Chap 270: Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiệu Kỳ Hải, cảm xúc của anh mọi người đều thấy, Bạch Lộ cũng vậy, cho nên dừng lại ở đây thôi. Anh đã bỏ rơi bọn nhỏ một lần, không thể bỏ rơi bọn chúng lần nữa. Con người sau khi chết không thể sống lại, nhưng mọi người đều là người sống, nhất định phải tiếp tục sống sót."

Thiệu Kỳ Hải nhìn vào mắt của Mục Kinh Trập, đôi chân cứng đờ đã lâu bỗng dưng mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: "Xin lỗi, xin lỗi... thật xin lỗi..."

Ba lần xin lỗi, đầu tiên là cho Bạch Lộ, đời này người hắn cảm thấy có lỗi nhất đó chính là Bạch Lộ, thứ hai là cho mấy đứa con nhỏ, thứ ba là với Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập thở dài, lấy chìa khóa từ trong tay Thiếu Kỳ Hải, mở cửa phòng Triệu Lan.

Triệu Lan im lặng một lúc, nhưng mắt vẫn mở, chưa chết, đúng là người tốt sống không lâu, tai họa kéo dài hàng nghìn năm.

Mục Kinh Trập đứng trên mặt đất, cúi đầu nhìn Triệu Lan không nhúc nhích, Triệu Lan nghe thấy cửa mở, trong lòng tràn đầy hy vọng, bà ta được cứu... bà ta đã được cứu...

Triệu Lan ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt bà ta bị máu chảy xuống, đôi mắt có chút không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ mịt đang nhìn xuống mình.

Bộ quần áo trắng rất trắng mà cũng rất đỏ, khiến Triệu Lan nhớ đến Bạch Lộ mà bà ta từng thấy trước đó: "Đừng đến đây... cô là ai... Cứu mạng, cứu mạng!"

Lý trí nói với bà ta đây là giả, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, từng chút một lùi lại, tự nhủ với bản thân: "Đó là Mục Kinh Trập, đó là Mục Kinh Trập..."

Mục Kinh Trập ngồi xổm xuống, đến gần bên tai Triệu Lan: "Đúng vậy, tôi là Mục Kinh Trập, tôi không phải Bạch Lộ, nhưng điều này không có nghĩa là Bạch Lộ không có ở đây."

Giọng nói của Mục Kinh Trập lạnh lùng và u ám: "Triệu Lan, đừng nghĩ rằng nếu tôi nói thay bà thì bọn trẻ cũng sẽ nói thay cho bà, bà trải qua được một kiếp này, đau khổ mới thật sự bắt đầu, tuyệt vọng mà bà vừa được trải qua, nỗi căm hận đến tột độ vừa rồi, chính bà cũng đã nói nếu bản thân có biến thành ma cũng không tha cho Thiệu Kỳ Hải, vậy bà cảm thấy Bạch Lộ thì sao? Cô ấy có hận bà không? Liệu cô ấy có bỏ qua cho bà hay không?"

Con ngươi của Triệu Lan co rúm lại, toàn thân run rẩy, không, Bạch Lộ sẽ không tha cho bà ta.

Môi Triệu Lan run rẩy, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

Mục Kinh Trập còn chưa nói xong: "Triệu Lan, bà không biết sao? Thật ra người bị hại chết nảy sinh oán khí sẽ không đi đầu thai, bọn họ sẽ luôn đi theo người đã hại chết mình, ngày ngày nhìn chằm chằm, cắn xé thân thể của người kia, ngày đêm không ngừng nghỉ, cho đến khi tìm được ngày trả thù, cái ngày mà giải được nỗi oan."

"Bà nói bà không sao, nhưng tại sao ngã từ một bậc thang thấp như vậy lại thành ra thế này? Bà tự suy nghĩ đi."

Triệu Lan mở to mắt, thở hổn hển: "Là cô ta... là Bạch Lộ ..."

Là Bạch Lộ đã đẩy bà ta, là Bạch Lộ tìm đến trả thù.

"Tránh ra, đừng nhìn ta, Bạch Lộ, ta biết ngươi ở đây, đừng tới tìm ta..."

Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng điên cuồng của Triệu Lan, cuối cùng cũng hài lòng đứng dậy.

Nếu Thiệu Kỳ Hải tra tấn thân thể Triệu Lan thì Mục Kinh Trập sẽ là người tấn công phía bên trong, giết chết tâm trí bà ta.

Theo Mục Kinh Trập, loại người như Triệu Lan có chết cũng không hết tội, cuối cùng cô cũng lên tiếng giúp đỡ, nhưng điều này không có nghĩa là cô tha cho Triệu Lan.

Mục Kinh Trập cúi đầu nhìn Triệu Lan đang sợ hãi và điên cuồng, đứng dậy, bước sang một bên để cho trưởng thôn và những người khác đi vào.

Bác sĩ thôn nhanh chóng kiểm tra vết thương của Triệu Lan rồi băng bó lại, còn vết thương ở thắt lưng... ông ấy nói không thể làm gì được.

"Người vẫn còn thở, nhưng mất quá nhiều máu, lại bị thương ở phần eo, còn phải xem số phận tương lai sao đã, có muốn đưa người đến bệnh viện hay không là tùy các người."

Bác sĩ trong thôn làm xong việc của mình cũng không quản nữa, những thứ khác là sự lựa chọn của anh cả Thiệu, có đưa đến bệnh viện hay không, có chết hay không, cái này cũng không phải chuyện của bọn họ.

