Chap 204: Đạp xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Nam đảo mắt: "Thật ra cũng không cần phức tạp như vậy, chúng ta đối với người ngoài cuộc như bình thường đi, chỉ cần để ông ấy biết chúng ta kém cỏi, không có gì tốt đẹp, vừa phiền phức lại nuôi tốn tiền, ngoại trừ tiêu phí rất nhiều tiền thì không có lợi ích gì khác, là được rồi."

"Cũng hợp lý, chúng ta không phải muốn càng ngày càng kém đi, không thể vì ông ta mà hi sinh sự ưu tú vốn có được!" Hai mắt của Thiệu Tây sáng lên: "Tiểu Nam, em lúc nào cũng xấu xa như vậy, nhưng mà anh thích."

Thiệu Nam mỉm cười: "Mọi thứ cũng đều vì mẹ."

Thiệu Nam và những người khác đến gặp Thiệu Đông, chờ Thiệu Đông ra quyết định, Thiệu Đông gật đầu: "Đây là một biện pháp, nhưng chúng ta phải nghĩ làm như thế nào bây giờ, không thể tùy tiện ra tay được." Ít nhất cũng không được để Thiệu Kỳ Hải phát hiện bọn chúng đang âm mưu, nếu không mọi thứ đều vô nghĩa

"Nghĩ đến cách tiêu tiền đi." Thiệu Nam nghiêm túc nói.

Trước đây, bọn chúng chỉ lo nghĩ về cách tiết kiệm tiền và kiếm tiền, đây là lần đầu tiên nghĩ về việc tiêu tiền.

"Cũng không biết ông ấy có tiền hay không, nếu chúng ta xin mà ông ấy không có, cuối cùng mẹ là người cho thì phải làm sao?

"Vậy trước tiên phải làm rõ xem ông ấy có tiền hay không và có tất cả bao nhiêu tiền." Thiệu Đông bình tĩnh bổ sung thêm: "Không cần xem qua hành lý của ông ấy, nó không có nhiều tiền."

Thiệu Bắc ngẩng đầu lên: "Anh đã nhìn qua rồi sao? Khi nào vậy?

"Tối hôm qua lúc ông ấy không để ý đã nhìn sơ qua, cho nên chỉ cần tìm hiểu số tài khoản ngân hàng và những thứ khác, mà anh cũng không thấy món đồ nào liên quan đến vợ con mới của ông ấy, có lẽ những gì ông ấy nói là sự thật."

Thiệu Kỳ Hải đã quay lại sau khi giặt quần áo xong, hắn lấy quần áo phơi lên, lau mồ hôi trên trán, vừa muốn thư giãn, đột nhiên hắt hơi một cái.

"Một nhớ hai mắng, lại có người nhớ tới mình à?" Thiệu Kỳ Hải lén lút nhìn Mục Kinh Trập, nhưng Mục Kinh Trập đang bận rộn.

Thiệu Kỳ Hải xấu hổ, vừa định nói gì đó, lại hắt hơi một cái nữa: "Vậy là có người mắng... chẳng lẽ là Quý Bất Vọng?"

Quý Bất Vọng... Đúng là đang mắng Thiệu Kỳ Hải.

Quý Bất Vọng biết đám trẻ Thiệu Đông bắt đầu đi học lại, vốn dĩ muốn lấy lí do tặng sách cho bọn trẻ để đi đến thôn Đại Đông một chuyến tìm Mục Kinh Trập, nhưng cuối cùng, anh lại gặp kẻ mất hồn mất vía Thiệu Kỳ Dương.

Mặc dù trước đó đấu đá lẫn nhau, nhưng nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương như vậy, Quý Bất Vọng lập tức dừng xe: "Sao vậy? Đã gặp phải chuyện gì sao?"

Thiệu Kỳ Dương nhìn Quý Bất Vọng, vẻ mặt có chút quái dị: "Làm sao? Anh muốn giúp tôi sao?"

Mặc dù Quý Bất Vọng không nói rõ ràng, nhưng ý nghĩa được thể hiện rất rõ ràng, trong lòng Thiệu Kỳ Dương ngày càng trở nên phức tạp.

Cái người mà anh ta luôn cảm thấy ngứa mắt, bây giờ lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng cảm, Thiệu Kỳ Dương thở dài: "Anh lo cho tôi làm gì, tốt nhất hãy tự lo cho chính bản thân mình đi."

"Tôi? Tôi làm sao?"

"Anh trai tôi không chết, anh ấy đã trở lại." Thiệu Kỳ Dương không hề thừa nước đục thả câu.

Quý Bất Vọng dừng lại: "Ai đã quay lại?"

"Anh trai tôi, Thiệu Kỳ Hải."

"Thiệu Kỳ Hải không chết và quay trở về?" Quý Bất Vọng lặp lại một lần, khó khăn tiêu hóa tin tức: "Chuyện gì đã xảy ra? Không phải nói đã chết rồi sao?"

Anh mới tiếp nhận tin tức về cái chết của Thiệu Kỳ Hải không bao lâu, làm sao Thiệu Kỳ Hải lại sống lại?

Hắn còn sống khỏe mạnh, nhưng hắn là chồng của Mục Kinh Trập, đây... đây không phải là một mớ hỗn độn sao?

Cả người Quý Bất Vọng đều không ổn, nhìn bộ dáng của anh, Thiệu Kỳ Dương hiểu rất rõ: "Tôi trước đó cũng không nhận được bất cứ tin tức gì, hôm qua anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, còn sống sờ sờ."

Quý Bất Vọng nhìn Thiệu Kỳ Dương, Thiệu Kỳ Dương nhìn Quý Bất Vọng, không nói chuyện, nhưng hai người luôn đấu tranh với nhau đột nhiên có một tiếng nói chung, cái loại không cần phải nói ra kia.

