Chap 303: Sinh đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Kinh Trập nhớ tới Quý Bất Vọng vốn dĩ muốn quay về, cô gật đầu: "Anh đi trước đi." Xảy ra chuyện như vậy, anh không thể quay về thì vẫn nên thông báo một tiếng.

"Anh sẽ quay lại nhanh thôi, chờ anh một xíu."

Quý Bất Vọng nhìn Mục Kinh Trập và gật đầu bước ra ngoài, đúng lúc đi ngang qua Thiệu Kỳ Vân đang nằm: "Hay là anh trói cô ấy lại nhé?"

"Không cần, có tôi ở đây, cô ta không dám làm loạn đâu." Dám động đậy một chút liền biết tay.

Quý Bất Vọng nhanh chóng bước ra ngoài, tìm thấy điện thoại, Quý Bất Vọng hít một hơi thật sâu trước khi bấm dãy số quen thuộc.

"Xin chào." Lão Phàm nhận điện thoại.

"Chú Phàm, lần trước mọi người đến xem con trên sân khấu, sao lại rời đi sớm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy con và Tiểu Trung trên sân khấu ?"

Quý Bất Vọng nói thẳng vào vấn đề: "Lần này ông nội kêu con về có phải là liên quan đến Tiểu Trung đúng không?"

Lão Phàm: "...Ờ..."

"Nói thẳng cho con biết đi, đừng ậm ừ nữa, con đã biết chuyện rồi, nếu như ông con không cho chú nói, vậy chú cứ tìm đến ông nội, con sẽ tự mình hỏi chuyện."

Lão Phàm: "...Ta đi tìm lão gia."

Ông ấy không thừa nhận cái gì, nhưng thái độ đã ngấm ngầm thừa nhận, Quý Bất Vọng nhìn xuống đường dây điện thoại, đôi mắt hơi tối lại.

Lần này chờ đợi rất lâu, một lúc sau mới có giọng nói của Quý lão gia vang lên: "Xin chào."

"Ông nội, là cháu đây."

"Ta biết, chú Phàm của cháu đã nói với ta rồi, vốn dĩ muốn đợi cháu trở về mới hỏi, nhưng hiện tại đã biết rồi, vậy thì ta sẽ nói cho cháu biết trước. Ngày hôm đó ta thấy Tiểu Trung trên sân khấu, ngoại hình và mái tóc của cậu bé làm ta có cảm giác rất quen thuộc, cho nên vừa trở về ta đã cho người điều tra thân phận của cậu bé."

"Bất Vọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tiểu Trung chính là con cháu của Quý gia, chỉ là không biết là con của cháu hay là của anh trai cháu."

Quý Bất Vọng đã trưởng thành hơn, ngoài trừ mái tóc, anh ấy và Thiệu Trung dường như không có nhiều điểm chung, nhưng trên thực tế, Quý Bất Vọng và anh trai khi còn nhỏ thật sự trông rất giống Thiệu Trung.

Nếu Quý Bất Vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người, có lẽ anh đã phát hiện ra vấn đề này từ lâu, nhưng anh không thể nhìn thấy khuôn mặt một ai, cả khuôn mặt của chính mình lẫn khuôn mặt của anh trai mình và thậm chí cả khuôn mặt trong bức ảnh cũng không thể nhìn thấy được, vì thế mà hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Cách duy nhất để anh biết khuôn mặt của mình là qua những bức họa hoạt hình do Mục Kinh Trập vẽ và khi mọi người nói rằng anh trông khá đẹp.

Anh không biết Thiệu Trung trông như thế nào, còn Mục Kinh Trập và những người khác thì biết Quý Bất Vọng, người đã lớn lên và đã trưởng thành, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với anh khi còn nhỏ.

Chỉ có Quý lão gia nhanh chóng nhận ra được.

Quý lão gia nhàn nhã nói chuyện, lời nói tuy thẳng thắn, nhưng lại để cho Quý Bất Vọng cú sốc khá lớn: "Con và anh trai?"

"Ừ, thời gian đã khá lâu, nhưng ta vẫn có thể điều tra được một số tin tức, không sai lệch lắm là vào khoảng 6 năm trước khi chúng ta về quê ăn tết, anh trai của cháu đã xóa đi khá nhiều tin tức, ta không thể xác định được đó là cháu hay anh trai của cháu.''

Quý lão gia hỏi: "Ta yêu cầu cháu trở về chính là muốn hỏi đó là của cháu hay anh trai."

Sau khi Quý Bất Vọng nghe thấy câu "6 năm trước trở về quê ăn tết", anh nhắm mắt lại, một số đoạn ký ức đã ngủ sâu lại vội vàng ùa tới.

Quý lão gia nói xong vẫn im lặng chờ Quý Bất Vọng cho mình câu trả lời, ông cho Quý Bất Vọng thời gian.

Nhưng Quý Bất Vọng đến cuối cùng cũng không có trả lời, chỉ hỏi: "Ông cũng đã tìm ra mẹ ruột của Thiệu Trung rồi à?"

"Đúng vậy, em gái của Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Vân, chính là cô em chồng của Mục Kinh Trập mà cháu đang thích. Đúng là rất có duyên phận, Tiểu Trung năm năm trước còn bị cho đi làm con nuôi một lần."

Quý Bất Vọng khi nghe đến tên Thiệu Kỳ Vân liền giật giật khóe miệng: "Thật sự là cô ấy."

