Chap 266: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã nói ra rồi, Thiệu Đông cũng không giấu diếm, nói hết hết khúc mắc giữa mình và Thiệu Tây ra, Thiệu Nam nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: "Không có gì phải lo lắng, nhân lúc bà ấy còn sống phải làm cho rõ ràng." Kẻo nó cứ nghẹn mãi trong lòng, trở thành một cái gai vĩnh viễn không rút ra được.

"Làm sao có thể làm rõ được? Bà ta sẽ không thừa nhận." Thiệu Tây vừa nghe liền nói.

"Vậy thì nghĩ cách khiến bà ta nói ra sự thật, chúng ta có thể thử thăm dò."

"Thăm dò như thế nào?" Thiệu Tây tò mò.

"Tìm ra điều bà ta sợ hãi..." Thiệu Nam đang suy nghĩ thì nghe thấy Thiệu Đông trầm giọng nói: "Giả quỷ đi." Triệu Lan sợ ma.

Thiệu Tây chưa kịp định hình, Thiệu Nam đã phản ứng lại: "Ý kiến ​​hay, chúng ta cứ làm như vậy đi."

Mục Kinh Trập bị Thiệu Tây và những người khác đánh thức vào nửa đêm, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vội hỏi bọn trẻ chuyện gì đang xảy ra, sau khi nghe kể toàn bộ câu chuyện cô càng mơ hồ hơn, nhưng nhìn vào bọn trẻ Thiệu Đông, cuối cùng vẫn không từ chối.

Đã hơn năm giờ sáng nhưng Triệu Lan vẫn chưa ngủ, khó khăn lắm mới chợt mắt được một chút thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh yếu ớt: "Kẽo kẹt... cọt kẹt..."

Giống như là có thứ gì đó đang cào vào cửa, khi Triệu Lan cẩn thận lắng nghe thì nó không còn nữa, Triệu Lan thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc bà ta sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa thì tiếng cọt kẹt ở cửa lại xuất hiện.

Triệu Lan đột nhiên mở mắt: "Là ai?" Bà ta hét lên, tiếng cọt kẹt ngoài cửa lập tức biến mất.

Nhưng khi bà ta nằm xuống lần nữa, tiếng cọt kẹt lại xuất hiện, Triệu Lan không nhịn được nữa đứng dậy mở cửa xem rốt cuộc cái gì đang cào vào cửa.

Lúc mở cửa ra, phía trước lại chẳng có gì cả, thay vào đó hình như có thứ gì đó trong sân, bà ta vừa ngẩng đầu nhìn, có một bóng trắng từ trong sân chạy ra.

Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, Triệu Lan run rẩy kịch liệt: "Ai?"

Bà ta hét lên, dùng đèn pin soi, nhưng pin của đèn đã hết từ lâu, bà ta không nỡ thay, chỉ còn lại một ngọn đèn vàng, không thể soi sáng được gì, thậm chí cả mặt trăng cũng không sáng.

Triệu Lan không nhìn thấy, nghe tiếng gió thổi có chút chùn bước, đang định quay về thì lại nghe thấy tiếng cào cửa ngắt quãng.

Chỉ là lần này âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, giống như thật sự có người đang cào cửa, từng cái một, cót két trong đêm, có lúc hối hả, có lúc chậm rãi, không theo quy luật.

Triệu Lan dựng tóc gáy, luôn cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc.

Bà ta có chút sợ hãi, muốn quay lại, nhưng những thứ bên ngoài dường như cảm nhận được ý đồ của bà ta, đột nhiên lại bắt đầu cào, hình như còn có thứ âm thanh mơ hồ nào đó.

Triệu Lan kêu anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu mấy tiếng, nhưng cả hai đều không có động tĩnh gì, vào đầu giờ sáng là khi bọn họ đang ngủ ngon nhất.

Triệu Lan không thấy động tĩnh gì càng sợ hãi, đang định rút lui về phòng thì đột nhiên, căn phòng phía sau bị đóng sầm lại, cùng với tiếng cửa cọt kẹt cọt kẹt là những tiếng động ngắt quãng và có phần mơ hồ.

"Mẹ chồng...con vẫn đang đợi mẹ...Sao mẹ vẫn chưa tới..."

"Nếu mẹ không tới, con sẽ tới tìm mẹ..."

Sắc mặt Triệu Lan thay đổi, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy một ai, tinh thần lập tức suy sụp, hét lên rồi chạy ra ngoài: "Đừng đến đây!"

Bà ta hoảng sợ chạy tới chỗ cửa, không quan tâm đến tiếng cào ở cửa trước đó.

Vừa bước ra khỏi cửa, bà ta định hét lên, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy một người mặc quần áo trắng, tóc tai bù xù lơ lửng trên không, thấy bà ta mở cửa bước ra, hai tay liền giơ tới: "Tôi...ở đây..."

Giọng nói khe khẽ vang vọng, Triệu Lan vừa nhìn liền sợ đến mức gần như mất trí, ngồi phịch xuống đất, hồi lâu mới kêu lên: "Ma!"

