Chap 241: Cha ruột là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Kỳ Vân thật sự không quan tâm nữa, từ đây đã được giải thoát, thật sự cảm thấy chuyện không liên quan đến mình nữa.

Nhưng cô ta không thể đến trường, giáo viên là người có nguyên tắc nên sẽ không kể chuyện này, tin tức chưa lan truyền nhưng cô ấy cũng đã phát hiện ra, Thiệu Kỳ Vân không thể tiếp tục đến trường, đành phải bỏ học.

Nhưng từ đó trở đi, Thiệu Kỳ Vân sợ nhìn thấy Thiệu Trung, nhất là khi nghe tin Thiệu Trung không nói được, vô cùng chán ghét, khi có thể sẽ không quay về, cũng rất ít khi về nhà.

Thiệu Kỳ Vân ghét Thiệu Trung, ngay cả khi cậu bé đã không còn liên quan đến cô.

Thiệu Kỳ Hải đã giữ lời, khi đưa Thiệu Trung về, quyết định sẽ thay em gái chịu trách nhiệm, cho dù bị người khác chỉ trích cũng sẽ cho cậu bé một thân phận và nuôi dạy cậu.

Bởi vì không muốn Thiệu Trung biết về thân thế thật sự của mình, cho nên dù bị Mục Tuyết ép buộc, hắn cũng không nói ra mẹ ruột của Thiệu Trung là ai.

Hắn thà không kết hôn và giữ bí mật về thân thế của Thiệu Trung, mọi người đều cho rằng Thiệu Trung là con trai của hắn.

Nhưng không ngờ Thiệu Trung có thể nói chuyện, lớn lên lại là thiên tài âm nhạc, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng xuất sắc khiến Thiệu Kỳ Vân một lần nữa quan tâm đến.

Hắn nhìn ra nên đã đi cảnh cáo Thiệu Kỳ Vân, hy vọng ngăn cản được Thiệu Kỳ Vân và bảo vệ Thiệu Trung, nhưng không ngờ rằng cậu bé đã nghe thấy tất cả.

Mục Kinh Trập nghe xong, sắc mặt trắng bệch, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, quả nhiên phim truyền hình sẽ không bao giờ thú vị như hiện thực.

Cô vuốt mặt một cái, nói: "Chờ tôi tiêu hóa, bình tĩnh lại một chút."

Thật ra mà nói là ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô lại có thể tìm ra một ít manh mối, thái độ của Thiệu Kỳ Vân đối với Thiệu Trung quả thật rất khác lạ.

Thiệu Kỳ Hải gật đầu, sau đó mới chú ý tới trên đầu Mục Kinh Trập có một cọng rơm, vừa định nói cho Mục Kinh Trập biết thì lại nghe thấy Mục Kinh Trập đột nhiên hỏi: "Nói về mẹ của Tiểu Trung đã lâu rồi, nhưng lại không nói đến cha, vậy cha ruột của thằng bé là ai?"

Đã biết mẹ ruột của mình, Thiệu Trung đã chịu một lần đả kích, cho nên tốt hơn hết là cậu bé cũng nên biết cha ruột của mình là ai và tiếp nhận một lần cho hết.

Nhưng Thiệu Kỳ Hải lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, vấn đề này tôi cũng đã hỏi qua, con bé nói là không rõ."

Mục Kinh Trập nói: "...Không rõ? Câu trả lời này không ổn lắm. Đừng để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bỗng nhiên có người chạy tới nói với Tiểu Trung mình là cha ruột của thằng bé, thân phận của người kia còn là một người không ngờ tới thì sao?" Đây không phải là đang trêu ngươi sao?

Nhưng có lẽ sau khi Thiệu Trung trải qua chuyện lần này, lần thứ hai chắc hẳn sẽ bình tĩnh hơn chăng?

Thiệu Kỳ Hải không ngờ Mục Kinh Trập sẽ phản ứng như vậy, nhưng sau khi nghe những lời cô nói, hắn cảm thấy rất có thể, sau khi suy nghĩ lại chỉ có thể nói: "Có lẽ là không, Thiệu Kỳ Vân thật sự có thể không biết người kia là ai, nếu không sẽ không có thái độ quá mức như bây giờ đâu."

"Tôi hy vọng là như vậy." Mục Kinh Trập thở dài: "Tiểu Trung bây giờ đang rất sốc, không thể tiếp nhận được sự thật này, thậm chí thằng bé còn sợ chính mình sẽ trở nên xấu xa."

Thiệu Kỳ Hải cười khổ: "Vốn dĩ muốn giấu đi không để thằng bé biết, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện."

"Không chỉ có Tiểu Trung, đám Tiểu Đông nhất định cũng đã chú ý đến chuyện lần này, liệu có nên nói cho chúng biết hay không? Tôi nghĩ chúng ta nên nói cho bọn trẻ luôn đi, sớm muộn gì chúng cũng phải biết, cũng để bọn trẻ ở bên an ủi cho Tiểu Trung, Tiểu Trung rất nhạy cảm, vất vả lắm mới mở lòng, từ trong vỏ ốc chui đầu ra, cho nên không thể để thằng bé thu mình lại một lần nữa được."

Có Thiệu Đông và những người khác ở bên, còn có cả cô, Thiệu Trung có thể trút bỏ một phần tâm lý nào đó.

"Vậy thì nói cho bọn chúng biết đi." Thiệu Kỳ Hải nghe xong liền vội vàng gật đầu, ánh mắt phức tạp: "Cảm ơn Kinh Trập, cảm ơn vì đã có em, nếu không thì tôi thực sự không biết phải làm sao."

