Chap 305: Nhận Tiểu Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Bất Vọng từng nói rằng khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời anh là lúc anh từ cõi chết sống lại, sau khi mất cha mẹ và mất đi anh trai.

Nhưng tại sao anh trai anh lại dính líu đến Thiệu Kỳ Vân, và tại sao Thiệu Kỳ Vân lại kiên quyết cho rằng đó là Quý Bất Vọng?

Mục Kinh Trập nhìn nắm tay siết chặt của Quý Bất Vọng, biết bề ngoài anh đang bình tĩnh, nhưng bên trong chắc chắn đang đau khổ, vừa muốn nói gì đó đã bị giọng nói của Thiệu Kỳ Vân át đi.

"Haha, anh trai của anh? Vậy anh trai anh đâu rồi? Anh kêu anh ta ra đây đi, tôi đang muốn xem anh biến đâu ra một người anh trai nữa. "

Trên khuôn mặt của Thiệu Kỳ Vân đầy vẻ mỉa mai, đừng tưởng cô ta không biết là anh đang muốn trốn tránh.

"Anh tôi đã không còn nữa, Thiệu Kỳ Vân, xin hãy tỏ ra tôn trọng một chút, nếu không đừng trách tôi vô lễ..."

"Anh thử không khách sáo xem, trước đây chính là anh đã cướp đi sự trong trắng của tôi, tôi chỗ nào cũng hợp lý cả, anh trai sao, thật đúng giỏi bịa đặt. Anh không muốn chịu trách nhiệm nên đổ lỗi cho anh trai mình, anh đang cho rằng anh trai mình chết rồi thì không thể giải bày được phải không? Anh ta đã chết rồi nhưng tôi thì chưa, tôi vẫn nhớ rất rõ ràng, đó là anh!"

"Tôi đã nói đó là anh trai tôi, anh trai và tôi trông rất giống nhau."

"Giống nhau thế nào? Giống nhau thế nào, trừ khi hai người là anh em sinh đôi."

"Chúng tôi không phải là anh em sinh đôi, nhưng giống nhau như anh em sinh đôi thì không được sao?"

"Anh muốn lừa ai vậy? Không phải sinh đôi thì giống nhau được bao nhiêu, Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng là sinh đôi nhưng vẫn đâu giống hệt nhau, anh và anh trai anh còn không phải anh em sinh đôi, anh còn dám đổ lên đầu anh ta."

"Tin hay không thì tùy." Quý Bất Vọng không buồn nói thêm: "Hơn nữa, dù là tôi hay anh trai tôi là cha ruột thì cũng không liên quan gì đến cô."

"Không liên quan? Làm sao, các người không muốn nhận lại Thiệu Trung nữa?" Thiệu Kỳ Vân cảnh giác.

"Có nhận hay không không phải việc của cô." Quý Bất Vọng cười lạnh.

"Cái gì mà không phải chuyện của tôi, Quý Bất Vọng, tôi nói cho anh biết, lần này anh phải cưới tôi..." Đây là cơ hội tốt nhất để cô ta gả cho một người đàn ông giàu có, có chết cô ta cũng không buông tay.

Cho dù Quý Bất Vọng có đối xử tốt với cô ta hay không, và cho dù anh có bằng lòng cưới cô ta hay không, cô ta vẫn là người sinh ra con cháu của Quý gia, nhất định phải cưới, điều này rất hợp tình hợp lý, trên TV cũng diễn biến giống hệt vậy.

"Một lần nữa, đừng nghĩ đến việc gả vào Quý gia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng." Quý Bất Vọng mất kiên nhẫn ngắt lời Thiệu Kỳ Vân.

Thiệu Kỳ Vân làm sao có thể cam tâm, cô ta muốn nói tiếp, nhưng lại bị Thiệu Kỳ Hải cắt ngang: "Đủ rồi, đừng làm mất mình tại đây, Tiểu Trung có phải con cháu của Quý gia hay không cũng không liên quan gì đến cô."

"Anh hai, sao anh lại nói giúp cho Quý Bất Vọng, nếu trước đây anh ta không chạy trốn thì em cũng không trở thành như ngày hôm nay, anh có phải anh trai của em nữa hay không, sao anh không đứng về phía em..." Thiệu Kỳ Vân buộc tội.

"Đúng là không phải anh trai của cô, ngay cả mẹ tôi còn không nhận, làm sao có thể nhận lại cô?" Thiệu Kỳ Hải ngắt lời Thiệu Kỳ Vân: "Mà này, mẹ cô đang liệt trên giường, liên tục nhắc cô mãi, có thời gian nhớ trở về một chuyến đó nha."

Thiệu Kỳ Vân nghe Thiệu Kỳ Hải thậm chí còn không nhận mẹ mình, cô ta nhìn bộ dạng của hắn không còn hy vọng gì nữa, trong lòng tràn đầy oán hận: "Thiệu Kỳ Hải, sau này anh sẽ hối hận, tôi muốn gả vào Quý gia chẳng lẽ chỉ vì muốn tốt cho tôi thôi sao? Tôi gả vào Quý gia, có được nhà chồng giàu có như vậy cũng muốn tốt cho anh. "

Thiệu Kỳ Vân nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, anh chỉ cần giúp em, đến lúc đó em sẽ giúp anh. "

"Không cần như vậy, hơn nữa tôi cũng không tin cô." Thiệu Kỳ Hải cười khẩy: "Cũng chẳng phải lần đầu tiên quen biết nhau, sự ngoan độc của cô tôi đã chứng kiến qua, nghe tin Triệu Lan nằm liệt trên giường, ngay cả một câu hỏi han cũng không có, đối với mẹ ruột còn như vậy thì tôi có là gì chứ? Chỉ e là không giúp được. "

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Vân khó coi: "Em có hại anh bao giờ? Hơn nữa đâu phải em không hỏi, đừng nói em là con gái không hỏi, anh là con trai cũng đâu chăm sóc gì cho mẹ, cái gì cũng muốn đổ hết cho em phải không? Em là con gái, sớm muộn gì cũng sẽ gả đi, trở thành người ngoài, mẹ là trách nhiệm của anh, không phải của em."

