Chap 335: Phạm pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dừng lại!" Thiệu Bắc không đành lòng ngăn cản.

Thiệu Nam muốn nắm tay Thiệu Bắc nhưng đành phải rút lại, cậu không muốn Thiệu Bắc dính dáng vào, ánh mắt đầy tính toán của chị dâu Thiệu có thể trông thấy rõ ràng, nhưng Thiệu Bắc đã can thiệp thì chỉ có bất đắc dĩ mà tham gia vào.

"Này, Thiệu Nam, Thiệu Bắc, học về rồi thì mau đi vào nhà đi, ta đang dạy dỗ đứa trẻ không vâng lời, hai đứa bây không cần lo lắng đâu."

"Bác..." Thiệu Bắc muốn nói thì bị Thiệu Nam chặn lại, Thiệu Nam nhìn chị dâu Thiệu: "Đánh người là phạm pháp, đặc biệt là trẻ con, tội càng thêm một bậc."

"Ta cũng chẳng đánh người nào khác, ta đánh nó, nó là người nhà của ta, muốn đánh muốn giết cũng là quyền ta quyết định."

Những người khác cô ta còn sợ, nhưng đây là cô dâu nuôi từ bé của cô ta mà?

Trước mặt Thiệu Bắc và Thiệu Nam, chị dâu Thiệu đánh càng ngày càng hung ác, cô ta chửi bới nói: "Con nhỏ này thiếu đánh, phải đánh một trận mới biết được lợi hại..."

"Đủ rồi, nếu cứ tiếp tục đánh thì không đơn thuần là đánh người nữa, trái lại là cố ý giết người." Mục Kinh Trập đang bận rộn trong phòng, không nghe thấy động tĩnh bên cạnh.

Chính các nữ công nhân đang làm sản phẩm nghe thấy có chuyện không ổn, bọn họ nhìn qua thì phát hiện đám người Thiệu Bắc đã về nên mới đi kêu Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập cau mày, nhìn chị dâu Thiệu với ánh mắt không nói nên lời.

Chị dâu Thiệu nhìn thấy Mục Kinh Trập thì co rúm người lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh tìm lý do: "Chuyện nhà chị không phải thứ em nên xem vào, chị đánh nó thì sao? Đây là cô dâu nuôi từ bé nhà chị, là người nhà chị, không vâng lời thì phải bị đánh."

"Tôi không quan tâm nếu chị đánh đám Phúc Lộc Thọ Hỉ, nhưng tôi thật sự sẽ quản nếu chị tiếp tục đánh đứa trẻ này."

"Nó là cô dâu nuôi từ bé của chị, là thành viên của nhà chị đây, em dựa vào cái gì mà muốn quản?"

Mục Kinh Trập nhìn chị dâu Thiệu: "Bởi vì chị đã vi phạm pháp luật, cô dâu nuôi từ bé sẽ vi phạm các quy định liên quan của Luật Hôn nhân về quyền tự do hôn nhân và xâm phạm quyền của phụ nữ và trẻ em, cho nên việc nuôi con dâu từ bé là trái pháp luật."

"Trái pháp luật như thế nào? Tại sao lại là trái pháp luật? Những nhà khác trong thôn chúng ta không nuôi con dâu từ bé sao, nếu có bản lĩnh thì tự mình qua quản bọn họ đang làm cái khỉ gió gì đi." Chị dâu Thiệu không tin: "Mục Kinh Trập, đừng tưởng nói như vậy có thể hù dọa được chị."

Cô ta đắc thắng cười khẩy: "Chị nuôi con dâu từ bé, chẳng mấy năm nữa đủ tuổi sẽ cho chúng nó cưới nhau, đường đường chính chính cưới về trong nhà!"

Cô ta kéo Tiểu Chiêu Đệ: "Mày nói có đúng không?"

Tiểu Chiêu Đệ mãi không lên tiếng, chị dâu Thiệu bất mãn: "Mày câm à?" Giống như đang cố ý nói cho Mục Kinh Trập và những người khác, cô ta cầm chổi muốn đánh tiếp, Mục Kinh Trập sốt ruột bước tới giữ chặt tay của chị dâu Thiệu: "Không nghe thấy tôi đã nói gì sao?"

Khuôn mặt của chị dâu Thiệu vặn vẹo trong giây lát, cảm giác như cổ tay sắp gãy: "Buông ra, tôi làm sao thì kệ tôi!"

"Tôi đã nói chị vi phạm pháp luật, nếu tiếp tục hành hung đứa nhỏ và sử dụng lao động trẻ em, tội sẽ càng thêm cao. "

"Lại muốn dọa tôi, nhìn tôi có sợ không, mau buông tay tôi ra!"

Tay của cô ta đâu đến không chịu nổi, sợ nó thật sự gãy nên cố gắng vùng vẫy, nhưng dù cố gắng thoát ra thế nào cũng không thể rứt khỏi bàn tay của Mục Kinh Trập, chị dâu Thiệu chỉ có thể cố gắng hết sức, sau đó Mục Kinh Trập đột nhiên buông tay cô ta ra.

Chị dâu Thiệu sử dụng quá nhiều sức, không kìm lại kịp lúc, cứ thể mà lao thẳng về phía trước và ngã nhào vào tường đất của Thiệu gia.

Chị dâu Thiệu dùng tay chặn lại, mặt không bị đập thành bánh nhân thịt, nhưng mũi lại bị thương, đứng dậy khỏi tường đất, không kể đến bụi bẩn lấm lem mà còn có máu mũi chảy ra, trông giống hệt như Tiểu Chiêu Đệ.

Chị dâu Thiệu chảy cả nước mắt lẫn nước mũi, vừa cảm thấy đau đớn vừa xấu hổ, phải mất một lúc lâu mới bình phục lại được: "Mục Kinh Trập!"

