Chap 223: Mượn tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Kỳ Hải đứng trong sân một lúc, vừa định đi làm thì nhìn thấy anh cả Thiệu đang lấp ló ở ngoài cửa.

Thiệu Kỳ Hải giả vờ như không nhìn thấy, Triệu Lan hoặc anh Thiệu tìm đến hắn chẳng qua chỉ để tha thứ hay không tha thứ, nhưng những việc bọn họ đã làm không thể tha được.

Anh cả Thiệu thấy Thiệu Kỳ Hải phớt lờ hắn, sau đó nhìn các nữ công nhân trong sân, hắn không còn mặt mũi nào để đi vào.

Anh cả Thiệu không dám rục rịch, nhưng Thiệu Kỳ Vân lại đột ngột quay lại, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, cô ta không đưa cho bọn Thiệu Phúc, mà là đợi đám người Thiệu Đông tan học và đưa cho chúng.

"Tiểu Đông, đây là kẹo trái cây cô mua cho con, các con chia ra ăn đi."

Thiệu Đông không nhận: "Không cần, ăn kẹo sẽ sâu răng."

Sắc mặt Thiệu Kỳ Vân cứng đờ, có thể nói cái gì nữa , Thiệu Đông và những người khác đã vào trong nhà, Thiệu Kỳ Vân ngồi xổm trên đất, nụ cười cứng ngắc trên mặt hoàn toàn biến mất.

Thiệu Trung đi cuối cùng, nhìn thấy vẻ hung dữ trên khuôn mặt của cô ta, vội vàng chạy nhanh mấy bước.

Thiệu Kỳ Vân hít một hơi thật sâu, đi theo vào và tìm đến Thiệu Kỳ Hải: "Anh hai, đây là kẹo trái cây em mua cho đám Tiểu Đông. Em không biết Mục Kinh Trập đã nói gì, nhưng chúng không nhận."

"Mục Kinh Trập là cách em gọi sao?" Thiệu Kỳ Hải liếc cô ta một cái: "Không có việc gì thì đi đi."

"Là chị dâu, sau này em sẽ chú ý."

Thiệu Kỳ Vân nói: "Anh hai, anh có thể cho em mượn ít tiền không?"

"Mượn tiền?" Thiệu Kỳ Hải trong lòng thầm nghĩ quả nhiên: "Không có."

"Em cũng không mượn quá nhiều, anh hai, anh giúp em đi, chỉ hai ngàn là đủ rồi, anh giúp em..."

"Hai ngàn còn không nhiều, đúng là có năng lực mà." Bao nhiêu người phải vất vả bao nhiêu mới kiếm được hai ngàn tệ: "Mở miệng đã hai ngàn, em cho rằng số tiền này rất ít, nhưng ở đây anh không có."

"Anh hai, em biết anh có, anh có thể cho em mượn được không, em sẽ trả..."

"Anh không tin, em trước giờ chỉ có một đi không trở lại, sau này anh cũng không cho mượn, cũng sẽ không để tâm đến nữa."

Thấy Thiệu Kỳ Hải vô tình như vậy, Thiệu Kỳ Vân vừa hận vừa lo lắng nói: "Anh hai, anh không thể bỏ mặc em được, anh hai làm ơn giúp em lần này đi, nếu không em xong rồi..."

"Việc mình làm thì tự mình chịu."

Thiệu Kỳ Hải hạ quyết tâm bỏ qua Thiệu Kỳ Vân, những gì Thiệu Kỳ Vân nói đều vô ích, cô ta tức giận: "Tại sao anh không cho em mượn? Sinh nhật của Mục Kinh Trập hết gà lại dê, hết giăm bông lại tới bánh ngọt, vô cùng hoành tráng, vậy mà em là em ruột của anh, ngay cả tiền cứu mạng anh cũng không cho mượn, anh làm sao có thể như vậy..."

"Bởi vì em không xứng." Thiệu Kỳ Hải trực tiếp ngắt lời cô ta: "Nếu không muốn nghe nhưng lời khó nghe thì mau cút ra ngoài."

Trên mặt của Thiệu Kỳ Vân lộ ra vẻ căm hận, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Trung đang đứng ngoài cửa chơi kèn harmonica, chiếc kèn này là do Thiệu Kỳ Hải mua cho Thiệu Trung, nó cũng là thứ thu hút sự chú ý của cậu bé mấy ngày gần đây.

Thổi kèn harmonica, giai điệu rất êm tai, nhưng Thiệu Kỳ Vân thì hoàn toàn không nghe thấy, nhìn Thiệu Trung đang chơi kèn harmonica, trên thắt lưng có đeo một cái trống nhỏ, cả người mang toàn quần áo và giày mới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có thể thấy là được nuôi rất tốt.

Nhưng đây đều là tiền!

Ánh mắt của Thiệu Kỳ Vân có chút rõ ràng, đi tới trước mặt Thiệu Trung, trực tiếp nói: "Số tiền mẹ mày cất riêng cho mày, đưa hết cho tao."

Thấy Thiệu Kỳ Vân hung hăng nhìn mình, Thiệu Trung lùi lại một bước, kiên quyết lắc đầu: "Không."

Sau khi từ chối, cậu bé muốn xoay người chạy trốn nhưng đã chậm một bước, Thiệu Kỳ Vân túm lấy cổ áo cậu bé, nhìn chằm chằm vào Thiệu Trung: "Nếu mày không đưa cho tao, tao bắt mày đi luôn!"

Cô ta nói xong, tức giận đẩy mạnh cậu bé hai cái: "Mày nghe thấy chưa!"

Thiệu Trung thả cây kèn harmonica trong tay xuống đất, vẫn lắc đầu: "Không!"

