Chap 269: Danh tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác được sinh mệnh đang trôi qua, toàn thân càng ngày càng lạnh, trong lòng Triệu Lan oán hận.

"Thiệu Kỳ Hải, đừng cho rằng ta chết cũng không sao. Ngươi cho rằng Bạch Lộ chết ngươi không có trách nhiệm sao?"

"Tôi đương nhiên biết mình có trách nhiệm, tôi cũng là thủ phạm."

Hắn là thủ phạm, hắn cũng là kẻ gián tiếp hại chết Bạch Lộ, để cô ấy phải chịu quá nhiều đau đớn, hắn đáng chết.

Cho nên hắn đang chờ Triệu Lan có chết hay không, Bạch Lộ phải chịu đau đớn bao lâu, Triệu Lan thờ ơ bao lâu, hắn sẽ nhốt Triệu Lan chừng đấy, hắn sẽ không làm gì khác ngoài nhốt bà ta lại. Nếu Triệu Lan không chịu được mà chết là do bà ta đáng đời, mà nếu có thể sống sót là do mạng bà ta tốt.

Nếu còn sống hắn sẽ không ra tay, nếu chết hắn sẽ đi theo.

Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ một chút, Triệu Lan nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải vẫn thờ ơ như cũ, cảm thấy bản thân ngày càng yếu đi, oán hận cùng phẫn nộ trong lòng không còn có thể khống chế được.

"Thiệu Kỳ Hải, nếu ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta cho dù có làm ma cũng sẽ không buông tha cho ngươi."

Thiệu Kỳ Hải nghe xong cười lớn: "Nếu như có làm ma cũng không buông tha mà có thật, Bạch Lộ sẽ là người đầu tiên không buông tha cho bà."

Mọi người đều nghe rõ ràng lời của Thiệu Kỳ Hải nói với Triệu Lan, trong lòng đều cảm thấy khó chịu khó tả. Trong chuyện này Thiệu Kỳ Hải có sai không? Không, Triệu Lan đã kéo Bạch Lộ vào chỗ chết.

Nhưng nếu điều này tiếp tục...làm sao có thể để vậy được?

Trưởng thôn thấy không thể khuyên giải, nghe tiếng mắng của Triệu Lan càng ngày càng yếu, cho rằng có lẽ sẽ không cầm cự được nữa, ông ấy nhìn vết máu trên mặt đất, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Thiệu Kỳ Hải, chúng ta không thể cứ nhìn người chết đi, nếu như cậu không thả người ra, chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh, cậu cũng sẽ gặp phiền phức..."

"Mặc kệ hậu quả thế nào, tôi cũng sẽ tự gánh chịu, nếu như ông muốn sử dụng biện pháp mạnh, tôi cũng sẽ không khách khí nữa."

Hai mắt của Thiệu Kỳ Hải đỏ hoe, không ai có thể thuyết phục được hắn.

Ngay lúc mọi người đang do dự có nên ra tay hay không, ai cũng biết rằng mình không phải đối thủ của Thiệu Kỳ Hải, trưởng thôn nhìn về phía Mục Kinh Trập và Thiệu Đồng trong đám đông.

Mục Kinh Trập và Thiệu Đông cho đến bây giờ đều không lên tiếng về hành động của Thiệu Kỳ Hải, bọn họ chỉ đứng trong đám đông và im lặng quan sát.

Đối với Mục Kinh Trập, cô cảm thấy lòng người thật đáng sợ, Triệu Lan là người phụ nữ quá tàn nhẫn, bà ta nhìn Bạch Lộ bị giày vò mà không thèm quan tâm, cô không thể tưởng tượng được Bạch Lộ lúc đó đã tuyệt vọng đến mức nào.

Vốn dĩ việc sinh nở giống như đi vào địa ngục, cô chưa từng mang thai nhưng mỗi lần nghe đến đều sợ hãi, nhưng Triệu Lan lại quá đáng như vậy.

Bà ta rất đáng, bị ngã đúng là báo ứng cuộc đời, cô cảm thấy Thiệu Kỳ Hải làm rất đúng, cô ấy là vợ của hắn, là người đã sinh cho hắn bốn đứa con.

Nếu Thiệu Kỳ Hải biết mà không làm gì, không cần tất cả mọi người, Mục Kinh Trập cũng sẽ coi thường hắn.

Đây là mối hận thù giữa Thiệu Kỳ Hải và Triệu Lan về Bạch Lộ, mọi việc đều là sự lựa chọn của chính bọn họ, Mục Kinh Trập không có quyền phát biểu bất kỳ ý kiến ​​gì.

Bọn trẻ Thiệu Đông, Thiệu Tây cũng không nói gì, trong lòng Thiệu Đông khốn khổ mấy năm, cậu nửa đêm nhiều lần mơ thấy Bạch Lộ khóc lóc cầu xin tha thứ, lần này bọn cậu còn đi dập đầu trước mộ, mà chuyến đi này còn làm cho bọn cậu đau lòng cho Bạch Lộ hơn.

Mẹ chồng Triệu Lan đối xử với cô ấy như vậy, ở nhà lại không được sủng ái, Bạch gia chỉ muốn cầu lợi, thật sự rất ít người quan tâm đến cô ấy, cuối cùng cô ấy chết vì khó sinh, bọn chúng có tư cách gì để nói chuyện?

Trưởng thôn nhìn thoáng qua đám người Mục Kinh Trập, bất đắc dĩ bước tới: "Kinh Trập... tới khuyên cậu ấy hai câu đi, Thiệu Kỳ Hải kiểu gì cũng sẽ nghe, chết cũng không phải một biện pháp."

"Trưởng thôn ... Ông cho rằng tôi có tư cách sao?"

