Chap 213: Tiểu Kinh Trập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn thu nhỏ người lại, bỏ vào túi mang theo bên người, hóa ra không chỉ đàn ông nói được mà con gái cũng có thể nói, không cần học câu đó từ bất cứ ai, so với những lời thoại ngôn tình trên mạng lại càng cảm động hơn.

Mục Kinh Trập đi tới áp lên khuôn mặt của Thiệu Bắc: "Cái miệng nhỏ của con sao lại ngọt như vậy, ta cũng muốn bỏ con vào túi của ta."

"Mẹ, mẹ có đồng ý không?" Thiệu Bắc vui mừng, nhưng nhìn con búp bê lại lắc đầu một lần nữa: "Mặc dù con rất muốn làm như thế, nhưng con không thể, đây là quà mà thầy Quý tặng cho mẹ, nếu con làm mất nó sẽ tiếc lắm. Sau này con sẽ tìm một cái khác giống mẹ và mua nó, đến khi đó, trước khi đưa cho mẹ, con sẽ lén lút giấu một con mang theo bên người."

Mục Kinh Trập nhìn con búp bê nhỏ nhất, đột nhiên cảm thấy nó không đủ nhỏ: "Nói không chừng còn có một cái nhỏ hơn..." Chẳng lẽ Quý Bất Vọng đã giấu rồi?

"Chắc không đến mức đó đâu..." Mục Kinh Trập nhớ tới bí mật mà Quý Bất Vọng đã nói tối qua, cẩn thận xem xét từng cái một để tìm hiểu xem trong đó có những bí mật gì.

Cùng lúc đó, Quý Bất Vọng từ trong mơ tỉnh lại, quay đầu nhìn cái gối bên kia.

Nhìn vào giữa gối, có một con búp bê nhỏ, giống hệt búp bê của Mục Kinh Trập, nhưng nó thực sự rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái của con người.

"Chào buổi sáng, Kinh Trập bé nhỏ."

Quý Bất Vọng đưa tay nâng Tiểu Kinh Trập lên, gật đầu với con búp bê: "Hay anh gọi em là Kinh Trập ngón tay cái?"

Quý Bất Vọng đứng dậy và Tiểu Kinh Trập lên thành giường: "Trước khi Kinh Trập thật sự ở bên anh, cảm ơn em đã khổ cực vì anh."

Sau khi rửa mặt, Quý Bất Vọng cẩn thận đặt Tiểu Kinh Trập vào túi trước ngực rồi rời đi: "Đã đến lúc phải đi làm."

Kết thúc một cuộc họp, Quý Bất Vọng nghỉ ngơi, anh lấy Tiểu Kinh Trập từ trong túi ra nhìn: "Thật sự có cảm giác như đang mang em trong túi để đi làm vậy."

Bên kia, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng phát hiện ra dấu hiệu bí mật đó, con búp bê nhỏ nhất trong số các con búp bể có một bí ẩn bên dưới.

Mặt dưới của búp bê matryoshka được tạo thành từ các ô có màu sắc khác nhau, phông chữ được tạo thành do sự khác biệt về màu sắc, chữ "Le" được hiển thị đầu tiên, nhưng có thể tạo một ký tự mới bằng cách đẩy ô.

Mục Kinh Trập đã thử mọi cách, ba chữ Quý Bất Vọng cũng đã thử qua, ngay cat tên cô cũng đã thử, nhưng nó vẫn không mở được.

"Đúng là thần bí mà, phải gắng hơn nữa." Mục Kinh Trập chơi đến quên trời quên đất, Thiệu Kỳ Hải sau khi chú ý đến, rất phiền muộn.

Hắn cũng tặng quà, nhưng so với búp bê matryoshka và quà của mấy đứa trẻ, quà của hắn kém rất xa, nhưng nó vẫn là món quà từ tận tấm lòng của hắn.