"Cho nên bây giờ anh ở đây hồn bay phách lạc như thế này?"

"Nếu không thì sao?"

"Tôi không tin, tôi muốn chính mắt mình nhìn thấy hắn, một hồi kêu chết một hồi kêu sống lại, sống chết là chuyện dễ dàng như vậy sao? Thiệu Kỳ Hải còn có thể muốn sống thì sống, chết thì chết sao?"

Quý Bất Vọng lên xe định rời đi, Thiệu Kỳ Dương vội vàng kéo anh: "Anh đi thật sao?"

"Đương nhiên, anh không trở về à? Định trốn đến khi nào?"

Thiệu Kỳ Dương nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cũng trở về!"

Nói xong, anh ta trực tiếp mở cửa phụ lái của Quý Bất Vọng và ngồi vào, Quý Bất Vọng: "...Không đúng, anh ngồi xe của tôi?"

"Đương nhiên, nếu không thì tôi phải cực khổ đạp xe đi phía sau anh sao?"

"Được rồi." Quý Bất Vọng không quan tâm đến điều đó, trực tiếp lái xe đi, nhưng chiếc xe vừa đến cổng huyện thành đã bị tắt máy, sau đó cũng không khởi động lên được.

"Xe của anh vào thời khắc quan trọng như này tại sao lại tắt máy? Còn không tốt bằng xe đạp của tôi."

"Đó là đồ cổ, cha tôi trước đây đã đưa cho tôi."

Chiếc xe không thể đi được nữa, cuối cùng vẫn phải dùng đến chiếc xe đạp tuyệt vời của Thiệu Kỳ Dương, chỉ có mỗi chiếc xe đạp, mặc kệ Thiệu Kỳ Dương có sẵn lòng hay không, Quý Bất Vọng đều ngồi ở ghế sau xe.

Đoạn đường từ huyện thành về thị trấn rất êm, còn có gió nhẹ, mặc dù hơi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không quá tệ, Quý Bất Vọng nghĩ thầm, chẳng trách các cô gái thích ngồi phía sau xe đạp.

Sau khi trải nghiệm một lần, Quý Bất Vọng cảm thấy rằng anh nên mua một chiếc xe đạp trong tương lai để có thể chở Mục Kinh Trập đi cùng.

Nhìn bóng lưng của Thiệu Kỳ Dương không quá rộng nhưng lại cao lớn thẳng tắp, Quý Bất Vọng nhíu mày: "Anh đã bao giờ chở Kinh Trập chưa?"

Kinh Trập sẽ không ngồi xe và ôm eo Thiệu Kỳ Dương đúng không?

Thiệu Kỳ Dương rầu rĩ nói: "Không có."

Vốn dĩ muốn nói dối là có, nhưng nghĩ lại thì phát hiện mình thật sự không có, anh ta chỉ từng chở mấy đứa nhỏ, Mục Kinh Trập cũng vậy.

Quý Bất Vọng cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng chỉ vỏn vẹn trong mấy giây, sắc mặt anh thay đổi.

Vì đi vào đoạn đường đất mấp mô nên Quý Bất Vọng giật mình lập tức túm chặt lấy áo Thiệu Kỳ Dương, chưa kể còn vòng tay qua eo Thiệu Kỳ Dương và ôm chặt lấy anh ta.

Thiệu Kỳ Dương suýt chút nữa đã phi xuống mương: "Mau buông ra, làm gì phải ôm chặt như vậy."

"Không được, sẽ rơi xuống." Quý Bất Vọng cự tuyệt.

"Vậy cũng đừng ôm tôi chặt như vậy, anh đang nắm phải quần áo của tôi đấy, hơn nữa anh ôm cũng quá chặt rồi."

Hai người đàn ông trưởng thành mà ôm chặt như vậy làm gì? Đừng làm nhau khó xử chứ? Cũng đâu phải là Kinh Trập.

"Tôi cũng không muốn, nhưng đường này quá xóc rồi, tôi sẽ ngã mất." Quý Bất Vọng bộc lộ anh cũng không muốn, đây không phải xuất phát từ việc đảm bao an toàn sao?

"Không thể ngã được, đám Thiệu Đông còn dũng cảm hơn anh nhiều, anh buông lỏng một chút đi, tôi đạp xe rất ổn định." "

"Ồ." Quý Bất Vọng thả lỏng một chút, Thiệu Kỳ Dương vừa thở ra một hơi, nhưng giây tiếp theo cũng vì một rãnh mương nhỏ, chiếc xe đạp nghiêng qua một cái, Quý Bất Vọng ngay lập tức ôm chặt lấy anh ta, chặt hơn cả lần trước, thậm chí còn dùng cả hai tay.

"Làm tôi sợ muốn chết, suýt nữa thì ngã thật rồi."

Thiệu Kỳ Dương không nói nên lời: "Anh..."

"Tôi không cố ý." Quý Bất Vọng xấu hổ buông tay: "Tôi chưa từng đạp xe qua con đường như thế này bao giờ."

Thiệu Kỳ Dương nghĩ đến Quý Bất Vọng cả người tràn đầy khí chất cao quý, rồi lại nhìn đến bàn tay trắng nõn đang ôm mình, không biết nói gì.

Ngược lại là Quý Bất Vọng nhớ lại một chút, đột nhiên nói: "Nếu không thì tôi sẽ ngồi trước mặt anh? Như vậy thì tôi cũng không té được."

Anh từng nhìn thấy một số người đàn ông đã đặt người phụ nữ hoặc mấy đứa con ngồi phía trước, chống tay tay bảo vệ bọn họ, như vậy sẽ rất an toàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net