Chap 265: Khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Bắc bắt đầu ăn, nhưng Thiệu Nam vẫn không động đũa, cũng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm vào bát mì.

"Sao vậy Tiểu Nam?" Mục Kinh Trập vội vàng hỏi.

"Không sao, con chỉ muốn ghi nhớ mà thôi." Thiệu Nam mỉm cười, vĩnh viễn khắc ghi trong đầu, sau này nhớ lại liền vui vẻ.

"Nhớ kỹ đừng cắn đứt mà hãy ăn hết trong một lần, như vậy các con sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."

Hai đứa nhỏ cắm cúi ăn mì, Thiệu Nam và Thiệu Bắc hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo: "Xong rồi."

"Tốt lắm, mọi người cũng nên ăn nhanh đi."

Mục Kinh Trập thúc giục Thiệu Đông và những người khác, lúc này bọn họ mới bắt đầu ăn mì, như thể đã lâu ngày không ăn gì vào bụng.

Mục Kinh Trập nghi hoặc nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Hôm nay bọn nhỏ chưa ăn cơm sao?" Hắn chăm sóc mấy đứa trẻ như thế nào vậy?

"Ăn, ăn rồi." Thiệu Kỳ Hải vội vàng đáp: "Tôi đều nhớ rất kỹ, không để bọn nhỏ đói, chỉ là mấy ngày nay bọn nhỏ hơi mệt, trở về nhà mới có khẩu vị."

Lúc Mục Kinh Trập làm mì vẫn làm theo thói quen, nghĩa là cô cũng làm cả phần cho cô và Thiệu Trung, mà cô và cậu bé vừa ăn xong nên không ăn, thế nhưng một nồi mì lớn vẫn hết sạch.

"Thật ngon, mì của mẹ là ngon nhất."

"Đúng thế, cảm giác như sống lại vậy."

Ăn xong cơn buồn ngủ cũng ập tới, Thiệu Kỳ Hải hài lòng đi rửa bát.

Sợ bọn trẻ ăn quá no ngủ quên, Mục Kinh Trập dẫn bọn chúng đi dạo trong sân để tiêu thức ăn, hôm đó là ngày trăng tròn, ánh trăng rất sáng nên không cần thắp đèn.

Một người trong số bọn họ nhìn lên bầu trời có các vì sao: "Chị Hằng Nga và thỏ ngọc trên mặt trăng chắc giờ đã ngủ rồi."

Nói chuyện về mặt trăng một lúc lại chuyển sang xác định các chòm sao trên bầu trời, Thiệu Bắc đột nhiên nói: "Không biết có phải mẹ đã hóa thành vì sao, bà ấy đang nhìn chúng ta từ trên bầu trời đó phải không?"

Đây là điều mà trước đây Mục Kinh Trập đã nói với bọn trẻ để an ủi chúng, khi con người chết đi, họ sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời.

"Ngôi sao nào đang chớp sáng với con thì đó là cô ấy." Mục Kinh Trập ôm Thiệu Bắc.

Tìm kiếm những ngôi sao lấp lánh một lúc cũng gần đến giờ nghỉ ngơi, Thiệu Trung muốn ngủ với Mục Kinh Trập nên cô đã mang Thiệu Trung và Thiệu Bắc đi cùng.

Cả người Thiệu bắc mệt mỏi, buồn ngủ đến không mở nổi mắt, còn ôm Mục Kinh Trập nói rất nhớ cô.

Thiệu Trung vẫn chưa ngủ, cậu bé nhìn chị gái đang ngủ, nhỏ giọng nói với Mục Kinh Trập: "Mẹ, anh chị con có vẻ hơi buồn."

"Ừ, cũng không biết tại sao." Mục Kinh Trập nhìn ra, có thể nói là bởi vì bọn trẻ nhớ Bạch Lộ, nhưng thoạt nhìn lại không giống như vậy, trước kia bọn trẻ hẳn là sẽ buồn bực, nhưng vẫn rất khác so với hôm nay.

Có thể dập đầu trước mộ của Bạch Lộ, lẽ ra phải vui vì ước nguyện thành sự thật mới đúng, nhưng ngay cả sắc mặt của Thiệu Đông cũng có vẻ không ổn, Mục Kinh Trập đoán rằng có thể có liên quan đến ông bà ngoại của mấy đứa trẻ.

Suy đoán của Mục Kinh Trập gần như chính xác, Thiệu Đông và Thiệu Tây vẫn còn nhớ tới Bạch Lộ, có chút ấn tượng, nhưng Thiệu Nam và Thiệu Bắc thật sự một chút cũng không có.

Chuyến viếng thăm thờ phụng này mang một ý nghĩa khác đối với bọn trẻ, chúng đến đó với nhiều hy vọng, nhưng khi đến nơi chúng chợt nhận ra mọi thứ khác xa với những gì chúng tưởng tượng.

Bạch gia rất lạnh lùng với Thiệu Kỳ Hải, đối với đám cháu ngoại là bọn trẻ cũng vậy, so với đám người Lý Chiêu Đệ thì có sự khác biệt rất lớn, bọn họ đối với đám Thiệu Đông còn khá hơn một chút, nhưng đối với Thiệu Bắc thì căn bản chẳng thèm đếm xỉa.

Khi đến mộ của Bạch Lộ, thứ bọn trẻ thấy đó là một đống cỏ dại mọc um tùm, không có ai dọn dẹp, Thiệu Kỳ Hải không ngạc nhiên, ngồi xổm xuống và dọn dẹp một cách thuần thục.

Trong bữa trưa, Thiệu Đông và những người khác theo thói quen chăm sóc em gái Thiệu Bắc, điều này cũng khiến ông ngoại Bạch không hài lòng, ông nói cái gì mà tiểu nha đầu, nhưng bà ngoại thì không dám nói một lời, vẫn là Thiệu Kỳ Hải lên tiếng thì ông ấy mới im lặng.