Thiệu Kỳ Vân chỉ không xuất hiện mà thôi, còn tin tức Triệu Lan bị liệt đã biết từ lâu, nhưng cô ta không quay về, dựa vào cái gì mà cô ta phải quay về? Cô ta không có nghĩa vụ phải chu cấp cho bà ta hay lo lắng ma chay gì cả, đó là việc của con trai, Triệu Lan có tận ba người con, việc sẽ chẳng đến tay cô ta.

Thiệu Kỳ Hải nghe thấy thì khịt mũi: "Chúng tôi không quan tâm Triệu Lan thì sao? Là Triệu Lan có lỗi với tôi và Kỳ Dương trước, nhưng còn cô thì sao? Bà ấy yêu thương cô đến moi tim móc phổi."

"Moi tim móc phổi cái gì, lúc trước tôi bị bọn đòi nợ dồn đến đường cùng, tôi nhờ bà ấy nghĩ biện pháp nhưng bà ấy vẫn không chịu giúp tôi!" Thiệu Kỳ Vân vẫn hận, chỉ cần Triệu Lan bằng lòng, bán nhà có thể giúp được cô ta trả hết nợ, nhưng Triệu Lan lại không muốn, cô ta biết ngay là do anh cả Thiệu.

Nói đến đây Thiệu Kỳ Vân đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Anh nói đến chuyện này làm gì? Em đang muốn nói chuyện gả vào Quý gia."

Ở trước mặt Quý Bất Vọng nói quá nhiều chuyện không có lợi cho việc cô ta gả vào Quý gia.

Thiệu Kỳ Vân nhìn Quý Bất Vọng nói: "Quý Bất Vọng, Quý gia các người cũng là nhân vật có tiếng tăm, không thể để mất mặt, nếu không muốn bị mọi người chê cười thì mau cưới tôi về đi."

"Cưới cô mới đúng là ném mặt mũi của Quý gia đi." Quý Bất Vọng nhìn Thiệu Kỳ Vân: "Thiệu Kỳ Vân, cô thật sự nghĩ gả vào được Quý gia sẽ có được tất cả? Cô nghĩ gia đình tôi có thể chứa chấp một người như cô không? Cô chưa từng xem phim truyền hình à, sao lại ngây thơ như vậy?"

"Anh có ý gì?"

"Ý của tôi là nếu cô cứ tiếp tục hành xử như này, Quý gia sẽ có cách làm cho cô biến mất." Ánh mắt của Quý Bất Vọng vừa sắc vừa lạnh, Thiệu Kỳ Vân bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi: "Anh..."

"Tôi sẽ không làm gì, bây giờ mau cút ra ngoài." Quý Bất Vọng chỉ về phía cửa.

Thiệu Kỳ Vân không ngờ Quý Bất Vọng lại tàn nhẫn và kiên quyết như vậy, nhìn Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập đang lạnh lùng quan sát, cô ta nhận ra rằng mình không có cơ hội chiến thắng, chỉ có thể nuốt về sự bất mãn trong lòng.

Cô ta liếc nhìn căn phòng nơi Thiệu Trung đang trốn và tự nhủ rằng thời gian còn rất dài, lúc này mới không cam lòng rời đi.

Thiệu Kỳ Vân cuối cùng cũng rời đi, trong sân lại hoàn toàn yên tĩnh, không ai lên tiếng cho đến khi cửa phòng mở ra và Thiệu Trung bước ra ngoài.

Tinh thần Quý Bất Vọng chấn động, nhưng anh không thấy được biểu cảm của Thiệu Trung nên chỉ có thể ngập ngừng gọi: "Tiểu Trung."

Thiệu Trung nhìn qua Quý Bất Vọng rồi cúi đầu đi đến trước mặt Mục Kinh Trập, nắm lấy tay cô: "Mẹ."

Thiệu Bắc đi theo phía sau: "Con và Tiểu Trung đã nghe thấy."

Thiệu Kỳ Hải nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung, cau mày nhìn Quý Bất Vọng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tất cả đều hỗn loạn, Quý Bất Vọng vậy mà có quan hệ với Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Hải hy vọng tất cả những điều này là giả, nhưng nhìn mái tóc của Quý Bất Vọng, hắn biết rằng có rất ít hy vọng.

Quý Bất Vọng nhìn Thiệu Trung, lại nhìn Thiệu Bắc: "Các con trở về phòng một lát, ta sẽ giải thích cho mẹ các con trước, sau đó sẽ nói với các con."

Có vài lời không thích hợp để trẻ em nghe.

Ba phút sau, Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải cùng Quý Bất Vọng ngồi trong phòng làm việc: "Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?"

"Thật ra, Thiệu Trung gần như là con trai tôi, anh trai tôi là bởi vì tôi nên mới..." Quý Bất Vọng nhớ lại một ký ức không mấy vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net