Chap 302: Là anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chỉ là mái tóc, Thiệu Trung còn có năng khiếu âm nhạc, Quý Bất Vọng vừa lúc dạy cho Thiệu Trung, trong nhà có nhiều nhạc cụ như vậy, điều này chứng tỏ anh cũng có tài ở một mức độ nhất định.

Trước đây Thiệu Trung đã nói rằng cậu bé và thầy Quý ăn uống rất giống nhau, thậm chí còn ăn chung một món.

Hai ngày trước, Quý Bất Vọng và Thiệu Trung biểu diễn tại lễ hội âm nhạc, có rất nhiều người hỏi bọn họ có phải là cha con không, cô lúc ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này mà chỉ nói rằng bọn họ là thầy trò chứ không phải cha con.

Đúng, mọi chuyện đã được báo trước, nhưng Mục Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ tới mối quan hệ cha con.

Trước đây là bởi vì Thiệu Trung là con trai của Thiệu Kỳ Hải, nhưng sau này cô mới biết Thiệu Trung lại chính là con trai của Thiệu Kỳ Vân, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này bởi vì mẹ của đứa bé là Thiệu Kỳ Vân.

Đó không ai khác chính là Thiệu Kỳ Vân, làm sao Quý Bất Vọng có thể có quan hệ gì đó với Thiệu Kỳ Vân?

Mục Kinh Trập cảm thấy bản thân ít nhiều cũng hiểu rõ về Quý Bất Vọng, anh mắc chứng mù mặt, nội tâm lại là một người kiêu ngạo như thế, người như anh làm sao có thể dính líu đến Thiệu Kỳ Vân??

Cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng cô không ngờ... không ngờ Thiệu Kỳ Vân lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Nói đến cũng thật buồn cười, Thiệu Kỳ Hải và Quý Bất Vọng đã biết nhau từ trước, sau đó Quý Bất Vọng đã đến thôn Đại Đông vài chuyến, nhưng hầu hết vẫn ở lại huyện thành, mà Thiệu Kỳ Vân cũng ở huyện thành, cũng về lại thôn Đại Đông mấy lần nhưng cả hai chưa từng chạm mặt nhau.

Cuối cùng gặp nhau, mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Quý Bất Vọng nhìn Thiệu Kỳ Vân nằm mặt đất, vốn dĩ có thể trực tiếp ôm người lên, nhưng anh không muốn, vừa vặn cách khách sạn không xa, anh mượn xe hành lý của khách sạn và đem Thiệu Kỳ Vân chở đến đó.

Sau khi chuẩn bị hết tinh thần nhìn về phía Mục Kinh Trập, anh thấy Mục Kinh Trập đang ngơ ngác nhìn mình, cảm xúc trong mắt khó có thể diễn tả, nhưng lại khiến trong lòng Quý Bất Vọng cảm thấy nhói đau.

"Kinh Trập, lát nữa chúng ta quay lại nói chuyện." Quý Bất Vọng ấm áp nói.

Mục Kinh Trập lấy lại tinh thần, im lặng gật đầu rồi quay người rời đi, đi chưa được hai bước đã gặp đoàn làm phim và đạo diễn cũng đi tới.

"Đạo diễn, tôi có chút việc cần xử lý..." Mục Kinh Trập lúng túng nói, cô thấy mình không thể đi được, nhưng lại không thể để Thiệu Bắc đi một mình, chắc chắn cô bé cũng rất hoang mang.

Đạo diễn xem tình huống, gật đầu: "Vậy thì giải quyết trước đi."

Làm việc với Mục Kinh Trập được một quãng thời gian, đạo diễn có thể thấy rõ rằng Mục Kinh Trập là người tận tâm, chỉ khi có chuyện gì quan trọng mới hành động như vậy, ông tin sau khi giải quyết xong cô sẽ tự mình trở lại.

Mạnh Dương và Tiểu Mỹ mới vừa gây sự khi nãy nhìn sang: "Có chuyện gì vậy? Không phải nói là không phải dì sao? Đã hứa sẽ nói với đạo diễn mà."

"Đừng nói nữa, bọn họ hình như có chuyện gì đó, anh cứ chờ một chút." Tiểu Mỹ nhanh chóng tóm lấy Mạnh Dương.

Mục Kinh Trập phớt lờ bọn họ và quay trở lại căn nhà thuê.

Thời gian này là lúc nhiều người sống gần đó đã đi làm, đủ sự yên tĩnh, Thiệu Kỳ Hải đã dẫn Thiệu Nam đi tham dự buổi họp mặt giao lưu tác giả trẻ thế hệ mới cho nên không có ở nhà.

Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc rồi mở phòng trước: "Tiểu Bắc, con dẫn Tiểu Trung vào phòng nghỉ ngơi trước đi, mẹ và Quý Bất Vọng sẽ nói chuyện trước."

Thiệu Trung từ khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân đã mất đi nụ cười, sắc mặt hiện tại hơi tái nhợt, cau mày kéo quần áo của Mục Kinh Trập: "Mẹ, con cũng muốn nghe, con muốn biết thầy ấy có phải là..." cha ruột của cậu bé hay không.

Thiệu Trung rất thích Quý Bất Vọng, nhưng thích với tư cách là một người thầy người chú, cậu bé chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Quý Bất Vọng có thể là cha ruột của mình.