Cô ta tức giận quay lại, liếc mắt nhìn thấy Thiệu Thọ đang nhìn trộm, cô ta vừa tính kêu Thiệu Thọ lại giúp đỡ thì nó liền co chân chạy đi.

"Ranh con!"

Chị dâu Thiệu hận không thể quay lại tát mấy cái, nhưng nhìn thấy Mục Kinh Trập lại không dám, chị dâu Thiệu dùng tay lau máu mũi, hung hăng nhìn Tiểu Chiêu Đệ.

"Tối nay phạt không ăn cơm, không được phép vào cửa, cứ đứng đây cho tao, chờ tao về rồi sẽ xử lý sau."

Nói xong thì im lặng rời đi, Tiểu Chiêu Đệ cúi đầu không dám nói một lời.

Thiệu Bắc nhăn mày nhìn bóng lưng chị dâu Thiệu: "Mẹ, con đã gây rắc rối sao?"

Cô bé chỉ không muốn nhìn thấy Tiểu Chiêu Địch bị đánh, nhưng xét tình hình thì có vẻ sẽ không giúp được Tiểu Chiêu Đệ.

Đúng là bọn họ đến giúp, nhưng e là Tiểu Chiêu Đệ sẽ phải chịu thiệt, chị dâu Thiệu này bụng dạ hẹp hòi nhất định sẽ quay lại báo thù, cô ta không thể tìm đến bọn họ, vậy chỉ có thể trút giận lên Tiểu Chiêu Đệ.

Cho nên sự giúp đỡ này quả thực gây ra phiền phức, nhưng Mục Kinh Trập sẽ không đánh vào sự nhiệt tình của Thiệu Bắc, thật tốt khi cô bé có mặt tích cực và tốt bụng.

"Không có rắc rối gì, nhưng sau này khi giúp đỡ người khác cần phải suy nghĩ nhiều hơn về cách làm thế nào để đạt được hiệu quả cao nhất và làm thế nào để bảo vệ bản thân trong khi giúp đỡ người khác." Mục Kinh Trập xoa đầu Thiệu Bắc và nhìn sang Thiệu Nam: " Ví dụ như nếu hôm nay bên kia có nhiều người, các con cũng có thể bị thương."

"Làm thế nào để giúp đỡ người khác một cách chính xác là bài tập hôm nay ta giao cho các con, hai con phải thảo luận và viết riêng phần mình."

"Được ạ." Thiệu Bắc và Thiệu Nam gật đầu.

Tiểu Chiêu Đệ vô thức nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, Thiệu Bắc nhìn cô bé: "Mẹ, em ấy phải làm sao đây..."

Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập: "Không cần lo lắng, đã có ta ở đây."

Mục Kinh Trập ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Chiêu Đệ: "Là Chiêu Đệ phải không? Từ nay về sau ta sẽ gọi con là Tiểu Chiêu Đệ, bụng của con có đau không? Có nhức đầu không? Có hoa mắt không?"

Mục Kinh Trập xác nhận tình trạng của Tiểu Chiêu Đệ, chị dâu Thiệu ra tay rất nặng, cô sợ cô bé sẽ bị xuất huyết ở bên trong hoặc bị thương ở đầu.

Tiểu Chiêu Đệ lắc đầu, toàn thân đau nhức, nhưng cô bé đã quen với việc bị đánh, vẫn có thể chịu đựng được.

Mục Kinh Trập gật đầu: "Vậy thì tốt, nếu cảm thấy đau ở chỗ nào thì phải kêu người đưa đến bệnh viện, có được không nào?"

Nhìn thấy Tiểu Chiêu Đệ bối rối gật đầu, Mục Kinh Trập đưa Thiệu Nam và Thiệu Bắc về nhà: "Các con ngoan ngoãn làm bài tập, ta lên trấn một chuyến."

Đứa nhỏ này tạm thời không thể đem về nhà, nếu không chị dâu Thiệu sẽ quá đáng hơn.

Thiệu Bắc vốn muốn hỏi xem có thể đưa Tiểu Chiêu Đệ về nhà không, vừa nghe mẹ nói xong thì quên mất: "Mẹ, sao mẹ lại vào thị trấn?"

"Mẹ, mẹ định đến đồn cảnh sát à?" Thiệu Nam rất nhạy cảm.

"Ừ." Mục Kinh Trập gật đầu, chị dâu Thiệu nói đây là việc của nhà bọn họ, cô không thể quản được, nhưng Mục Kinh Trập thật sự có thể quản.

Cô không lãng phí thời gian, quyết định đi nhanh về nhanh, tránh sự việc phát sinh ngoài ý muốn.

Chuyện này có thể coi là Mục Kinh Trập xen vào chuyện của người khác, nhưng Mục Kinh Trập không muốn thói quen xấu này tiếp tục tràn lan, cô không thể cứ trơ mắt nhìn chị dâu Thiệu đánh chết một đứa trẻ một cách phô trương như vậy, một phần cũng là vì cảm xúc của Thiệu Bắc, cô thật sự không muốn mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này.

Chỉ lo cho bản thân là đúng, nhưng đôi khi cần phải vươn tay ra, không ai có thể chắc chắn rằng lần sau liệu có phải bản thân lâm vào nguy hiểm hay không, nếu mọi người chỉ khoanh tay đứng nhìn, chờ đến lúc sự việc đến với mình thì đã quá trễ rồi.

Cô không thể nói lý với chị dâu Thiệu, vì vậy Mục Kinh Trập không buồn nói nhảm với cô ta nữa, trực tiếp giải quyết vấn đề từ trong trứng.

Mục Kinh Trập đến đồn cảnh sát để báo án.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net