Thiệu Kỳ Hải tặng cho cô một cây bút máy, cây bút này năm xưa được hắn lập công được khen thưởng, sau này còn cứu hắn một mạng, đó là cây bút may mắn của Thiệu Kỳ Hải, hắn mỗi lần dùng để viết hoặc ký tên gì đó, những thứ đó đều thành sự thật như ước nguyện của hắn .

Cho nên hắn thực sự rất trân trọng nó, ngày thường đều không nỡ viết, đưa nó cho Mục Kinh Trập cũng hy vọng là nó sẽ mang lại may mắn cho cô.

Nhưng Mục Kinh Trập sau khi nhận cũng không có ý định dùng, cô đã cất nó đi.

Thật không dễ dàng để Thiệu Kỳ Hải nói về sự quý giá của món quà, nhìn Mục Kinh Trập chơi với búp bê của Quý Bất Vọng quên thời gian, quà của hắn thì không nhìn sang một lần, trong lòng hắn nghẹn lại.

Sau khi nhìn thấy Thiệu Bắc và những người khác tan học trở về, cả người hắn mới lấy lại tinh thần: "Tiểu Đông, con có thể dạy ta ngoại ngữ không, ta cũng muốn học."

Hắn muốn cùng con tiến bộ, Mục Kinh Trập cũng biết ngoại ngữ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ trò chuyện với các con, khi mọi người nói chuyện, hắn cũng muốn học, hắn cũng muốn hòa nhập và nói chuyện với mọi người.

Thiệu Kỳ Hải thông minh chọn cách bắt chuyện với Thiệu Đông, nhưng Thiệu Đông lại cau mày: "Tốt hơn hết người đừng học với tôi, dù sao thì tôi cũng nói lắp."

Thiệu Đông bình tĩnh cố không nói cà lăm, trong lòng Thiệu Kỳ Hải đau xót, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Con không có, con nói rất tốt."

Trước đây bởi vì Thiệu Đông nói cà lăm, thường xuyên bị chế giễu sau lưng, khiến cậu rất ngại nói, khi không cần sẽ không mở miệng nói, lần này trở lại nhìn thấy Thiệu Đông nói chuyện bình thường không ít, hắn dường như quên mất tình huống lúc trước của Thiệu Đông.

Thiệu Đông không phủ nhận lời xin lỗi của Thiệu Kỳ Hải, dù sao cậu vẫn sẽ từ chối.

Thiệu Kỳ Hải nghĩ nghĩ, cuối cùng tìm đến Thiệu Bắc, hắn đã thấy được sự ưu tú của Thiệu Tây và Thiệu Nam, vì vậy hắn cố tình lờ chúng đi, nghĩ rằng Thiệu Bắc đáng yêu như vậy, sẽ không nhẫn tâm từ chối hắn.

Tuy nhiên, chiếc áo bông nhỏ Thiệu Bắc lại dùng giọng nói dễ thương và dịu dàng nhất nói với hắn: "Con cũng không giỏi lắm, con chỉ học nó từ các anh trai, hôm qua còn nhớ rõ, hôm nay giống như đã quên từ lâu."

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Thiệu Tây và Thiệu Nam nghe nói hắn muốn học, không cần để hắn tìm tới cửa, chúng đã tự mình tới cửa.

"Thật ra chúng tôi nói ngoại ngữ, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, mấy cái đó cũng là chúng tôi nghĩ ra, mẹ bỏ tiền cho chúng tôi ăn học, chúng tôi không thể không nói ra dáng được, cho nên liền múa rìu qua mắt thợ. Nhưng nếu ông sẵn sàng bỏ tiền cho chúng tôi học nói thêm, có lẽ qua hai đến ba năm nữa sẽ nói được một chút."

"Đúng vậy, ngoại ngữ cần phải học nhiều hơn, năm người chúng tôi phải học đến hai ba năm, học phí chỉ có mười nghìn tệ, có được không?"

