Chap 222: Mẹ của Thiệu Trung là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tuyết sửng sốt: "Em không có hù dọa bọn trẻ, cũng không nói muốn gả cho anh, là bọn trẻ đã hiểu lầm..."

Thiệu Kỳ Hải nhíu mày: "Vậy tại sao em lại chạy tới trước mặt bọn trẻ nói những lời đó? Bọn chúng chỉ là trẻ con, nhất định sẽ hiểu lầm."

"Em cũng không muốn!" Hốc mắt của Mục Tuyết đỏ lên: "Em vừa nghe lời bàn tán trong thôn nói anh ăn bám, còn nói anh là đồ vô dụng, Quý Bất Vọng cũng đã đánh đến cửa rồi, mọi người lại không nói một lời. Anh mỗi ngày đều giặt quần áo, những lời kia thực sự rất khó nghe, cho nên em mới lo lắng nói giúp anh mấy lời."

Thiệu Kỳ Hải nghe những gì Mục Tuyết nói, sắc mặt cũng hơi thay đổi, hít một hơi thật sâu để kìm nén: "Anh không Không quan tâm, cho nên Mục Tuyết em sau này cũng không cần quan tâm, càng không được tìm đám Tiểu Đông để nói chuyện, mối quan hệ giữa bọn anh khó khăn lắm mới hòa hoãn một chút, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà phá vỡ nó."

Mục Tuyết nghe xong câu này, nước mắt lập tức lăn dài: "Em chưa từng nghĩ đến sẽ phá hủy mối quan hệ của bọn anh, em chỉ là... chỉ là cảm thấy đau lòng cho anh."

Nói xong, cô ấy quay đầu bụm mặt chạy đi.

Thiệu Kỳ Hải nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cau mày, vừa định nói gì đó cũng dừng lại, xoay người rời đi, lại vô tình gặp Lý Phương ở phía sau căn phòng.

Nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải, Lý Phương lập tức xoay người rời đi, Thiệu Kỳ Hải phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo: "Lý Phương, chờ đã, đừng hiểu lầm, đừng nói với Kinh trập cái gì..."

Nhưng hắn không đuổi kịp, Lý Phương trong chớp mắt đã bỏ chạy mất dạng.

Lý Phương giờ đã là một người bán thành thục, thỉnh thoảng sẽ dựng quầy hàng ở nơi không cho phép buôn bán, gặp người đuổi theo thì sẽ cõng một túi đồ lớn trên lưng chạy thật nhanh, bất kể là chạy trốn hay tốc độ cũng đã sớm luyện được, tiền cũng đã tích góp đủ để mở một cửa hàng, cho nên Thiệu Kỳ Hải đuổi theo không kịp là chuyện bình thường.

Thấy không kịp, Thiệu Kỳ Hải biết chuyện hỏng bét nên vội vàng đi tìm Mục Kinh Trập, cố gắng giải thích rõ ràng với cô, kẻo cô hiểu lầm lại càng làm cho mối quan hệ đã không tốt của hai người trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng Thiệu Kỳ Hải tìm khắp nơi đều không thấy, về đến nhà nhìn thấy Mục Kinh Trập, mới biết mình đã chậm một bước.

Hắn đoán không sai, Mục Kinh Trập đã nghe từ miệng Lý Phương nói rằng Thiệu Kỳ Hải và Mục Tuyết đã có một buổi hẹn hò, hơn nữa Mục Tuyết còn 'đau lòng' trước những lời của Thiệu Kỳ Hải, dựa theo lời của Lý Phương chính là vậy.

"... Hai người này đúng là không biết xấu hổ, cái gì mà đau lòng, câu nói này em nghe rất rõ ràng, Kinh Trập, chị nhất định phải nắm bắt tình hình!"

Với lời của Lý Phương, kết hợp với lúc cô quay về nhà, bọn trẻ Thiệu Đông đã nói với cô rằng Mục Tuyết đã tìm đến bọn chúng, trong lòng cũng hiểu được phần nào.

Khoảng thời gian này cô quan sát rất nhiều, không phát hiện Mục Tuyết và Thiệu Kỳ Hải có dấu hiệu nối lại tình xưa, vốn tưởng rằng kế hoạch của mình đã thất bại, không ngờ Mục Kinh Trập rất nhanh đã đón nhận, cô cũng không tức giận như Lý Phương.

Thấy Thiệu Kỳ Hải quay lại muốn giải thích, Mục Kinh Trập gật đầu: "Được, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."

Hai người nói chuyện riêng, Mục Kinh Trập đi thẳng vào vấn đề: "Thiệu Kỳ Hải, lập trường và thái độ của tôi vẫn không thay đổi. Đã đến lúc bàn chuyện ly hôn rồi, bây giờ tình hình như thế này, anh cứ ly hôn với tôi đi, như vậy cũng tốt cho anh và Mục Tuyết, để Mục Tuyết không phải chịu uất ức, đau lòng tìm đến đám Tiểu Bắc."

"Anh yên tâm, tôi rất thích đám Tiểu Bắc, tôi có thể dẫn theo chúng sau khi ly hôn, tôi không cướp con của anh, chúng vẫn là con trai và con gái của anh, chỉ là tôi sẽ chăm sóc chúng mà thôi."

Mục Kinh Trập vỗ ngực, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói ra mục đích cuối cùng của mình, cô thực sự không thể cướp mấy đứa nhỏ từ chỗ Thiệu Kỳ Hải được, vậy nuôi thì được đúng không?