Trưởng thôn nghe vậy cười khổ, không khỏi nhìn bọn trẻ.

Vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Đông, nghĩ đến những gì Triệu Lan đã làm với mấy đứa trẻ trước đó, ông ấy không nói nên lời, Triệu Lan đã gián tiếp giết chết mẹ của bọn chúng, quay đầu lại đối xử tệ bạc với bọn chúng, loại thù hận như này không chạy tới đá cho hai cước còn may chán chứ nói gì đến chuyện tha thứ.

Trưởng thôn không thể hoàn toàn coi Thiệu Đông và những người khác như trẻ con, ông đặt mình vào vị trí của bọn chúng và nghĩ về điều đó, ông không thể nói được gì, chỉ có thể thở dài và quay đi, hướng về phía các chàng trai trẻ phất tay ra hiệu cho bọn họ động thủ.

"Mọi người cũng không phải đối thủ của tôi, đánh nhau với tôi chỉ khiến mọi người bị thương." Thiệu Kỳ Hải nhìn thấy động tác của bọn họ liền lên tiếng.

"Vậy chúng tôi cũng không thể nhìn cậu như vậy... Về sau cậu sẽ phải chịu thiệt thòi, Kỳ Hải, cậu còn có một chặng đường dài phía trước." Trưởng thôn xua tay: "Chuyện này tôi phải thay cậu giải quyết."

Đang định hành động, Thiệu Bắc đột nhiên nói: "Cha... không sao đâu."

Cô bé nắm lấy tay Thiệu Nam và Mục Kinh Trập, đáy lòng tràn đầy sự không cam lòng, nhưng cô bé vẫn nhìn Thiệu Kỳ Hải và nói: "Không sao đâu cha."

Bọn chúng hận Triệu Lan chết đi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bà ta chết được.

Không phải không ghét bà ta, chỉ là cảm thấy đau lòng cho Thiệu Kỳ Hải, không đành lòng để hắn gánh tội giết mẹ, bởi vì chúng cũng đã gánh qua.

Tuy rằng bọn chúng không phải tự tay giết chết Bạch Lộ, nhưng Bạch Lộ cũng là bởi vì bọn chúng mà chết, chính là bọn chúng xuất hiện giết để chết cô ấy, Thiệu Nam cùng Thiệu Bắc đều hiểu rất rõ loại cảm giác này.

Thiệu Bắc vừa nói xong, nước mắt lăn dài trên mặt, trong lòng liều mạng nói xin lỗi Bạch Lộ.

Thiệu Nam hít sâu một hơi, kéo Mục Kinh Trập: "Mẹ, xin hãy khuyên nhủ cha."

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Nam rồi lại nhìn Thiệu Bắc, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thiệu Đông và Thiệu Tây, Thiệu Đông khẽ gật đầu, Thiệu Tây có vẻ có chút bất mãn, cậu không nhìn cô, cũng không nói gì, cô thở dài một hơi: "Được."

Thiệu Đông kéo Thiệu Bắc lại và ôm lấy cô bé: "Đừng khóc, mẹ sẽ hiểu."

Thiệu Kỳ Hải vốn kiên trì không dao động, nhưng khi nghe được lời nói của Thiệu Bắc, cảm xúc của hắn gần như sụp đổ, nhìn thấy Mục Kinh Trập đi tới, hắn quay đầu lại không nhìn cô.

Hắn không đành lòng nhìn, cũng không có đủ dũng cảm để đối mặt: "Em... tôi..."

Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng căn bản không nói ra được, suy nghĩ của hắn quá phức tạp không thể diễn đạt bằng lời.

"Gần đến lúc rồi, tôi biết anh đang nghĩ gì, nếu Triệu Lan chết, anh cũng sẽ đi theo đền mạng cho Triệu Lan và Bạch Lộ. Vậy anh có nghĩ tới bọn nhỏ Thiệu Đông phải làm sao chưa? Anh lại bỏ rơi bọn chúng sao? Anh đã nói rằng anh sẽ không bỏ rơi bọn chúng một lần nữa! "

Thiệu Kỳ Hải đã bị sốc khi nghe những lời của Mục Kinh Trập: "Tôi ..."

Mục Kinh Trập và hắn chưa bao giờ là vợ chồng chân chính, Mục Kinh Trập ưu tú như vậy, hơn nữa trước đó còn có dự định ly hôn, cho nên Thiệu Kỳ Hải biết rằng cái chết của hắn sẽ không ảnh hưởng gì đến Mục Kinh Trập, thậm chí cô còn có thể có được hạnh phúc lớn hơn, Quý Bất Vọng cũng rất tốt.

Nhưng còn có Thiệu Đông và những người khác... Mặc dù Mục Kinh Trập sẽ không mặc kệ bọn trẻ, nhưng... Thiệu Kỳ Hải nhìn về phía mấy đứa trẻ, trong mắt có chút do dự và giãy dụa.

"Việc này dừng lại ở đây thôi, nếu hôm nay cứ tiếp tục như vậy, anh cũng chẳng tốt hơn là bao, bọn trẻ Tiểu Đông cũng vậy, nửa đêm tỉnh giấc dậy, lần này không chỉ nghe thấy tiếng Bạch Lộ la mà còn có tiếng kêu khóc của Triệu Lan..."

Đám trẻ Thiệu Đông còn nhỏ như vậy, tương lai còn rất nhiều thời gian, ai biết tương lai người ta sẽ nói gì, có hối hận hay không.

Người không biết có thể sẽ nói đám trẻ Thiệu Đông không chỉ bức chết bà nội của mình, mà còn cả cha, cuối cùng hậu quả đều là Thiệu Đông và những người khác gánh chịu, mặc dù nghe có vẻ buồn cười nhưng những chuyện này sẽ thật sự xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net