Chap 268: Sợ chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Kỳ Hải lo lắng sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa trực tiếp xuất ngũ, nhưng cuối cùng hắn vẫn ở lại, cũng chính vì Triệu Lan như vậy, không còn cách nào giao bọn trẻ cho bà ta.

Khi đó hắn biết Triệu Lan và Bạch Lộ sẽ không có ý định đối phó lẫn nhau, nhưng hắn không ngờ Triệu Lan lại thật sự có ý đồ sát hại Bạch Lộ. Bây giờ nhìn lại, sau khi hắn trở lại, ánh mắt của những người kia nhìn hắn có chút khác lạ, bọn họ quay lưng lại với hắn như thể họ đang thảo luận điều gì đó.

Nhưng những lời bàn tán này không đến được với hắn, sau đó hắn tỉnh lại, tất cả đã không còn.

Nghĩ lại lúc đó, có lẽ bọn họ đang nói về chuyện của Triệu Lan và Bạch Lộ chết do khó sinh, nhưng vì những gì Triệu Lan đã làm sau đó, cộng thêm việc Bạch gia náo loạn không thôi, mọi người cũng không nhắc tới nữa.

Thiệu Kỳ Hải không ngờ Triệu Lan lại có chủ ý, phải mất bảy năm mới biết được chân tướng, một cách không ngờ tới và buồn cười như vậy.

Hắn vẫn luôn cảm thấy thổ thẹn với Bạch Lộ vì Bạch Lộ khó sinh mà ra đi, nhưng hắn không ngờ rằng Triệu Lan lại có liên quan, Triệu Lan là người đã hứa sẽ chăm sóc Bạch Lộ, hóa ra lại là kẻ đứng đằng sau cái chết của Bạch Lộ.

Thiệu Kỳ Hải chỉ có một ý nghĩ: giết người thì đền mạng, hắn muốn giết Triệu Lan để đền mạng.

Mục Kinh Trập và Thiệu Đông đứng trong sân nhìn Thiệu Kỳ Hải, nhất thời không kịp phản ứng.

Triệu Lan ngã xuống nghiêm trọng như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy vui mừng, nhưng bộ dáng và phản ứng của Thiệu Kỳ Hải lại không ngờ tới, Triệu Lan ngã như vậy, lại bị Thiệu Kỳ Hải nhốt lại, giống như thật sự muốn giết Triệu Lan.

Trong lúc nhất thời, Mục Kinh Trập và Thiệu Đông đều không biết phải nói gì, giống như ngay từ đầu bọn họ cũng không ngờ rằng sẽ phát hiện ra sự thật như vậy.

Lần trước thấy Thiệu Kỳ Hải từ cõi chết trở về, bọn trẻ biết Triệu Lan sợ ma, cũng lo lắng nên quyết định thử một lần trước ngày giỗ của Bạch Lộ.

Bọn trẻ nhanh chóng tìm ra cách và nhờ Mục Kinh Trập đóng vai Bạch Lộ, sau khi nghe kế hoạch của họ, Mục Kinh Trập biết rằng chúng không thoải mái, suy nghĩ một lúc, cô đồng ý.

Năm người cộng thêm Mục Kinh Trập cùng nhau thảo luận, cuối cùng mới quyết định ra tay.

Nghĩ đến những con ma trên TV, hầu hết đều mặc đồ trắng, tóc dài, quần áo trắng, Mục Kinh Trập tình cờ có một chiếc váy, nhưng tóc lại không đủ dài, cuối cùng cô đã ghép nó lại với nhau ngẫu nhiên để tạo hiệu ứng tóc dài che mặt.

Thật ra cô không hẳn đang ở giữa không trung mà là đang đứng trên một kệ gỗ cao hơn, khi có gió thổi, cộng thêm trời đang tối, mờ ảo không thấy người nhìn giống như đang lơ lửng, chỉ là hiệu ứng thị giác mà thôi.

Thiệu Đông nghĩ ra phương pháp cào cửa này, bởi vì cậu mơ hồ nhớ tới Bạch Lộ cũng từng cào vào cửa.

Để dụ Triệu Lan ra ngoài, đầu tiên Thiệu Tây và Thiệu Bắc lẻn vào cào cửa phòng của Triệu Lan, đợi Triệu Lan đi ra rồi lẻn vào phòng Triệu Lan.

Thiệu Bắc cũng ngay tại chỗ bộc lộ tài năng diễn xuất của mình, ảnh hậu nhỏ tuổi nhất không phải hư danh, khoảng thời gian này học tập cũng không hề kém hiệu quả, mô phỏng lại lời nói quỷ dị rất tốt, thậm chí còn cố ý kéo dài câu.

Trong đêm tối, hiệu quả tăng gấp đôi, Triệu Lan sợ hãi, người cào cửa ở ngoài là Thiệu Đông, sau khi hai bên phối hợp dụ Triệu Lan ra ngoài, Mục Kinh Trập đã thế chỗ.

Thật ra nếu quan sát kỹ hoặc lương tâm trong sạch thì có thể nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm, xét cho cùng thì đạo cụ và phương pháp đều không chặt chẽ, kỹ năng diễn xuất của Mục Kinh Trập cũng ở mức trung bình.