Hai mắt Thiệu Kỳ Vân bùng lửa giận, định giơ tay đánh Thiệu Trung, sắc mặt của Thiệu Trung thay đổi, vung tay đấm một đấm vào mũi Thiệu Kỳ Vân, thừa dịp Thiệu Kỳ Vân đau đớn ôm lấy mũi liền chạy đi: "Mẹ ơi, anh ơi cứu con!"

Giọng của Thiệu Trung rất lớn, Thiệu Kỳ Hải nghe thấy, hắn chạy ra thì thấy Thiệu Kỳ Vân với khuôn mặt hung dữ đuổi theo Thiệu Trung và cảnh tượng Thiệu Trung bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hải thay đổi, đi tới ôm lấy Thiệu Trung, đá mạnh vào Thiệu Kỳ Vân đang tràn đầy giận dữ đuổi đến: "Thiệu Kỳ Vân, em tự tìm cái chết!"

Thiệu Kỳ Vân bị Thiệu Trung đấm chảy máu mũi, tức muốn chết, sau khi nghe thấy tiếng hét của Thiệu Kỳ Hải mới bình tĩnh trở lại.

"Anh hai..."

"Em muốn làm gì?"

Cơ thể Thiệu Kỳ Vân cứng đờ: "Em chỉ muốn mượn... tiền..."

"Ra ngoài, anh mà nhìn thấy em đụng đến Tiểu Trung một lần nữa, sẽ không tha." Thiệu Kỳ Hải nhặt kèn của Thiệu Trung lên, ôm cậu bé vào nhà, cả người Thiệu Kỳ Vân khẽ run, ánh mắt không cam lòng lại không dám nhúc nhích.

Thiệu Kỳ Hải bế Thiệu Trung vào nhà, kiểm tra cẩn thận: "Có đau ở đâu không?"

"Không đau." Thiệu Trung lắc đầu, chạy về phía Thiệu Đông, kéo lấy tay Thiệu Đông rồi nhìn Thiệu Kỳ Hải.

Thiệu Kỳ Hải trả lại kèn harmonica cho cậu bé: "Đừng sợ."

Thiệu Đông nhận lấy: "Chờ anh khử trùng đã." Nói xong, cậu kéo Thiệu Trung vào phòng: "Vô trong phòng cởi quần áo ra, anh xem có chỗ nào bị thương không, Thiệu Kỳ Vân vẫn luôn không thích em, lần này còn nổi điên, không biết có bị thương không nữa."

Thiệu Kỳ Hải nghe xong càng đáng sợ, lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó bên cạnh truyền sang một số tiếng động, cũng không biết hắn và Thiệu Kỳ Vân đã nói cái gì, giọng của Triệu Lan cũng vang lên vài câu, sau đó liền im bặt.

Cùng ngày hôm đó, Thiệu Kỳ Vân dường như đã rời khỏi thôn.

Mục Kinh Trập trở về, nghe nói rằng Thiệu Kỳ Vân đã đe dọa Thiệu Trung, xắn tay áo muốn cho cô ta một trận, nhưng không tìm thấy người ở đâu.

Chẳng bao lâu, sinh nhật của Quý Bất Vọng đã đến.

Cách sinh nhật của Mục Kinh Trập không có bao nhiêu ngày, nhưng điều đó lại khiến Mục Kinh Trập nhớ lại những gì Quý Bất Vọng đã làm cho sinh nhật của cô, cô cũng sẽ chúc mừng anh bằng cả tấm lòng.

Quý Bất Vọng có Tiểu Kinh Trập bầu bạn mỗi ngày, cuộc sống trôi qua bình an vô sự, mỗi lần anh nghĩ đến Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập đang chung sống dưới một mái nhà, tâm trạng rất bực bội, nhưng chỉ cần nhìn Tiểu Kinh Trập cũng đã an ủi được phần nào.

Lúc trước, Quý Bất Vọng không quá mong chờ sinh nhật của mình, nhưng lần này anh rất muốn Mục Kinh Trập tặng quà để chúc mừng, cho nên đây cũng là lần đầu tiên anh ngóng trông thứ gì đó.

Sợ Mục Kinh Trập không biết, đầu tiên ám chỉ cho Thiệu Trung, để Thiệu Trung biết, nhắc nhở cho Mục Kinh Trập, sau đó để quản gia nhắc nhở, thêm một lớp bảo hiểm, nhất định phải để Mục Kinh Trập biết, nhắc nhở cô tặng quà cho anh.

Mục Kinh Trập buồn cười, nhưng cô thật sự đã chuẩn bị cẩn thận, đầu tiên, con gà nhà không bị giết vào sinh nhật lúc trước của cô, mà chỉ ăn gà Quý Bất Vọng đưa đến, lần này, cô đã mang nó đến.

Đây là con gà nuôi thả sân, ăn rất ngon, sau đó lại mua thêm một con dê đưa đến cho Quý Bất Vọng, lần trước Quý Bất Vọng cũng thích ăn thịt dê.

Những thứ này được gửi cùng nhau, nhưng sau đó Quý Bất Vọng nhận được cũng không nỡ giết.

"Hay là hôm nay không ăn, chúng ta nuôi nó đi. Nhìn xem, con dê con này mới đẹp làm sao, con mắt nhìn rất tinh tường, con gà trống kia cũng rất oai phong lẫm liệt, còn con gà mái thì hiền khô."

Mục Kinh Trập bất đắc dĩ: "Nhưng chúng không phải thú cưng, muốn nuôi có hơi bất tiện nhỉ?"

Chú Lý không còn ngạc nhiên nữa, đành chấp nhận số phận xách gà và kéo dê ra sau vườn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net