Sau khi hét lên, Triệu Lan tỉnh táo lại, muốn chạy về, nhưng cánh cửa không biết lúc nào đã lặng lẽ đóng lại sau lưng, Triệu Lan căn bản không thể đẩy ra, chỉ có thể đối mặt với hồn ma trước mặt lần nữa.

Giữa không trung quỷ hồn lại duỗi ra tay, yếu ớt mở miệng nói: "Đi thôi... tôi tới... đón bà..., bà giết tôi, tôi vẫn luôn dõi theo bà..."

Dường như đã quen với việc nói chuyện, giọng nói dần dần trở nên trôi chảy hơn, nhưng giọng nói vẫn the thé: "Tôi vẫn chưa có đầu thai, chỉ chờ đưa bà đến tầng địa ngục thứ mười tám... Mau đi thôi, tôi đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay..."

"Không, ta không đi, ta không đi! Đừng đòi mạng ta..."

Triệu Lan sợ hãi tinh thần suy sụp, không còn phân biệt được là mơ hay thực, chỉ muốn thoát khỏi kiếp nạn này chứ không muốn bị mang đi, bà ta quỳ xuống đất đập đầu cầu xin sự thương xót.

"Ta sai rồi, Bạch Lộ, ta sai rồi, ta biết ta không nên giết con, ta sai rồi, xin hãy tha cho ta, ta không nên cố ý không đưa con đi bệnh viện, ta chỉ là không nhịn được việc con xem thường ta, ta chỉ muốn cho con một bài học để con nhượng bộ cầu xin ta, để con đáp ứng ta, ta thật sự không nghĩ đến con sẽ chết."

"Mặc dù ta vốn nghĩ đến việc để con chết để tránh việc con độc chiếm tiền trợ cấp của Kỳ Hải nhưng ta vẫn không làm, con chỉ là chết vì sinh con, không liên quan gì đến ta, đừng tìm ta..."

Triệu Lan không ngờ rằng Bạch Lộ lại đến đòi mạng của bà ta vào ngày giỗ của mình: "Bạch Lộ, van cầu con đừng mang ta đi, ta sẽ không bao giờ dám làm hại ai nữa. Xin hãy tha cho ta... "

"Ta không ngăn cản đám Thiệu Đông nhang khói cho con, cho dù con có chết cũng có người tế bái, cho nên con đừng tức giận..."

Triệu Lan nằm trên mặt đất vẫn đang khóc lóc cầu xin sự thương xót, không để ý đến những người xung quanh.

Triệu Lan không sợ bất cứ điều gì, nhưng bà sợ ma, bà ta tin vào ma quỷ nên cái ngày Bạch Lộ chết hoặc là ngày giỗ của Bạch Lộ, vì lương tâm cắn rứt nên bà ta luôn gặp ác mộng, không thể ngủ ngon. Đêm nay tình cờ là đêm bà ta ngủ không được, sau khi bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, sự thật mà bà ta giấu kín trong lòng mấy năm trời và chưa bao giờ có ý định nói ra đã bị lộ tẩy.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi Mục Kinh Trập thấy Triệu Lan tự mình nói ra, trái tim cô như thắt lại.

"Ấn tượng của tôi hóa ra vẫn không sai, bà thật sự đã hại chết mẹ tôi, tôi vẫn nhớ kỹ mẹ tôi đã khóc lóc cầu xin sự thương xót từ bà..."

Giọng nói của Thiệu Đông cuối cùng cũng khiến Triệu Lan - người gần như bị dọa chết mà vẫn cầu xin sự thương xót, tỉnh lại.

Bà ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, lau cái trán bầm tím rồi nhìn sang theo giọng nói: "Thiệu Đông? Sao ngươi lại ở đây?"

Trong lòng bà ta có một loại dự cảm không tốt, không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng ma chậm rãi rơi xuống đất, đột nhiên xuất hiện một bóng người bên cạnh bóng ma, hình như là Thiệu Nam và Thiệu Trung.

"Ngươi... các ngươi..." Trong đầu Triệu Lan lập tức nổ tung: "Không phải ma, các ngươi là người. Ai bảo ngươi dọa ta? Sao các ngươi dám..."

"Nếu không hù bà một phen, làm sao chúng tôi biết được sự thật này?"

Thiệu Bắc và Thiệu Tây đi ra từ cửa phía sau lưng Triệu Lan, đèn pin trong tay chiếu sáng không gian tối tăm, Triệu Lan lúc này mới nhận ra bóng dáng ma quái đó chính là Mục Kinh Trập.

Mà cách Mục Kinh Trập không xa là Thiệu Kỳ Hải giống như một pho tượng, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Thiệu Bắc và Thiệu Tây cầm đèn pin đi đến trước mặt Mục Kinh Trập, anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu đứng ở cửa nhìn Triệu Lan với ánh mắt không thể tin được, đằng sau họ còn có ba đứa trẻ Phúc, Lộc, Thọ đang dụi mắt chưa hiểu vấn đề.

Triệu Lan nhìn chung quanh, trong đầu bùm một tiếng, giống như có thứ gì đó đã sụp đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net