Thiệu Tây và Thiệu Nam cố hết sức bôi đen bản thân, bắt đầu tìm hiểu gia sản của Thiệu Kỳ Hải, nhân tiện giẫm lên chính bình, ám chỉ bản thân cần phải tiêu phí nhiều tiền hơn.

Thiệu Kỳ Hải đương nhiên sẽ không bị lừa, nghe bọn trẻ nói này nói nọ, hắn biết bọn chúng không muốn dạy hắn, nhưng nghe được chi phí, hắn liền nghiêm túc nói: "Tất nhiên là có thể, nếu như các con muốn tiếp tục học, ta sẽ trả học phí cho các con, cứ yên tâm, về khoản này các con không cần phải lo."

Thiệu Kỳ Hải bị chậm trễ một năm này, đội vận tải dường như không có nhiều việc, nhưng bọn họ đã có những đóng góp to lớn, phần thưởng và trợ cấp sẽ không nhỏ, tương lai cũng sẽ có hợp tác lâu dài.

Không nói đến cái khác, chỉ với đội xe, hắn cũng đã đủ nuôi gia đình nhỏ của mình.

Thiệu Đông và Thiệu Tây nhìn nhau, trong lòng biết đối phương đang nghĩ gì: "Vậy chúng tôi có mua thứ khác được không? Tôi muốn mua đồ chơi!"

"Tôi cũng muốn đồ chơi, còn muốn quần áo mới!"

"Tôi cũng vậy! Tôi cũng muốn mỗi ngày đều ăn thịt!"

Những lời này nghe có vẻ nghịch ngợm gây sự, nhưng thực ra đó không phải là nhu cầu thực sự của chúng, bởi vì chúng luôn cảm thấy có lỗi với Mục Kinh Trập và muốn tiết kiệm tiền, chúng luôn thể hiện rằng chúng không thích đồ chơi và chỉ thích học tập, cho đến khi bản thân có thể kiếm tiền được.

Thật ra lúc trước bọn chúng cũng rất thích đồ chơi, khi Thiệu Bắc 3 4 tuổi, trong thôn nổi lên chong chóng tre, gió thổi thì nó sẽ chuyển động, nhưng không ai mua cho cô bé, cuối cùng là Thiệu Đông nghĩ ra biện pháp tự mình làm một cái cho em gái.

Kết quả Thiệu Bắc vừa chơi một lúc đã bị bọn Thiệu Phúc đến cướp mất, Thiệu Bắc đi đòi lại, chong chóng liền bị bọn Thiệu Phúc giẫm nát.

Nhắc đến đồ chơi, Thiệu Đông và những người khác không hẹn mà nhớ lại chuyện cũ, trong lòng nhất thời khó chịu không thôi, rõ ràng khi đó Thiệu Kỳ Hải vẫn còn sống.

Thiệu Kỳ Hải không biết bọn trẻ đã nhớ lại quá khứ, ghe bọn chúng muốn đồ chơi, hắn cười vui vẻ đồng ý: "Được, ta sẽ mua hết cho các con."

Nhưng lời hứa của hắn vẫn không khiến đám trẻ Thiệu Đông cảm thấy tốt hơn, tâm trạng càng ngày càng chán nản.

Trước đây, chúng biết Thiệu Kỳ Hải làm việc rất khổ cực, cho nên vẫn luôn hành xử rất hiểu chuyện, muốn hắn đỡ cực hơn một chút, bởi vì chúng đều biết thân phận trước đây của hắn, sau khi xuất ngũ trở về cũng vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ bọn chúng quá hiểu chuyện rồi, không có khóc cũng không có nói với hắn những gian khổ, Triệu Lan có thể diễn kịch, mà Thiệu Kỳ Hải sẽ không để ý đến bọn chúng quá nhiều.

Bây giờ chúng nghịch ngợm, hắn có vẻ càng ngày chú ý đến chúng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net