Chap 289: Bị con cái lừa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Kinh Trập giục bọn họ rời đi, cô luôn cảm thấy xấu hổ khi ở bên hai người, mà Thiệu Trung và Thiệu Tây vẫn ở lại với Mục Kinh Trập.

Thiệu Kỳ Hải và Quý Bất Vọng: "..." Tự nhiên cảm thấy ghen tị với hai đứa nhỏ là sao?

Có thể không ghen tị à? Mục Kinh Trập đối với Thiệu Trung và Thiệu Tây còn nhiệt tình hơn nhiều, hỏi han ân cần, thậm chí còn ôm chúng.

Thiệu Kỳ Hải cả đêm chẳng ngủ được mấy, trời vừa sáng đã đi qua, cũng không gọi Quý Bất Vọng.

Mùa hè trời sáng nhanh, hắn đến nơi còn rất sớm, nhưng Thiệu Đông đã dậy rồi, Thiệu Kỳ Hải vừa nhìn thấy Thiệu Đông đã vội vàng đi qua.

"Tiểu Đông." Thiệu Kỳ Hải đi tới, giúp cậu chỉnh lại tóc phía sau: "Sao con dậy sớm thế? Ngủ không ngon à? Còn muỗi sao?"

"Không có, con chỉ đi nhà vệ sinh thôi, sao sớm như vậy mà cha đã sang rồi?"

"Ta muốn mua đồ ăn sáng cho mọi người, cũng không muốn Quý Bất Vọng giành trước." Thiệu Kỳ Hải ăn ngay nói thật.

"Lát nữa con sẽ đi với cha, nhưng mẹ và những người khác vẫn chưa dậy, đợi lát nữa mọi người dậy rồi tính tiếp."

"Ừ." Thiệu Kỳ Hải ngồi cùng Thiệu Đông tại bậc cửa, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Đông, mẹ con có thường tiếp xúc với những người con trai như hôm qua không?"

"Có, mẹ bây giờ đi theo Tiểu bắc, hơn nữa muốn chỉnh sửa trang phục cũng phải tiếp xúc, ảnh đế ảnh hậu chắc chắn sẽ không thiếu."

Thiệu Kỳ Hải càng nghe càng cảm thấy bất an, hắn ngập ngừng thảo luận với Thiệu Đông: "Tiểu Đông, mẹ con rất nghiêm túc với công việc, nhưng sau này nếu xảy ra tình huống như tối qua, con có thể giúp đo kích thước được không?"

"Mẹ đo rất tốt." Thiệu Đông giả ngốc.

"Tiểu Đông, con hiểu ý cha mà, cha chỉ muốn con để ý giúp một chút, một Quý Bất Vọng là đủ rồi. Nếu lại xuất hiện thêm một người thích mẹ của con, chẳng phải cha và mẹ con sẽ phải ly hôn sao?"

Lúc trước bọn trẻ đồng ý giúp đỡ Thiệu Kỳ Hải, xem như cùng nhau giúp theo đuổi Mục Kinh Trập, nhưng sau đó căn bản không có chút cơ hội nào, đầu tiên là thi, sau đó Mục Kinh Trập dẫn Thiệu Bắc ra ngoài, hai nơi trực tiếp tách ra.

"Cha vất vả lắm mới tới được đây, Tiểu Đông, con phải giúp cha."

"Được rồi, con đã biết." Thiệu Đông gật đầu đồng ý, Thiệu Kỳ Hải thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Thiệu Kỳ Hải rất nhanh liền nhận ra mình đã thả lỏng quá sớm, Thiệu Đông vừa nói xong thì chị gái phòng bên cũng đã dậy, nhìn thấy Thiệu Đông liền nói: "Bức ảnh đã được rửa, đúng lúc con ở đây thì đưa luôn."

Người hàng xóm sống cùng Mục Kinh trập sở hữu một studio ảnh, cho nên những bức ảnh trước đó được chụp đều được rửa tại đây, Thiệu Đông nhận lấy và nói: "Cảm ơn dì."

"Ta cũng xem." Vừa nghe đến ảnh chụp, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải sáng lên, lấy đi những bức ảnh trong tay của Thiệu Đông, Thiệu Đông đơ người một lúc, ngay lúc định nói cái gì đó dã thấy Thiệu Kỳ Hải háo hức mở nó ra.

"Các con rửa thật nhiều ảnh, mà rửa nhiều cũng tốt, sau này cũng có thể xem lại..." Thiệu Kỳ Hải ngồi xuống, lấy ảnh từ trong túi giấy ra, hắn nhìn thấy ảnh của Mục Kinh Trập và Thẩm Hàn.

Mục Kinh Trập mỉm cười rất vui vẻ trước ống kính, mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp, bên cạnh là Thẩm Hàn mặc áo sơ mi nhìn Mục Kinh Trập, bức ảnh được đóng khung rất đẹp và ăn khớp đến mức người không biết còn tưởng rằng đó là một bức ảnh của cặp đôi.

Thiệu Kỳ Hải nhìn bức ảnh tiếp theo, vẫn là ảnh của Mục Kinh Trập và Thẩm Hàn, lần này Thẩm Hàn cũng nhìn về phía trước, hai người vẫn trông rất đẹp đôi, nhìn vào nơi chụp ảnh, nó hình như là một khách sạn, còn có một cái bàn phía trước.

