Chap 212: Bỏ túi mang theo bên người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối rất náo nhiệt, sau bữa tối, khi mọi người đều háo hức chờ đợi thì năm đứa nhỏ đã đẩy ra chiếc bánh khổng lồ do Quý Bất Vọng làm.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ, bà ngoại vất vả rồi, con yêu người!"

Đám người Thiệu Đông cẩn thận gửi lời chúc mừng và cảm ơn đến Lý Chiêu Đệ, người đã ăn miếng bánh sinh nhật đầu tiên và bị quà tặng che lấp tầm nhìn.

Quà là do Mục Kinh Trập và bọn trẻ Thiệu Đông chuẩn bị, bọn chúng tặng quà cho mẹ vào buổi sáng trước vì muốn buổi tối sẽ tặng quà cho bà ngoại, bà ngoại mới đúng là người khổ cực nhất, xứng đáng nhận được những lời chúc phúc kia.

Quý Bất Vọng cũng chuẩn bị quà cho Lý Chiêu Đệ, thậm chí cả Mục Đằng cũng mua quà dưới sự gợi ý liên tục của Mục Kinh Trập.

Lý Chiêu Đệ dở khóc dở cười: "Kinh Trập của ta, tại sao con lại... đám Tiểu Đông nữa..."

Bà ấy sống đến tuổi này rồi, sinh được hai đứa con, khi Kinh Trập được sinh ra, bởi vì là con gái nên bà Mục đã lạnh mặt, nói bà ta không cần, người trong thôn cũng tiếc cho bà vì không sinh được con trai.

May mắn thay, Mục Đằng không nói gì, bà ấy phải trải qua một trận sinh tử mới hạ sinh được một đưá bé, nhưng không ai cảm thấy rằng bà ấy đã rất khổ cực, mọi người đều coi đó là điều hiển nhiên.

Dù vậy, bà ấy vẫn chưa bao giờ hối hận, sau 21 năm bỗng dưng được coi trọng và cảm ơn nhiều như vậy, bà có tài đức gì.

Lý Chiêu Đệ không nói nên lời, ôm Mục Kinh Trập hồi lâu, cuối cùng mới nói ra một câu: "Đáng giá, mẹ cả đời này đều đáng giá..."

Lý Chiêu Đệ xác định mình sẽ là người mẹ hạnh phúc nhất sau này, bởi vì trong thôn Đại Đông bà là người duy nhất có sự đãi ngộ như vậy, không ai có thể so được với bà cả.

Lý Chiêu Đệ cắn một miếng bánh ngọt thật lớn, nói: "Mọi người ăn đi, mau ăn đi!"

Nhìn dáng vẻ táo bạo đó, thật sự cảm thấy không phải ăn bánh mà là uống rượu, mọi người vừa cười vừa ăn.

Thời đại này, ngay cả bánh trứng gà còn hiếm chứ đừng nói gì đến bánh kem, con nít thành phố còn đỡ, chứ ở quê làm sao có cơ hội được ăn.

Nhưng người bạn nhỏ mà Thiệu Đông mang về ăn bánh một cách ngấu nghiến, các nữ công nhân và chị em cũng bắt đầu ăn từng miếng.

Nhưng có một chị gái chỉ cắn một miếng liền không ăn nữa, Mục Kinh Trập phát hiện ra, vội vàng hỏi có phải chị ấy không thích hay không.

"Không, chị rất thích." Chị ấy có chút ngượng ngùng: "Chỉ là ngon quá, chị muốn mang về cho bảo bối ở nhà ăn."

Chị ấy không nỡ ăn, muốn để lại đem về cho đứa nhỏ, chị ấy chỉ ăn thử một miếng cho biết mùi vị.

"Cứ ăn đi, ăn xong vẫn còn một ít, lấy về cho con sau." Quý Bất Vọng xen vào: "Tôi đã chuẩn bị rất nhiều."

Quý Bất Vọng muốn liên lạc với chú Lý, tìm cách tìm thêm ít bánh, Thiệu Kỳ Hải ngăn lại: "Tôi đã cho người mang qua rồi, mọi người trong thôn đều có thể ăn."

Hắn nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn Mục Kinh Trập cùng Lý Chiêu Đệ, đôi mắt ão náo có chút lóe sáng.

Buổi sáng không có chuẩn bị, cũng không có quà sinh nhật, dưới sự bao vây của Quý Bất Vọng, Thiệu Kỳ Hải vắt óc gấp rút chuẩn bị quà cho Mục Kinh Trập trong lịch trình bận rộn, vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội tặng nó cho Mục Kinh Trập vào buổi toói, nhưng buổi tối lại không có ai tặng quà cho Mục Kinh Trập, tất cả đều là quà chuẩn bị cho Lý Chiêu Đệ, hắn... lại chậm một bước.

Món quà được chuẩn bị cho Mục Kinh Trập không phù hợp với Lý Chiêu Đệ, vì vậy ... món quà vẫn chưa được đưa.

Lý Chiêu Đệ kéo tay Quý Bất Vọng, không muốn buông ra, là mẹ vợ đang nhìn con rể, càng nhìn bà càng thấy hài lòng, không thèm đoái hoài đến hắn.

Thiệu Kỳ Hải hy vọng có thể bù đắp lỗi lầm của mình, chiếc bánh được giao trong đêm, Thiệu Kỳ Hải chia cho tất cả những người đến chơi nhà, hầu hết trẻ em trong thôn đều đến nhà ăn bánh.

Vì lý do này, sinh nhật của Mục Kinh Trập cũng trở thành ngày của Kinh Trập, ngày này đã trở thành ngày mà trẻ con mong đợi nhất, chúng chỉ nhớ đến ngày này, ngày chúng có thể được ăn bánh.