"Ông nội, cháu đã hiểu rõ chuyện, bây giờ cúp máy."

Quý lão gia nghe tín hiệu điện thoại bị ngắt, đứng một lúc mới cúp điện thoại, Lão Phàm đứng sang một bên cẩn thận hỏi: "Thiếu gia Bất Vọng có nói là con của ai không?"

"Không." Quý lão gia lắc đầu.

"Sao lại không nói gì?" Lão Phàm kinh ngạc: "Hẳn là do thiếu gia Bất Vọng ngày càng giống với đại thiếu gia."

Quý Bất Vọng và anh trai không phải song sinh, bọn họ cách nhau hai tuổi... Khi còn nhỏ vẫn có thể phân biệt được ai lớn tuổi hơn, nhưng khi lớn lên, việc phân biệt ai lớn ai nhỏ lại càng trở nên khó khăn hơn.

Sau này, khi hai anh em đi ra ngoài, có một số người còn hỏi bọn họ có phải là sinh đôi không, vì trông bọn họ rất giống nhau, Quý Bất Vọng nghịch ngợm hoặc là vì lười, sau nhiều lần được hỏi liệu họ có phải là song sinh hay không, Quý Bất Vọng cũng không phủ nhận nữa mà chuyển sang thừa nhận, anh còn đố người khác đoán xem ai là anh ai là em.

Hai anh em giống nhau, quan hệ tốt, nhưng đại thiếu gia lại chết trẻ...

Quý Bất Vọng không biết lão Phàm đang cảm thấy thế nào, anh đứng bên điện thoại suy nghĩ một chút, mới gọi một cuộc điện thoại khác.

"Xin chào chú Lý."

Quý Bất Vọng xác nhận rằng người ở đầu bên kia điện thoại là chú Lý mới hỏi: "Chú Lý, chú đã gặp Tiểu Trung nhiều lần rồi, chú thấy cậu bé giống ai?"

"Tiểu Trung? " Chú Lý gặp Thiệu Trung rất nhiều lần, rất quen thuộc, nhưng vẫn khá bất ngờ khi gặp dạng câu hỏi này: "Tiểu Trung sao vậy? Tôi cảm thấy cậu bé rất tốt bụng."

Chú Lý cười một tiếng, có chút ngượng ngùng, chú lý rất thích đám trẻ Thiệu Đông, nhưng nếu muốn hỏi ông ấy thích ai nhất thì chính là Thiệu Trung, chú Lý sẽ vô thức thiên vị Thiệu Trung một chút.

"Rất dễ mến."

"Đúng rồi, Bất Vọng, sao cậu đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?"

"Con chỉ muốn hỏi, Tiểu Trung có giống con và anh trai con khi còn nhỏ không?"

Chú Lý sửng sốt: "Giống như con và đại thiếu gia... Nghĩ kỹ tôi thấy mọi người quả thật rất giống nhau, sao đột nhiên hỏi như vậy?"

Chú Lý không khỏi suy nghĩ nhiều, thật ra chú Lý cũng là người nhìn Quý Bất Vọng và anh trai anh lớn lên, ngoại hình khi còn nhỏ của bọn rất ấn tượng, nhưng bởi vì khi nhìn thấy Thiệu Trung, Thiệu Trung vẫn còn quá nhỏ.

Khi ấy không thể nhìn ra cái gì, Thiệu Trung lớn lên, khuôn mặt càng có nét hơn, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu bé cũng là con trai của Thiệu Kỳ Hải.

Nhưng khi Quý Bất Vọng đột nhiên hỏi, khiến tim chú Lý lỡ nhịp: "Thiếu gia Bất Vọng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu, con sẽ nói chuyện với chú sau."

Quý Bất Vọng đứng một lúc rồi quay lại phòng khách nhà thuê, Mục Kinh Trập đang ngồi trên ghế, nhìn ra cửa không biết đang nghĩ gì, thấy anh đi vào liền đứng dậy.

Quý Bất Vọng hơi dừng lại và bước đến trước mặt Mục Kinh Trập: "Anh đã hỏi rõ, Thiệu Kỳ Vân có lẽ không nói dối, Thiệu Trung là con cháu của Quý gia."

Anh quay đầu lại nhìn Thiệu Kỳ Vân, hóa ra sáu năm trước đây chính là người này.

"Con cháu Quý gia?" Mục Kinh Trập nhìn Quý Bất Vọng: "Vậy... là của anh sao?"

Mục Kinh Trập chăm chú nhìn Quý Bất Vọng, không bỏ sót chút biểu cảm nào.

Trong mắt Quý Bất Vọng hiện lên một tia phức tạp, đang định trả lời thì thấy rèm cửa phòng bên cạnh chuyển động, anh tưởng là bọn trẻ Thiệu Trung đang nghe lén, anh dừng lại một chút, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Thiệu Kỳ Hải đâu? Anh ta ở đâu? Nếu đánh thức Thiệu Kỳ Vân, chẳng phải nên đợi anh ta có mặt, tránh cho một chuyện nhắc đi nhắc lại nhiều lần?"

Mục Kinh Trập nhìn Quý Bất Vọng không trả lời trực tiếp, cô thu tầm mắt lại: "Anh ấy đã dẫn Tiểu Tây đi tham gia sự kiện, có lẽ sẽ không về sớm được."

Chỉ là một vấn đề mà thôi? Có cần phải khó khăn đến vậy không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net