Chap 242: Tuyết đối không nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngủ khoảng một giờ, Thiệu Trung tỉnh dậy, không biết đang mơ thấy gì, chỉ thấy cậu bé hét lên một tiếng 'Đừng khóc' rồi tỉnh dậy.

Tỉnh dậy đã nhìn thấy Mục Kinh Trập đang ôm mình, cậu bé khóc lớn: "Mẹ, con không muốn rời xa mẹ."

Xem ra, chắc chắn cậu bé đã gặp ác mộng bị Thiệu Kỳ Vân bắt đi, mọi người đã đoán đúng, ngoại trừ cảm thấy khó chấp nhận, Thiệu Trung còn sợ bị bắt đi và chia cắt với mọi người.

"Con muốn ở cùng với cha mẹ và các anh chị, con không muốn đi đâu hết."

"Không đi, không đi, không ai được phép mang con đi đâu hết."

Thiệu Trung bình tĩnh lại một chút, thấy Thiệu Đông và những người khác đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cuối cùng cậu bé cũng đã nhận ra các anh chị cũng biết sự thật của mình.

Cậu bé có chút lo lắng nhìn bọn họ, vừa mở miệng đã thề thốt: "Anh cả, anh hai, anh ba, chị, em sẽ không hư, nếu em trở nên xấu xa, mọi người hãy đánh hãy mắng em, em sẽ không..."

Cậu bé muốn nói mình không thiết sống nữa, nhưng nhìn sang Mục Kinh Trập thì lập tức im lặng: "Em nhất định sẽ không học cái xấu."

Mọi người đều biết Thiệu Trung đang lo lắng cái gì, nghe Thiệu Trung nói xong, Thiệu Bắc không nhịn được nhéo mũi em trai một cái: "Chị tin em, nếu em dám học cái xấu, chị đây sẽ đánh mông em."

"Đâu chỉ có em là học cái xấu đâu." Thiệu Nam cũng cười lớn.

Thiệu Đông vỗ vai cậu bé: "Yên tâm, mặc dù bà nội nói như vậy, nhưng trên đời không có cái gì là tuyệt đối cả. Em xem có nhiều người rất xấu xa, nhưng cha mẹ của họ đều là người tốt, thậm chí còn là một người vĩ đại, mà một số người xấu vẫn có thể sinh ra những đứa con tốt, trong lịch sử cũng có ghi chép rất nhiều người như vậy, em được mẹ nuôi lớn lên, nếu không tin người khác thì cũng phải tin tưởng mẹ."

"Đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều nữa, em mà học được cái xấu thì anh cũng đã học được từ lâu rồi." Thiệu Tây cà lơ phất phơ lên tiếng, trong lòng tự nhủ rằng Thiệu Nam học cái xấu thì cậu còn tin, Thiệu Trung mà vậy thì cũng chỉ xếp sau Thiệu Nam.

Nói chung, Thiệu Trung sẽ xếp hạng năm nếu cậu bé thật sự học được cái xấu, không đến lượt cậu bé xấu thứ nhất.

"Học cái xấu làm gì!" Mục Kinh Trập nghe Thiệu Tây nói xong vẫn không ngừng gật đầu, lại không nhịn được gõ lên trán Thiệu Tây: "Cái này không thể so sánh được với nhau."

Nhìn thấy Thiệu Tây nhe răng, Thiệu Trung cuối cùng cũng mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa.

Chỉ cần mẹ và anh trai không ghét bỏ cậu bé là được rồi, còn Thiệu Kỳ Hải... Thiệu Trung nhìn thấy ánh mắt ấm áp của hắn, mỉm cười.

Trước đây khi cậu bé cho rằng Thiệu Kỳ Hải là cha mình, cậu bé cũng sẽ giống như các anh chị em của mình, cảm thấy người cha phải có trách nhiệm, bỏ rơi bọn chúng là điều không tốt, nhưng hiện tại cậu bé biết không phải như vậy.

Lúc trước cậu bé rất sốc, không muốn gặp Thiệu Kỳ Hải, cảm thấy hắn đã lừa dối mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại mới chợt phát hiện ra bản thân dám nghĩ như vậy là vì ỷ vào sự tốt bụng của Thiệu Kỳ Hải đối với mình.

Thiệu Kỳ Hải không chỉ là người cha cho cậu bé một thân phận để nuôi nấng, mà còn là vị cứu tinh của cậu bé, nếu không dựa vào người cha này, cậu bé đã chết từ lâu, không phải bị Thiệu Kỳ Vân dìm chết thì cũng là bóp cổ đến chết, hoặc là bị ném lại ở nhà vệ sinh chết đói chết khát.

Cậu bé nên cảm ơn cha của mình.

Mục Kinh Trập cổ vũ bọn trẻ nói nhiều hơn, cổ vũ bọn trẻ bày tỏ cảm xúc của mình, dù vui hay buồn, dù có biết ơn cũng phải nói ra, nếu không sẽ không ai biết.

Thiệu Trung thật sự đã nói: "Cha, cảm ơn."

Thiệu Kỳ Hải đang đề phòng Thiệu Trung khóc tiếp, lại thấy Thiệu Trung không hề khóc, nhưng nghe được câu này, hắn không khỏi rơi nước mắt.

"Cảm ơn cái gì, đã gọi là cha thì đây là chuyện mà cha nên làm."

Hắn chưa bao giờ hối hận khi nhận nuôi Thiệu Trung, nhưng khi nghe lời cảm ơn này, hắn vẫn vô cùng cảm động.