Thiệu Kỳ Hải bất lực che mặt, hắn là muốn giải thích chuyện này, nhưng cô đã xác nhận rồi, lại còn nói ra những lời như vậy.

"Mục Kinh Trập, đây là lần thứ ba tôi gặp Mục Tuyết kể từ khi tôi trở về. Tôi đến gặp cô ấy bởi vì không muốn cô ấy nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta và không tìm đến bọn trẻ Tiểu Bắc mà thôi, lời của Lý Phương nói với em không phải là sự thật, bởi vì cô ấy không nghe thấy toàn bộ mọi chuyện."

"Tôi cũng không có bất cứ kế hoạch nào cả, vì vậy đừng đề cập đến việc ly hôn nữa." Nghe đến ly hôn, hắn sợ mất mật.

"Nhưng chúng ta không ly hôn thì lãng phí thời gian như vậy cũng thật vô nghĩa." Mục Kinh Trập rất bất đắc dĩ: "Anh xem, đã lâu như vậy anh mới trở lại, anh cảm thấy anh hợp với tôi sao? Tôi cảm thấy chúng ta không hề hợp nhau."

"Em cũng chưa thử qua tại sao biết là không hợp? Mục Kinh Trập, em tự tính đi, nửa tháng qua tôi và em có nói riêng với nhau được hơn mười chữ không?"

"Vậy thì...điều đó chỉ có thể là chúng ta không có tiếng nói chung." Cũng không có duyên phận.

"Bởi vì em từ tận đáy lòng đã bài xích tôi, một mực cho rằng trong lòng tôi chỉ có Mục Tuyết và tôi chỉ thuộc về mình Mục Tuyết, em bài xích tôi vì muốn ly hôn, nhưng như vậy liệu có công bằng với tôi không?"

Thiệu Kỳ Hải trầm mặc: "Tôi thừa nhận lúc trước tôi lấy em là vì hoàn cảnh bắt buộc, nhưng em cũng đừng quên rằng lúc đó là em và mẹ đã ép tôi phải lấy em."

"Trước đây kết hôn là do các người ép buộc, tôi lấy, nhưng bây giờ em không muốn nữa , lại buộc tôi phải ly hôn, một cơ hội nhỏ cũng không cho, điều đó không công bằng với tôi đúng không? Quý Bất Vọng nói em không thể bội tình bạc nghĩa với cậu ta, vậy nên em mới bội tình bạc nghĩa với tôi sao?"

Mục Kinh Trập nghe thấy cụm từ 'bội tình bạc nghĩa', mi mắt giật giật, cô không ngờ Thiệu Kỳ Hải lại dùng cụm từ này.

Nhưng cô không thể bác bỏ điều đó, bởi vì nó thực sự là do nguyên chủ làm.

"Thật xin lỗi, lúc đầu tôi thật sự làm sai, bây giờ tôi nhận ra sai lầm của mình, cho nên muốn giải thoát cho anh..."

"Nhưng là tôi không muốn tự do, tôi chỉ muốn chung sống với em." Thiệu Kỳ Hải cúi xuống nhìn Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, Mục Tuyết và tôi thực sự đã kết thúc từ lâu, mọi chuyện đã kết thúc từ khi tôi ôm Tiểu Trung trở về, lúc đó cô ấy đã từ bỏ tôi. Chúng tôi từ đó trở đi đã không thể, nếu không cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy, bây giờ Tiểu Trung cũng đã lớn."

Mục Kinh Trập đã đọc qua sách đương nhiên sẽ biết, bởi vì Thiệu Trung, mối quan hệ của Thiệu Kỳ Hải và Mục Tuyết kéo dài rất lâu mới hết.

Cô rất phiền não, định nói điều gì đó, Thiệu Kỳ Hải lại dùng câu 'em không thể bội tình bạc nghĩa với tôi được' để chặn cô lại.

Mục Kinh Trập dừng một chút: "Nhân tiện, tôi có một câu hỏi muốn hỏi."

"Là gì?"

"Mẹ của Tiểu Trung là ai?" Thiệu Trung trước đây rất tò mò về mẹ ruột của mình, Mục Kinh Trập cũng tò mò theo, lúc trước không biết phải hỏi ai, nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Hải còn sống trở về, nhịn không được hỏi hắn.

Thiệu Kỳ Hải sững lại: "Sao đột nhiên lại muốn hỏi về vấn đề này?"

"Bởi vì tò mò, trước đây Tiểu Trung cũng tò mò, tại sao anh lại không lấy mẹ của Tiểu Trung? Cô ấy là ai? Có phải lúc anh yêu đương với Mục Tuyết đã lừa dối chị ấy không?"

Thiệu Kỳ Hải: "...Không phải."

Hắn nhìn bộ dạng buôn chuyện của Mục Kinh Trập, bất đắc dĩ nói: "Mẹ của Tiểu Trung đã chết, em đừng hỏi nữa."

"Nếu chết cũng có thể để Tiểu Trung đi tế bái nha, anh đừng đối xử không công bằng như vậy với Tiểu Trung chứ! Thằng bé còn không biết mẹ ruột là ai."

"Không sao, thằng bé gặp được em đã là may mắn lớn nhất rồi."

Mục Kinh Trập: "...Vậy là anh hạ quyết tâm không muốn nói đúng không?"

"...Ừ."

Mục Kinh Trập trong lòng nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng, biết hắn có thể sẽ không nói ra, dù sao trước đó Mục Tuyết đã gây ra một đống rắc rối như vậy hắn cũng không nói ra, ngoài việc thất vọng ra chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Mục Kinh Trập đi ra ngoài, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải tràn đầy phức tạp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net