Chap 306: Đừng mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến sự việc, thật ra có thể truy cứu từ trước đó, Quý Bất Vọng từ khi lớn lên đã rất nổi tiếng trong giới nữ sinh, dù sao thì anh ấy có ngoại hình đẹp trai và rất thần bí.

Anh được các cô gái rất hoan nghênh, nhưng lại không được lòng các chàng trai như thế, thậm chí bọn họ còn ghét anh và cho rằng anh rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Bọn họ không biết Quý Bất Vọng mắc chứng bệnh mù mặt, vì vậy bọn họ cảm thấy Quý Bất Vọng quá kiêu ngạo, luôn muốn dạy cho anh một bài học. Sau đó, một người tên Dư Lập Huy, người luôn chống đối Quý Bất Vọng, đã làm như vậy.

Bởi vì cô gái Dư Lập Huy thích không thích hắn, mà lại thích Quý Bất Vọng, cứ mãi theo đuổi Quý Bất Vọng, cho dù Quý Bất Vọng có phớt lờ cô ấy thì cũng vô dụng. Để chiếm được trái tim của cô gái và dạy cho Quý Bất Vọng một bài học, Dư Lập Huy đã cẩn thận thiết kế một vở kịch để dạy cho Quý Bất Vọng một bài học và để người hắn thích nhìn thấy bộ mặt thật của Quý Bất Vọng rồi từ bỏ anh.

Phương pháp mà bọn họ sử dụng thật sự vô liêm sỉ, có thể nói đơn giản là bọn họ đã dụ dỗ Thiệu Kỳ Vân xinh đẹp và ngu ngốc muốn kết hôn với một người đàn ông giàu có, để lên giường với anh.

Quý Bất Vọng bị chuốc thuốc, Quý Bất Vọng lúc đó không chuẩn bị gì, suýt bị tính kế, may mắn thay, cuối cùng anh đã được anh trai cứu.

Anh thoát khỏi âm mưu và tỉnh dậy bên ngoài phòng vào ngày hôm sau, sau khi bị anh trai đánh thức, Quý Bất Vọng và anh trai đã nhảy ra khỏi cửa sổ để tránh đám người Dư Lập Huy đang chờ chực sẵn ngoài cửa.

Sau đó đáng lẽ có thể điều tra được chuyện gì đã xảy ra thì không ngờ lại xảy ra một vụ tai nạn ô tô, anh trai đã mất, còn anh thì bị thương nặng và hôn mê.

Ban đầu, Dư Lập Huy không cam lòng, muốn chơi cho đến cùng, nhưng đột nhiên cả hai xảy ra chuyện, bọn họ tự nhiên không dám âm mưu nữa, Thiệu Kỳ Vân cũng bị vứt bỏ, các dấu vết bị xóa đi càng nhiều càng tốt.

Sau khi Quý Bất Vọng tỉnh lại, đương nhiên sẽ không buông tha cho Dư Lập Huy, nội bộ của Dư gia đang lục đục.

Nhưng anh không ngờ rằng anh trai mình lại bị trúng kế, bởi vì anh trai anh lúc đầu không nói nhiều, chỉ nói không sao rồi rời đi, hiểu biết của Quý Bất Vọng có hạn, anh luôn cho rằng anh trai mình sẽ không trúng chiêu, đối phương chính là Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Kỳ Vân thậm chí còn sinh ra một đứa con, đó là Thiệu Trung bây giờ.

Đến bây giờ Quý Bất Vọng mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Mọi chuyện dường như đã được định mệnh dẫn dắt để anh gặp được Mục Kinh Trập và Thiệu Trung, đồng thời anh cũng trở thành thầy của Thiệu Trung và dạy dỗ cậu bé.

Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải im lặng một lúc sau khi nghe Quý Bất Vọng nói: "Vậy bây giờ anh có chắc chắn rằng anh trai anh là cha ruột của Thiệu Trung không?"

"Ừ, anh vừa hỏi ông nội, nếu không liên lạc ông ấy thì anh vẫn không chắc lắm, nhưng dựa trên tin tức từ ông nội thì có lẽ là đúng."

Mục Kinh Trập nhướng mày: "Ông nội của anh?"

"Đúng vậy, ông nội cũng đã đến lễ hội âm nhạc lần trước, hẳn là đã nhìn thấy Tiểu Trung ở đó, cho nên mới nảy sinh nghi ngờ, vừa trở về đã điều tra qua một lần, lần này muốn anh trở về cũng là nói chuyện này."

Mục Kinh Trập đã hiểu: "Thì ra ông anh đã điều tra trước rồi."

Thiệu Kỳ Hải ở bên cạnh lắng nghe, cau mày nói: "Những chuyện khác tôi đều có thể hiểu được, nhưng có một điều tôi không thể hiểu được. Tại sao ông nội của cậu vừa nhìn thấy Tiểu Trung đã nghi ngờ là con cháu của Quý gia mà điều tra? Tại sao cậu quen biết Tiểu Trung lâu như vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thằng bé là người của Quý gia? "

Thiệu Kỳ Hải nói hắn không hiểu.

Quý Bất Vọng: "..." Bởi vì anh bị mù mặt, căn bản không nhìn thấy được khuôn mặt của Thiệu Trung, anh thậm chí còn không biết bản thân trông như thế nào, làm sao có thể biết Thiệu Trung trông giống mình hay anh trai lúc nhỏ hay không?

Quý Bất Vọng im lặng một lúc mới nói: "Vậy thì anh không có nghi ngờ gì sao? Không phải anh cũng nhìn thấy tôi và Tiểu Trung hay sao?"