Tuy nhiên, khi người trong thôn đến và nhận ra Thiệu Bắc, ông bà ngoại Bạch biết Thiệu Bắc là ngôi sao nhí thì thái độ của bọn họ ngay lập tức thay đổi, ông ấy ám chỉ rằng Bạch Lộ vì sinh ra bọn trẻ mới chết, ngụ ý rằng chúng nên thế chỗ Bạch Lộ báo hiếu cho bọn họ, đặc biệt là Thiệu Bắc.

Một hồi nói bên thôn có người đeo giày da, có người đeo vòng vàng, một hồi lại nói muốn có TV, một hồi lại nói cơ thể không khỏe, muốn đến bệnh viện, v.v. Không phải ám chỉ muốn thứ gì đó thì cũng là ám chỉ muốn tiền.

Bốn đứa trẻ không ngờ chuyến đi này lại như thế này, nói không thất vọng là giả, đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn trẻ trở về sớm như vậy.

Ngày giỗ của Bạch Lộ đã đến rồi, nhưng bọn họ giống như không hề có chuẩn bị, đám người Thiệu Kỳ Hải tự mình bỏ tiền thu xếp, thế mà bọn họ vẫn luôn tìm cớ để xin tiền, cho nên sau khi cúng bái hắn và bọn trẻ liền quay về.

Bạch gia bao phủ một tầng áp suất thấp, mấy đứa trẻ mãi cho đến lúc nhìn thấy Mục Kinh Trập mới như sống lại, đây là lý do tại sao chúng lại luyên thuyên như vậy.

Trên đường Thiệu Đông có hỏi, nếu ông ngoại Bạch và những người khác không coi trọng Bạch Lộ thì tại sao Bạch Lộ vẫn được chôn ở bên đó, Thiệu Kỳ Hải chỉ nói lá rụng về cội.

Nhưng thật ra không đơn giản như vậy, khi hắn đi làm nhiệm vụ trở về, Bạch Lộ đã không còn ở đó nữa, cha mẹ Bạch gia lại làm ầm ĩ, khiến cho trời đất không yên, không ngừng nói bọn họ nuôi Bạch Lộ khó khăn như thế nào, tốn biết bao nhiêu tiền, hắn lúc đó thậm chí còn không muốn xuất ngũ.

Sau đó hắn bồi thường một số tiền lớn, cuối cùng bọn họ cũng bình tĩnh lại, nhưng nhất quyết phải lấy lại thi thể và chôn ở nhà bọn họ, nhưng sau khi đem về thì bọn họ cũng chẳng quan tâm đến, thứ khiến bọn họ thèm khát là số tiền hàng năm thu được từ chỗ Thiệu Kỳ Hải.

Thiệu Kỳ Hải hàng năm có thời gian đều về cúng bái, mỗi lần đi đều phải đưa cho bọn họ một ít tiền, nếu không thì đến bia mộ cũng chẳng nhìn được.

Thiệu Kỳ Hải chưa từng nói với Thiệu Đông hoặc những người khác về những chuyện này, cũng chưa bao giờ nói xấu ông bà ngoại Bạch, bọn Thiệu Đông khi còn nhỏ cũng chưa từng gặp họ nhiều, cho đến chuyến đi này, nghe được một ít chuyện cũ về Bạch Lộ mới biết một nhà ông bà ngoại Bạch là hạng người gì.

Nói quá xấu thì cũng không phải, nhưng bọn họ luôn có một số vấn đề nhỏ, trọng nam khinh nữ thì khỏi phải nói, cho nên Bạch Lộ từ nhỏ thật ra đã không có cuộc sống tốt đẹp gì.

Thiệu Đông cảm thấy khá khó chịu, có lẽ là bởi vì cậu cảm thấy khó chịu, cuối cùng ngủ thiếp đi, Thiệu Đông lại có một giấc mơ, vẫn giống như cái ngày Bạch Lộ chết trước đó, mơ thấy Bạch Lộ khóc lóc cầu xin sự thương xót.

Thiệu Đông vừa khóc vừa ngồi dậy, trán đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, quay lại thì thấy Thiệu Tây cũng đang ngồi ở đó.

"Anh à, anh cũng mơ thấy nó phải không?"

Thiệu Đông ậm ừ, Thiệu Tây trong bóng tối thở dài: "Mẹ... bà ấy thật đáng thương. Anh ơi, anh nói xem chúng ta lần nào cũng mơ về bà ấy, có phải là vì bà ấy không cam lòng, cho nên muốn báo mộng cho chúng ta không?"

Thiệu Đông không nói gì, cậu luôn cảm thấy bởi vì Triệu Lan trì hoãn cho nên Bạch Lộ chết, nhưng cậu sợ mình còn quá nhỏ, ký ức sai lệch, cho nên Thiệu Đông nghĩ có lẽ cậu phải đi dập đầu một lần thì mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng khi đến đó cậu mới nhận ra là chẳng có tác dụng gì mà lại càng thêm khó chịu.

"Chúng ta cũng không xác định Triệu Lan có phải gián tiếp giết mẹ của chúng ta hay không, những lời này về sau em đừng nói nữa, miễn cho đám Tiểu Nam đừng nghe thấy."

"Anh, em đã nghe thấy rồi." Vốn dĩ trước khi nói cậu còn liếc nhìn sang Thiệu Nam đang ngủ say, vậy mà lúc này đột nhiên ngồi dậy lên tiếng.

"Làm anh sợ muốn chết." Thiệu Tây giật mình: "Sao tỉnh lại không nói gì..."

"Nếu lên tiếng sẽ không nghe đến khúc này, anh à, sau cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net