Những bức ảnh càng nhìn càng giống như được chụp trong một đám cưới, Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức lên cơn đau tim.

"Tiểu Đông, những bức ảnh này là thế nào?"

"Chỉ là ảnh chụp chung mà thôi." Thiệu Đông nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ.

"Ta biết là ảnh chụp chung, nhưng tại sao bọn họ lại chụp chung? Hơn nữa đây là nơi ăn cơm phải không?"

"Đúng thế, là ăn cơm, bởi vì vì mẹ thích đồ ăn ở đây, hơn nữa còn rất thích nam diễn viên Thẩm Hàn và anh Bạch Bách cùng những người khác, cho nên đúng lúc hẹn ăn cơm mới chụp chung tấm hình, cha xem, hôm qua bọn họ còn trở thành mối làm ăn của mẹ."

Thiệu Kỳ Hải không biết có nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không: "Mẹ con mời họ hay họ mời mẹ con?"

Thiệu Đông ngừng lại một chút: "Con mời, bởi vì mẹ thích nên mới mời."

Trong đầu Thiệu Kỳ Hải tràn ngập dấu chấm hỏi: "Tại sao con lại mời bọn họ? Tiểu Đông, ta không hiểu. "

Thiệu Đông chớp chớp mắt: "Bởi vì mẹ rất thích bọn họ, diễn xuất của bọn họ tốt, người thì đẹp trai, con cũng rất thích, cho nên mới kiếm cơ hội cùng nhau ăn cơm."

Nghe nói tưởng chừng như bình thường, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn cảm thấy kỳ quái: "Cái này... đây cũng là..."

Thiệu Đông không nói gì nữa, nhưng Thiệu Kỳ Hải lại cảm thấy đặc biệt bất an: "Tiểu Đông, tuy rằng ta biết con không có ý gì khác, nhưng ta nghĩ loại chuyện này sau này không thể xảy ra nữa, nếu không người khác sẽ hiểu lầm và cho rằng mẹ con có ý đồ xấu."

"Làm sao lại thế, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi."

"Đó không phải vấn đề của một bữa ăn, nếu nảy sinh tình cảm trong lúc ăn thì phải làm sao..."

Không phải người ta thường nói việc theo đuổi tình yêu tự do mà mọi người hay nói đến là cùng nhau ăn cơm, xem phim và hẹn hò trong công viên sao? Cái này không thể nói là một bữa ăn đơn thuần được.

Trong lòng Thiệu Kỳ Hải mơ hồ, hai người đang tập trung nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Cha, cha đang lo lắng mẹ sẽ thích bọn họ sao? Không có việc gì hết, thích thì thích thôi, chúng con sẽ nghĩ cách khiến bọn họ cũng thích mẹ."

Thiệu Kỳ Hải giật mình, quay người lại thì nhìn thấy Thiệu Tây đang ngồi xổm phía sau.

Thiệu Tây đưa tay lên cằm, ngáp dài hỏi Thiệu Đông: "Anh, anh cứ nói trực tiếp với cha những gì chúng ta đã hứa trước đây đi, nếu sau này mẹ có thích ai đó, chúng ta nhất định phải cố hết sức giúp mẹ."

Thiệu Đông cau mày: "Đã dậy sao không phát ra tiếng? Đã thế còn ngồi xổm đằng sau?"

"Em nhìn thấy hai người thần thần bí bí ngồi nói chuyện, tưởng hai người đang giấu diếm gì đó cho nên mới đến nghe thử." Thiệu Tây bước tới và chen vào ngồi bên cạnh.

Thiệu Kỳ Hải không còn có thể quan tâm đến cái gì khác, trong đầu hắn tràn đầy những lời vừa rồi của Thiệu Tây nói: "Tiểu Tây, những lời con nói có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ đó, trước đây chúng con hiểu nhầm cha đã tìm người mới, mà mẹ lúc đó đối xử tốt với chúng con như vậy, cho nên chúng con mới hứa với mẹ sẽ tìm một người đàn ông vừa tốt vừa đẹp trai hơn cha cho mẹ, hơn nữa nếu mẹ thích ai thì nhất định sẽ lấy về cho mẹ. Lần này nhìn mẹ có vẻ rất thích nam diễn viên Thẩm Hàn, con với anh cả đã cùng thảo luận với nhau, sau đó mới mời bên Thẩm Hàn đi ăn một bữa cơm."

Thiệu Kỳ Hải:? ? ?

Hắn không dám tin: "Không phải, Tiểu Tây, đó là chuyện của trước đây, bây giờ hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, cha vẫn còn ở đây, ta là chồng của Kinh Trập, cha vẫn là cha của các con, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn, các con phải giúp cha chứ, hơn nữa trước đây các con cũng đã hứa."

"Không phải đã ký giấy ly hôn rồi sao?" Thiệu Tây nghiêng đầu: "Lúc đó đã nói rằng sau này cha và mẹ sẽ được tự do."

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt, Thiệu Đông đánh Thiệu Tây một cái, giải thích: "Cha, mặc dù Tiểu Tây nói đúng nhưng cha cũng đừng suy nghĩ nhiều, mẹ cũng không có làm gì cả, chỉ là cùng người khác ăn cơm thôi, sau này nếu mẹ có thích ai thì nhất định sẽ ly hôn trước."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net