Lần này đến lượt Thiệu Kỳ Hải không nói nên lời, Mục Kinh Trập nhìn hai người bọn họ, thật ra cô biết bí mật của cả hai người, nhưng hai người đều không biết, lúc này cô rất muốn để bọn họ trao đổi bí mật.

Không biết chứng không kiềm được nước mắt của Thiệu Kỳ Hải hay chứng mù mặt Quý Bất Vọng thì cái nào khó nói hơn.

Không, vấn đề hiện tại không phải ở chỗ đó, vấn đề bây giờ là: Tiểu Trung thật sự là người của Quý gia, là cháu trai của Quý Bất Vọng!

Tại sao lại là con cháu của Quý gia chứ?

"Tiểu Trung chắc chắn đã nghe được gì đó rồi, phải giải thích cho thằng bé, chúng ta cứ nói sự thật cho thằng bé đi, nói rằng trước đó không biết đến sự tồn tại của nó?"

"Ừ." Quý Bất Vọng gật đầu: "Tiểu Trung là con cháu của Quý gia, chúng tôi đương nhiên phải..."

"Tiểu Trung là con trai của tôi!" Thiệu Kỳ Hải trực tiếp ngắt lời Quý Bất Vọng: "Quý Bất Vọng, thằng bé có phải là huyết mạch của Quý gia các cậu hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ biết Tiểu Trung là con trai tôi, các người không thể nghĩ đến việc cướp nó đi."

Từ khi Thiệu Kỳ Hải nghe được lời của Quý Bất Vọng, hắn cuối cùng đã nghĩ đến điểm quan trọng, Quý Bất Vọng có thể đến cướp Thiệu Trung!

Điều này không được, tuyệt đối không được!

Quý Bất Vọng nhìn Thiệu Kỳ Hải và nói: "Thiệu Trung không phải đồ vật, không thể nói là cướp hay không cướp, anh đừng lo lắng, chúng tôi nhận lại Tiểu Trung, nhưng sẽ không ép Tiểu Trung trở về Quý gia, Tiểu Trung thích làm gì thì cứ làm."

"Hơn nữa chúng tôi không có mặt mũi đến cướp Tiểu Trung về, Tiểu Trung đã trưởng thành như vậy là nhờ có sự nuôi dưỡng của anh, Quý gia chúng tôi chỉ có thể cảm kích." Quý Bất Vọng đứng dậy, cúi đầu về hướng của Thiệu Kỳ Hải, nghiêm túc nói: "Lần này cảm ơn anh rất nhiều, Thiệu Kỳ Hải, sau này nếu có chuyện gì hãy nói cho tôi một tiếng, nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp đến cùng."

Quý Bất Vọng thật sự nói sự thật, biết Thiệu Trung là con của anh trai, anh luôn sợ mình đang nằm mơ, mặc dù mẹ ruột của Thiệu Trung là Thiệu Kỳ Vân nhưng đó là con trai của anh trai anh.

Anh trai đã không một lời từ biệt mà rời đi, trời xui đất khiến lại bỏ lại một đứa con trai như vậy, đó là ý trời, anh thậm chí còn không kịp cảm ơn, sao có thể cướp đi?

Quý Bất Vọng không biết tại sao Thiệu Kỳ Hải lại nuôi Thiệu Trung, nhưng mà hắn là người đã nuôi Thiệu Trung lớn, trong lòng anh chỉ có cảm kích.

Thiệu Kỳ Hải như con nhím đang dựng thẳng gai, nghĩ đến việc bảo vệ Thiệu Trung khỏi bị Quý gia cướp đi, nhưng cuối cùng, Quý Bất Vọng lại phớt lờ điều đó, anh không nói gì, ngược lại còn cẩn thận cảm ơn hắn như vậy.

Thật ra bày tỏ lòng biết ơn là chuyện bình thường, từ quan điểm của Quý gia mà nói cũng là phù hợp, tuy nhiên, Quý Bất Vọng rất nghiêm túc cảm ơn hắn, hắn lại đột nhiên cảm thấy áy náy, cảm thấy mình nhận nó sẽ rất ngại.

Bởi vì hắn, với tư cách là một người cha, đã không làm tốt công việc, là do Quý Bất Vọng không biết trước đây Thiệu Kỳ Vân đã làm những gì, mà với tư cách là một người cha, thành thật mà nói hắn đã lơ là trong nhiệm vụ của mình.

Nếu không Thiệu Trung sẽ không phải chịu tội lớn như vậy, từ khi sinh ra đã không thể nói được.

Thiệu Kỳ Hải tiến lên kéo Quý Bất Vọng đứng dậy: "Sao cậu lại nói chuyện này? Tôi không phải vì Quý gia mà nuôi nấng thằng bé, sau này cậu không cần phải nói những điều này, tôi coi Tiểu Trung là con trai của mình nên mới nuôi. Lúc trước không biết cha ruột của thằng bé là ai, thằng bé là con trai tôi, bây giờ đã biết rồi, thằng bé vẫn là con trai của tôi."

Quý Bất Vọng ừ một tiếng: "Tôi biết, chuyện này sau này sẽ không thay đổi, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn."

Thiệu Kỳ Hải nhìn thấy bộ dáng ngứa đòn của Quý Bất Vọng cố ý chống lại mình đột nhiên trở nên nghiêm túc dễ nói chuyện, không quen, cảm thấy kỳ quái, tò mò hỏi: "Không thay đổi, vậy ý của các người như thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net