Bọn họ chỉ không thể chỉ đứng nhìn Thiệu Kỳ Hải mà không ngăn cản hắn, nhưng sau cùng thì cũng chỉ vậy thôi.

Anh cả Thiệu có đưa đi hay không thì bọn họ cũng không thể quản, đây là chuyện gia đình người ta, nhiều người trong thôn bị bệnh và mọi người đều biết nên đưa họ đến bệnh viện, nhưng không ai có thể ép buộc ai đưa họ đi, đó là lựa chọn của nhà người ta.

Sau đó Triệu Lan còn sống sót là do mạng bà ta lớn, nếu không thể sống sót thì bà ta xứng đáng được như vậy.

Vốn dĩ Thiệu gia bên trong bên ngoài đang đứng đầy người, nhưng khi bác sĩ thôn băng bó xong rời đi, mọi người đều không muốn xen vào chuyện tọc mạch này nên lần lượt rời đi, người này chạy nhanh hơn người kia, vì sợ bị anh cả Thiệu kéo lại nhờ đưa Triệu Lan đi bệnh viện, nhiều người không muốn giúp đỡ chút nào, chớp mắt, trong sân trống rỗng.

Tất nhiên, cũng có người muốn xem náo nhiệt, nhưng phần lớn đều bị chính vợ mình bắt đi, những người đã lập gia đình, ngoại trừ một số ít người trong thôn vì lý do thể chất không thể có con, đều là về cơ bản đều là phụ nữ đã sinh con hoặc dự định có con đều ghét Triệu Lan, thậm chí còn nhìn không thuận mắt cả mẹ chồng và chồng của mình, sợ bọn họ học theo Triệu Lan làm chuyện xấu.

Bọn họ cứ như vậy bỏ chạy, anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu muốn tìm người bàn bạc xem có nên đưa Triệu lan đến bệnh viện hay không nhưng không có ai trả lời.

Cặp vợ chồng này nhân phẩm không tốt, lại còn keo kiệt, căn bản không có ai tự nguyện giao du với bọn họ.

Đương nhiên Thiệu Kỳ Hải hành động như vậy, bọn họ cũng không dám đi tìm hắn chứ đừng nói đến chuyện yêu cầu hắn, Thiệu Kỳ Dương không có ở đây, nếu có thì anh ta cũng không quản, chỉ còn lại mỗi anh cả Thiệu đưa ra quyết định.

Điều này khiến anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu rơi vào tình thế khó khăn, trước đây Thiệu Kỳ Hải từ chối chăm sóc, bọn họ sợ người sẽ chết nên nói sẽ nhờ bác sĩ thôn đến đưa đi bệnh viện.

Nhưng bây giờ có thể đưa thì lại do dự, thật sự muốn cho đi không? Cho đi thì cũng phải mất một khoảng tiền khá lớn, nhưng hiện tại bọn họ không có túi tiền của Thiệu Kỳ Hải, bản thân cũng không kiếm được nhiều tiền, cho nên bọn họ căn bản không có tiền.

Triệu Lan ngơ ngơ ngác ngác liên tục la hét đừng qua đây, điều này càng khiến chị dâu Thiệu sợ hãi, anh cả Thiệu chưa bao giờ tự mình ra quyết định, hỏi cô ta phải làm sao, cô ta bực bội trả lời.

"Ai biết anh định làm gì, bà ấy là mẹ của anh, không phải của tôi, đừng hỏi tôi bất cứ điều gì. Tôi đã nói là không có tiền rồi, tiền không phải đưa về nhà thì cũng là lo cho sinh hoạt của con, tôi nói là không đưa, người chết đừng có trách tôi. "

Đã chung sống với nhau hơn mười năm, chị dâu Thiệu làm sao có thể không hiểu anh cả Thiệu?

Trước kia cô ta đứng ra thay mặt cho anh cả Thiệu, cô ta thích cảm giác được gánh vác gia đình, nhưng bây giờ cô ta không muốn làm chủ nữa, cũng không muốn mang tiếng là đứa con dâu độc ác cố ý không đưa mẹ chồng đến bệnh viện khiến bà tử vong.

Chị dâu Thiệu đứng dậy, vội vàng đưa Phúc Lộc Thọ Hỉ đến trường: "Đừng nhìn, mau đi học đi, sắp thi cuối kỳ rồi, đừng để xếp cuối."

Chị dâu Thiệu không muốn bọn Thiệu Phúc dính líu vào, bọn nó có thể hiểu cái gì, việc học quan trọng hơn, sau khi đuổi được bọn Thiệu Phúc đi, chị dâu Thiệu dùng nước lau đi vết máu trên mặt đất, toàn bộ quá trình không thèm nhìn đến anh cả Thiệu.

Anh cả Thiệu phiền lòng muốn chết, muốn nói lại thôi, cứ nhìn chị dâu Thiệu mãi, nhưng đứng ngoài sân nhìn gần như cả ngày cũng không nghe thấy chị dâu Thiệu đưa ra quyết định. Nếu cô ta không quyết định, anh cả Thiệu cũng sẽ không nói gì, cuối cùng đến buổi trưa Triệu Lan vẫn nằm ở nhà.

Anh cả Thiệu nóng lòng đợi người trong thôn đến nói giúp gì đó, cuối cùng lại không đợi được, hắn cũng muốn đợi Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương quay lại nói gì đó, nhưng rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net