Mối quan hệ đã thay đổi, tâm lý cũng thay đổi, Thiệu Trung không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, rất phức tạp nhưng lại không có niềm vui.

"Tiểu Trung, mẹ biết con muốn nghe, nhưng trước tiên phải đợi đã, bây giờ Thiệu Kỳ Vân chỉ là đang nói nhảm, tình huống cụ thể còn chưa biết, con cũng biết tình huống của cô ấy rồi, chuyện còn chưa chắc chắn, các con cứ ngoan ngoãn chờ ở đây."

Thiệu Trung nhìn vào đôi mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, cuối cùng gật đầu: "Được ạ."

Bất kể thầy Quý có phải là cha ruột của cậu bé hay không, ít nhất cậu bé vẫn còn có mẹ có cha.

"Mẹ, mẹ đi trước đi, con sẽ chăm sóc Tiểu Trung." Thiệu Bắc nắm lấy tay Thiệu Trung, rất hiểu chuyện.

Mục Kinh Trập gượng cười: "Được."

Sau khi giải quyết xong Thiệu Trung và Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập đóng cửa lại, thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn Quý Bất Vọng.

Quý Bất Vọng đặt xe đẩy hành lý có Thiệu Kỳ Vân bên cạnh và bước nhanh tới: "Kinh Trập..."

Mục Kinh Trập mở cửa phòng làm việc: "Vào đi."

Cô bước vào và quay lại nhìn thẳng vào Quý Bất Vọng hỏi: "Anh là cha ruột của Tiểu Trung sao?"

Quý Bất Vọng dừng một chút, không có trả lời, Mục Kinh Trập nhấn mạnh: "Quý Bất Vọng, tôi muốn nghe lời thật lòng."

"Chuyện này... anh muốn tìm hiểu kỹ rồi nói chuyện với em sau." Quý Bất Vọng nhìn chằm chằm vào Mục Kinh Trập và nói thầm hãy tin tưởng anh.

Mục Kinh Trập tránh ánh mắt của anh: "Được rồi, vậy thì chúng ta hãy nói rõ ràng, trước tiên hãy hỏi Thiệu Kỳ Vân."

Mục Kinh Trập không thể giải thích cảm giác của mình, cha ruột của Thiệu Trung không phải là một kẻ xấu xa mà lại là Quý Bất Vọng, theo lý thì cô nên vui mừng, nhưng cô không cảm thấy vui chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi khó xử.

Không thèm nhìn Quý Bất Vọng, Mục Kinh Trập muốn đỡ Thiệu Kỳ Vân dậy trước để đánh thức cô ta, nhưng Quý Bất Vọng đã giữ cô lại.

"Đừng đánh thức cô ấy, cảm xúc của cô ấy bây giờ không ổn định, anh tin rằng mình có thể điều tra được." Quý Bất Vọng dừng một chút: "Cô ấy là?"

Mục Kinh Trập nói: "... Thiệu Kỳ Vân."

"Em gái của Thiệu Kỳ Hải?"

Quý Bất Vọng cau mày: "Cho nên Thiệu Kỳ Hải đang nuôi con giúp em gái?"

Quý Bất Vọng nói, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian đặc biệt trước của Thiệu Trung: "Có phải đó là lý do Thiệu Trung muốn từ bỏ âm nhạc trước đây không? Bởi vì biết thân phận của mình?"

Quý Bất Vọng đến thôn Đại Đông không nhiều, cũng không nghe nói nhiều về Thiệu Kỳ Vân, nhưng Thiệu Trung chịu đả kích rất lớn, mà trước đó Mục Kinh Trập cũng không nói rõ ràng, cho nên vẫn có thể đoán được Thiệu Kỳ Vân không phải là một người mẹ tốt.

Quý Bất Vọng lập tức đoán được rất nhiều chuyện, cơ bản là đúng, cũng nghi ngờ bản thân là cha ruột của Thiệu Trung, Mục Kinh Trập không cần phải giấu nữa, cô gật đầu: "Đúng vậy."

Quý Bất Vọng vô thức gõ tay xuống bàn, nghĩ đến tin tức mà Lão Phàm vô tình kể cho anh nghe trước đây.

Lão Phàm nói cha nghe được tin anh muốn lên sân khấu biểu diễn cho nên sẽ tới xem, nhưng Quý Bất Vọng hoàn toàn không biết.

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, theo thói quen của Quý lão gia, cho dù lúc đầu ông có lén lút đi xem thì sau cùng nhất định sẽ xuất hiện dùng cơm uống trà với anh rồi mới quay về.

Nhưng ông nội lại lại đột ngột trở về, sau đó Lão Phàm vô tình để lọt tin tức, hình như có chút sầu não, sau đó không nói nữa, chỉ yêu cầu anh quay về, nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Quý Bất Vọng trước đây không để tâm đến những điều này, nhưng sự kết hợp của những điều bất thường này, cộng với tình hình hiện tại đã khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn.

Có phải vì điều này mà ông nội kêu anh trở về?

Nếu thật sự vì chuyện này mà kêu về, theo tính cách của ông nội, có lẽ ông ấy đã biết được điều gì đó.

Quý Bất Vọng nghĩ tới đây, nhìn Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, anh sẽ gọi điện cho ông nội trước."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net