còn xưng hô các nàng người nước ngoài, Bảo Nhi xoay người muốn bảo bọn họ lịch sự một chút, Mila đột nhiên xoay người hướng hai nam nhân kia nói: "Anh đang nói ai vậy?!"

Ta cùng Bảo Nhi sợ ngây người, hai nam nhân kia cũng kinh ngạc đến há miệng không nói nên lời, sau đó xám xịt không hề xếp hàng lập tức rời đi, mấy người xếp hàng phía sau cười hư mất, hướng Mila giơ ngón tay cái lên.

"Oh My God! Khi nào chị học nói được mấy lời này vậy?" Bảo Nhi thật sự sợ ngây người nhìn Mila, tuy rằng các nàng cùng Bảo Nhi ở chung lâu rồi sẽ nghe một chút tiếng Trung, cũng sẽ nói một chút, nhưng nàng tuyệt đối không có dạy các nàng nói những lời này.

"Văn văn dạy hai chị, quá thoải mái rồi." Amber trước một câu nói tiếng Anh, sau một câu học Văn Văn nói lời Đông Bắc.

Hai ta trợn tròn mắt, ngữ khí thế nhưng nói được ra dáng ra hình, nhi hóa âm còn rất mượt, Lý Mạn Văn tại như vậy trong thời gian ngắn đến tột cùng còn dạy các nàng cái gì? Không dám tưởng tượng...

Ta cùng Bảo Nhi cười đến chảy nước mắt, nguyên ngày đó thật sự cười từ đầu đường đến cuối đường...

""

[12:18:26]

____________________

Thiên nhai hôm nay vẫn rất không ổn định, mới vừa vào được, vậy ngày mai gặp ha...

Ngủ ngon...

[22:11:56]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net