Trong khoảng thời gian này, khó khăn lắm mới làm Thiệu Trung mở cửa lòng, kết quả lại để cho cậu bé biết về một chuyện cũ, biết rằng hắn thậm chí còn không phải là cha ruột của mình, nếu không có Mục Kinh Trập, Thiệu Trung có lẽ phải ôm nỗi niềm giấu sâu trong lòng, hắn cũng không biết phải đối mặt với bọn trẻ ra sao.

"Còn quá sớm để anh có thể nói lời cảm ơn, vấn đề lớn nhất là Thiệu Kỳ Vân vẫn chưa được giải quyết đâu." Nghĩ đến chuyên cô ta đã làm với Thiệu Trung, Mục Kinh Trập tức giận: "Trên đời sao có thể có loại người như vậy? Trước đây tôi không thích cô ấy, nhưng tôi không nghĩ đến cô ấy còn ghê tởm hơn tôi nghĩ gấp trăm lần, vừa nhắc đến đã thấy khó chịu."

Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu: "Cô ấy sẽ không tới nhận Tiểu Trung đúng không? Hay thậm chí đến cướp Tiểu Trung?" Thiệu Trung bên này có thể nghĩ biện pháp để trấn an, nhưng hiện tại vấn đề chủ yếu nằm ở Thiệu Kỳ Vân, ai biết cô ta sẽ làm gì.

Thiệu Kỳ Hải nghe được câu hỏi này, trong lúc nhất thời thực sự không thể trả lời được, bởi vì hắn không biết Thiệu Kỳ Vân sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

Không cần phải nói, trước kia Thiệu Trung không nói được nên cô ta liên tục né tránh, nhưng hiện tại Thiệu Trung có thể kiếm ra tiền, cô ta lại nợ tiền, lãi kép trên số tiền đó sẽ ngày càng nhiều, ai biết được cô ta có thể vì chuyện trả nợ mà tới cướp.

"Không được, tên điên này nhất định phải xử lý, không thể cứ ngồi im chờ giặc tới được."

Thiệu Trung bài xích cô ta như vậy, Thiệu Kỳ Vân cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nếu như Thiệu Trung rơi vào tay cô ta thì kết cục còn bi thảm hơn trong sách, ai có thể nhẫn tâm để chuyện đó xảy ra, để cho Thiệu Trung đáng yêu bị hủy hoại?

Ngay lúc này, Mục Kinh Trập ước rằng mình có sức mạnh đặc biệt và có thể loại bỏ sự thật Thiệu Trung là con trai của Thiệu Kỳ Vân, hoặc cô có thể tìm cách ném Thiệu Kỳ Vân vào một chiều không gian nào đó và không bao giờ để cô ta xuất hiện nữa.

Nhưng Mục Kinh Trập không thể làm vậy, cô đứng dậy nói: " Anh cũng nên nghĩ cách đi, tôi đi nói chuyện với đám Tiểu Đông trước để bọn trẻ có thời gian tiêu hóa."

Mấy đứa trẻ rất nhạy cảm, không thể vì chúng là trẻ con mà giấu được, bất kể là chuyện gì, tốt nhất vẫn là nói thẳng cho chúng nghe, dù sao điều đó cũng tốt hơn là chúng nghe được từ người ngoài bàn tán.

Là Thiệu Kỳ Hải chăm sóc cho Thiệu Trung, đám người Thiệu Đông và Mục Kinh Trập đều nói về chuyện này.

Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải đang nói chuyện thì đập bàn, bọn trẻ đương nhiên có thể nghe thấy, nhưng chúng không ngờ sự việc lại lớn như vậy, rất đỗi khiếp sợ, sau cú sốc, bọn trẻ bắt đầu lo lắng, gần như giống hệt với Mục Kinh Trập.

"Cô ấy sẽ tới cướp Tiểu Trung sao?"

"Ta không biết, nhưng chúng ta không thể để cô ấy đến cướp đi, các con nhớ phải trông coi Tiểu Trung, đừng để em trai bị Thiệu Kỳ Vân bắt đi, ta nghĩ lại lần trước Thiệu Kỳ Vân một mình tới tìm Tiểu Trung mà còn sợ."

"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không để Tiểu Trung một mình. Dù có làm thế nào, chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh em trai. Đầu tiên, chúng ta sẽ ngăn cản tên điên Thiệu Kỳ Vân đến tìm người. Thứ hai, chúng ta sẽ cùng nhau khuyên bảo Tiểu Trung, để cho Tiểu Trung có thể tiếp nhận sự thật."

"Nếu là con, con sẽ không tiếp nhận." Thiệu Nam mím môi, dựa theo suy nghĩ thật sự của bản thân, nếu cậu là Thiệu Trung, cậu sẽ trực tiếp giết chết Thiệu Kỳ Vân, sau đó để bí mật vĩnh viễn bị chôn vùi.

Tuy nhiên việc này chỉ có thể nghĩ về nó một cách tùy tiện và không bao giờ thực hiện được.

"Tiểu Trung thật đáng thương." Thiệu Bắc cũng có cảm giác tương tự: "Nếu là con chắc hẳn đã tức chết khi biết mình là con của cô ấy."

"Vậy nếu Thiệu Kỳ Vân dám tới, con sẽ đánh tới khi răng cô ta rụng đầy sàn!" Thiệu Tây vỗ ngực: "Con sẽ bảo vệ Tiểu Trung."

"Con sẽ khai sáng cho Tiểu Trung một chút, dù có thế nào cũng sẽ ngăn cản Thiệu Kỳ Vân hành động." Thiệu Đông nói xong, nhìn về phía Mục Kinh Trập: "Mẹ, từ giờ trở đi nếu mẹ cần hợp tác gì thì cứ hỏi nhé."

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net