Ăn bánh xong cũng đã muộn, Lý Chiêu Đệ, Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương tiễn Quý Bất Vọng ra ngoài, Quý Bất Vọng đến bất chợt nhưng không ai nói gì.

Sau khi bọn họ ra ngoài, Thiệu Kỳ Hải đã đặt món quà trong phòng của Mục Kinh Trập trong lúc không ai chú ý.

Mặt khác, Quý Bất Vọng cũng đưa món quà mà anh đã chuẩn bị cho Mục Kinh Trập: "Quà sinh nhật."

"Còn có quà sinh nhật?"

Mục Kinh Trập nghĩ rằng Quý Bất Vọng đã làm rất nhiều thứ như vậy, đã là một món quà sinh nhật hiếm có.

"Quà có bí mật, tùy thời điểm có thể phát hiện ra." Quý Bất Vọng bỏ lại câu này, lái xe rời đi.

"Cái gì vậy, mau mở ra xem." Lý Chiêu Đệ thúc giục Mục Kinh Trập.

Món quà được đặt trong một chiếc hộp gỗ không có bao bì, Mục Kinh Trập vừa mở ra liền nhìn thấy: "Ồ..."

Mục Kinh Trập lấy ra xem: "Là búp bê rỗng ruột."

"Búp bê nhỏ này nhìn rất giống con, con xem mái tóc ngắn này, đôi mắt nhỏ cũng giống." Lý Chiêu Đệ vừa nhìn đã nhận ra.

Mục Kinh Trập nhìn qua một lượt, đúng là rất giống: "Anh ấy tìm nó ở đâu vậy nhỉ? Sao nó có thể giống con đến như vậy."

Nhưng Mục Kinh Trập không thể ngờ rằng, ngoài việc mua còn có thể vẽ.

Quý Bất Vọng lái xe ra ngoài, nhìn ánh đèn pin của Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ càng lúc càng xa: "Mong em sớm phát hiện ra..."

Lái xe một lúc, một chiếc ô tô đột nhiên chạy tới trước mặt anh, đường rất hẹp cho nên không có cách nào né, sau khi Quý Bất Vọng dừng xe thì nhìn thấy Đường Mặc Linh.

"Sao lại ở đây? Không phải cháu phải đi công tác sao?"

"Hôm nay là sinh nhật của Kinh Trập nên cháu trở về." Đường Mặc Linh tức giận: "Cháu biết là cậu cố ý, cậu cố ý đẩy cháu đi xa, rồi đến chỗ Kinh Trập để thể hiện tình cảm của mình, làm sao có thể có một người cậu như vậy chứ."

"Sinh nhật đã kết thúc, nên trở về rồi."

"Cháu mới không về, hôm nay nhất định cháu phải gặp được Kinh Trập, không thể để cô ấy đi với tên khốn Thiệu Kỳ Hải đó được!" Đường Mặc Linh đột nhiên tỉnh táo lại: "Cậu, cậu đã nghe nói chưa? Cháu nghe nói rằng Thiệu Kỳ Hải vẫn còn sống."

"Đương nhiên là ta nghe được, tin tức của cháu quá chậm rồi đó."

"Còn không phải là do cậu sao!" Đường Mặc Linh nghiến răng: "Cháu phải đi gặp Thiệu Kỳ Hải đó, nói với anh ta nên biết điều từ bỏ Kinh Trập sớm đi, nhẫn cháu cũng đã mua xong rồi, cháu muốn cầu hôn Kinh Trập ..."

Đường Mặc Linh muốn Quý Bất Vọng nhìn thấy quyết tâm của mình, nhưng anh ta còn chưa nói xong, gáy đã đau, hai mắt tối sầm lại.

Quý Bất Vọng trực tiếp đánh ngất Đường Mặc Linh: "Cầu hôn? Ta còn chưa tính đến, cháu muốn cầu với hôn cái gì? Cháu không biết kính già yêu trẻ sao? Tới trước tới sau còn không biết?"

Sau khi búng trán giáo huấn Đường Mặc Linh một trận, anh đưa người vô ghế phụ lái, giao cho chú Lý rồi rời đi.

Đường Mặc Linh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, lúc đó anh ta đang ở sân bay, sau khi tỉnh lại, đã bị đưa lên máy bay, một lần nữa bị đuổi đi.

"Cậu... Quý Bất Vọng, cháu không đội trời chung với cậuuu!"

Sau sinh nhật náo nhiệt nhất, Mục Kinh Trập kích động đến mức đi ngủ muộn, ngày hôm sau thức dậy, cô thấy Thiệu Bắc đang lén lút ngồi chỗ bàn chơi búp bê mà Quý Bất Vọng đã tặng cho cô.

Bởi vì những con búp bê matryoshka này trông rất giống Mục Kinh Trập, Thiệu Bắc ôm con này, tay lại chạm vào con kia, hôn con nọ, thích không chịu được.

Nhìn thấy bộ dạng của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập cười nói: "Thích như vậy sao?" Lần sau cô cũng sẽ làm cho Thiệu Bắc một cái.

"Mẹ, mẹ đã dậy rồi." Thiệu Bắc ôm một con chạy tới: "Đúng vậy, con thích nó bởi vì nó giống mẹ."

Không chỉ bởi vì con búp bê dễ thương, mà điều quan trọng nhất là con búp bê trông rất giống mẹ.

"Sau này nếu con đi đâu đó, con có thể mang theo một cái được không? Như vậy sẽ giống như mang theo mẹ bên người vậy đó, bỏ vào trong túi, lúc nào muốn có thể đem ra nhìn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net