Không, không thể xúc động thêm nữa, nếu không sẽ lại khóc, Thiệu Kỳ Hải buộc mình phải bình tĩnh lại.

Bầu không khí bên này của Mục Kinh Trập rất tốt, tràn đầy cảm xúc, mà bên kia Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan cũng đang trò chuyện.

Khi Triệu Lan thấy Thiệu Kỳ Hải chạy khắp nơi tìm Thiệu Trung, bà đã cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi Thiệu Kỳ Vân chuyện gì đang xảy ra và vô cùng sốc khi biết chuyện đã xảy ra.

"Thiệu Trung vậy mà đã nghe thấy, đúng là nghiệp chướng, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thiệu Kỳ Vân không trả lời, nhưng Triệu Lan thấy cô ta im lặng, không khỏi nhảy dựng lên: "Kỳ Vân, con muốn nhận lại nó sao? Con còn chưa kết hôn, con phải biết rằng nếu nhận nó về thì mọi chuyện coi như xong, chưa kết hôn mà có một đứa con ngoài giá thú, sau này phải biết làm sao?"

"Nhưng nếu con không nhận nó thì sao? Không kể đến những thứ khác, ít nhất nó có thể kiếm tiền, Mục Kinh Trập sẽ không bỏ qua nó. Nếu con không trả nợ được thì tương lai cũng không còn, ai lại muốn cưới một người phụ nữ mang nợ chứ?"

Thiệu Kỳ Vân bùng nổ: "Tại sao con không sinh ra ở thành phố? Tại sao con lại sinh ra ở một cái thôn hẻo lánh nằm sâu trong núi này? Lại còn từ nhỏ chẳng có cha, nếu con là một cô gái nhà giàu ở thành phố, thì làm sao phải chịu lấy sự cơ cực này! "

Thiệu Kỳ Vân hỏi Triệu Lan: "Tại sao mẹ lại vô dụng và nghèo nàn như vậy, tại sao mẹ lại sinh ra con?"

Triệu Lan nghe xong câu hỏi của cô ta, cảm thấy rất đau đớn: "Mẹ xin lỗi, là mẹ con có lỗi với con."

"Lúc nào cũng vậy, mẹ còn có thể nói gì khác ngoài việc nói lời xin lỗi? Mẹ luôn nói rằng số mệnh của con sẽ lấy được một người đàn ông giàu có, vậy tại sao đến một người đàn ông giàu có nào con cũng không quen được? Tất cả là lỗi của mẹ!"

Điều mà cha mẹ không thể chịu đựng nhất là bị con cái oán giận, hỏi tại sao hai người không có tiền, tại sao không giúp được gì, Triệu Lan vốn xấu tính đến tận xương tủy, nhưng những lời này vẫn như một nhát dao đâm vào lòng bà ta.

Bà ta luôn cảm thấy có lỗi với Thiệu Kỳ Vân, bởi vì cô ta rõ ràng xinh đẹp như vậy, đáng lẽ phải là một nàng công chúa nhỏ, nhưng lại bị giam giữ lại trong một cái thôn hẻo lánh, cái gì cũng không có cho, không có váy vóc xinh đẹp, không có gì cả.

Triệu Lan lùi lại một bước, bất lực chống đỡ: "Xin lỗi, mẹ xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi nữa, bây giờ phải làm sao? Nhỡ đâu thằng nhóc Thiệu Trung chết tiệt đó đến hô hào muốn nhận con thì phải làm sao bây giờ? Nó đã biết, chắc chắn sẽ nói cho Mục Kinh Trập, ai biết người phụ nữ điên đó sẽ làm ra chuyện gì. "

Thiệu Kỳ Vân nghiến răng nghiến lợi: "Việc này không thể để cho bọn họ định đoạt, không, con không thể ngồi đây chờ chết được, nếu sau này Mục Kinh Trập tìm tới uy hiếp con thì phải làm sao? Con phải đi tìm cô ta trước."

Lúc Thiệu Kỳ Vân đến, đám người Mục Kinh Trập bật chế độ cảnh giác, bởi vì bọn họ sợ Thiệu Kỳ Vân chạy tới nhận người, trước đó bọn họ cũng không lo lắng, nhưng bây giờ Thiệu Trung có thể nói chuyện, lại có thể kiếm được tiền, Thiệu Kỳ Vân tình cờ bị bọn đòi nợ ép buộc.

Nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan lần lượt đi vào, Mục Kinh Trập lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu: "Chuẩn bị sẵn sàng!"

Cô nhất định phải ngăn cản Thiệu Kỳ Vân tới bắt Thiệu Trung đi!

"Cô đến đây làm gì?" Mục Kinh Trập cảnh giác hỏi, sau đó nói: "Cô đừng manh động!"

Thiệu Kỳ Vân cũng lên tiếng, hai người nói giống nhau, chỉ là lời cô ta nói là: "Tôi đánh chết cũng không muốn nhận lại nó, các người đừng ép tôi!"

Mục Kinh Trập nghe không hiểu lắm: "Cô có ý gì? Cô không nhận?"

Thiệu Kỳ Vân không nhận thân là một chuyện đáng mừng, nhưng cô không biết vì sao lại cảm thấy rất không vui, đánh chết cũng không muốn nhận sao, Thiệu Trung ưu tú vậy mà!

Mục Kinh Trập không nhìn ra được trong lòng người trước mặt đang nghĩ gì, dù sao nếu Thiệu Kỳ Vân nói nhận thì cô sẽ đánh cô ta, mà bây giờ cô ta lại nói đánh chết cũng không nhận làm cô lại muốn đánh người hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net