Nhưng Triệu Lan đã bị lừa hết lần này đến lần khác, bởi vì.. khoảng thời gian này bà ta vì chột dạ mà ngủ không ngon giấc, cho nên đã sợ hãi mà nói hết sự thật.

Mà Thiệu Kỳ Hải cũng chú ý tới động tĩnh của bọn họ, đi theo xem bọn họ muốn làm gì, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, không kịp đề phòng đã nghe được toàn bộ sự thật.

Trời sáng rất nhanh, Thiệu Kỳ Hải đứng canh ở cửa không cho anh cả Thiệu và những người khác gọi hay mở cửa.

Sau khi trời sáng, vết máu còn sót lại trên mặt đất trông càng đáng sợ hơn.

Trong thôn rất nhiều người nghe được tiếng động, từng tốp ba bốn người đi tới, người vây quanh Thiệu gia càng ngày càng nhiều, mọi người đều bàn tán xôn xao, không ai ngờ Triệu Lan lại quá đáng như vậy.

Về chuyện Triệu Lan ngã xuống, mọi người đều có suy nghĩ giống nhau – báo ứng, đáng đời.

Bà ta tự mình ngã xuống mà chết, nếu không có người phát hiện cũng không sao, nhưng bây giờ ai cũng đã thấy, mà Thiệu Kỳ Hải nhốt bà ta lại, không cho phép ai gọi hay đưa đi bệnh viện, hai việc này hoàn toàn khác nhau.

Mọi người đều hiểu Thiệu Kỳ Hải đang làm gì, nhưng Thiệu Kỳ Hải là con trai của Triệu Lan, Triệu Lan chết như vậy có vẻ không ổn.

Mọi người đều khuyên Thiệu Kỳ Hải, Bạch Lộ chết rồi cũng không thể sống lại, hắn không thể để hai tay dính máu của Triệu Lan, cả đời còn lại cũng sẽ không dễ dàng.

"Hãy để bác sĩ trong thôn băng bó cho Triệu Lan một chút, chúng tôi cũng sẽ không đưa người đi bệnh viện, bà ấy có bị gì chúng tôi cũng không quan tâm nữa, được không?"

"Không." Dù mọi người có thuyết phục hắn thế nào, Thiệu Kỳ Hải vẫn đứng ở cửa không nói không rằng, cũng không cho phép ai đến gần.

Người trong thôn định xông vào nhưng bị Thiệu Kỳ Hải đánh trả, với kỹ năng của Thiệu Kỳ Hải thì ai cũng không phải đối thủ. Tất nhiên, mọi người vẫn có thể cùng nhau dùng gậy đánh hắn, nhưng chuyện này không thể tiếp diễn như vậy.

Triệu Lan ở bên trong nghe thấy tiếng mọi người thuyết phục, muốn để mọi người vào đưa bà ta ra, nhưng chờ đợi mãi, đợi đến bình minh, đợi đến khi cơn đau càng ngày càng không chịu nổi, nhưng vẫn không thuyết phục được Thiệu Kỳ Hải, bà ta hận nhưng bà ta cũng sợ.

Bà ta sợ chết.

"Kỳ Hải, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, hay là ta cả đời sau ăn chay để chuộc lỗi với Bạch Lộ được không? Ta không muốn chết, van cầu con, hãy thả ta ra."

Triệu Lan nằm ở cửa, đầu choáng váng, bà ta không biết mình chảy máu quá nhiều hay sao nữa, cơ thể từng đợt rét run, bởi vì vết thương ở eo mà bà ta không thể đứng dậy, không đi được cũng không thể bò lên giường, cho nên chỉ có thể đưa tay cào vào cửa cầu xin sự tha thứ.

Nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì, Thiệu Kỳ Hải dường như không nghe thấy.

"Thiệu Kỳ Hải, tránh ra, ta nói cho con biết, con là con trai của ta, nếu ta thật sự chết, con trốn không được."

"Không có gì phải chạy trốn, bà cũng nói tôi là con trai của bà, cho nên tôi có quyền quyết định nên đưa bà đi bệnh viện hay không, tôi cảm thấy bệnh viện không thể chữa trị cho bà, mà tôi cũng không có tiền để chữa trị cho bà. Cho nên tôi quyết định tạm thời không đưa bà đi, ngược lại tôi cũng không phải tự mình ra tay giết bà, cũng không phạm tội, tôi chỉ giống như những gì bà đã làm với Bạch Lộ trước đây mà thôi."

Lời nói của Thiệu Kỳ Hải khiến sắc mặt của Triệu Lan thay đổi mạnh mẽ, nguyên nhân hắn đứng canh ở đây, thì ra là muốn trả thù như vậy.

"Thiệu Kỳ Hải, con sao có thể đối xử như vậy với ta, con..." Triệu Lan lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, cũng trải qua được cảm giác của Bạch Lộ.

Nghe Bạch Lộ khóc lóc cầu xin tha thứ, lúc đầu thật thoải mái, sảng khoái, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Triệu Lan sợ hãi, sợ bà ta thật sự có kết cục giống như Bạch Lộ: "Kỳ Hải, làm ơn thả ta ra, có nhiều người đang nhìn như vậy, làm ơn thả ta ra..."

Thiệu Kỳ Hải thờ ơ, Triệu Lan kêu lên và khóc lóc cầu xin, người bên ngoài cố gắng thuyết phục hắn nhưng vô ích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net