Chap 336: Nuôi tổ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên người của đồn cảnh sát nhận được loại báo án như vậy, cô dâu nuôi từ bé đã xuất hiện từ lâu, dù biết điều đó là không hợp lý và trái pháp luật nhưng mà nếu rời khỏi nhà chồng thì cuộc sống của những cô bé kia cũng lâm vào khó khăn.

Cho nên trong tình huống bình thường, bọn họ không quản được, nhưng không ngờ Mục Kinh Trập lại trực tiếp đến báo cáo vụ việc.

"Nói một cách nghiêm trọng thì bọn họ là bọn buôn người, lừa bán trẻ em và phụ nữ là một vấn đề rất nghiêm trọng, hôm nay cô ta mua một cô dâu nuôi từ bé, nhưng nếu không hài lòng thì ngày mốt cô ta có thể bán đứa trẻ đi nơi khác. Có lần đầu rồi cũng sẽ có lần hai, lá gan ngày một lớn, mọi người có thể thấy việc đó là bình thường nhưng cứ bán mãi như thế sẽ ra hệ thống gì, nhất định phải ngăn từ trong trứng."

Mục Kinh Trập thấy chị dâu Thiệu can đảm như vậy, chỉ sợ trước đây đã từng thấy Triệu Lan bán Thiệu Bắc, nói là cho người nhưng thật ra là đã bán đi, cái tốt không chịu học, chị dâu Thiệu lại học những điều xấu.

"Hơn nữa lần này chị dâu Thiệu thật sự muốn tìm người giúp mình làm việc, ngày nào cũng bị đánh mắng, đây hoàn toàn là ngược đãi. Tôi sợ nếu tiếp tục thì đứa trẻ sẽ chết mất, mà cứ coi như không chết người đi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà cứ bắt nó làm việc mãi thì đó chính là một hình thức sử dụng lao động trẻ em trá hình! Nếu mọi người ai cũng nhao nhao học theo và cho rằng đó là chuyện tốt thì tôi không dám nghĩ tương lai sẽ ra sao nữa."

Rất nhiều chuyện và tội ác cũng bắt đầu từ như thế này.

Người dân ở thôn Đại Đông nhìn chung vẫn lương thiện và tốt bụng, nhưng lợi ích đặt lên hàng đầu, người học cái xấu sẽ càng dấn sâu vào trong, thời đại này có rất nhiều người nghèo đến mức không có miếng ăn hoặc phải bán con của mình, bọn họ mà học theo chuyện này thì coi như chấm hết.

Mục Kinh Trập nói đến đây, cảnh sát ở đồn cảnh sát lập tức nghiêm túc: "Chúng tôi đã hiểu tình huống mà đồng chí đề cập, chúng tôi sẽ điều tra và xử lý kịp thời."

Mục Kinh Trập yên tâm trở về thôn, khi cô quay về trời đã nhá nhem tối, một nhà chị dâu Thiệu hình như đang ăn tối, mà Tiểu Chiêu Đệ thì vẫn ở chỗ cũ.

Đúng thật là không muốn cho Tiểu Chiêu Đế ăn gì, Mục Kinh Trập thở dài, xoa đầu cô bé: "Đừng đứng đó mãi, mỏi thì cứ ngồi đi."

Mặc dù trước đây Lý Chiêu Đệ không làm cô dâu nuôi từ bé, cũng không bị đánh nhiều như vậy, nhưng những khổ cực mà bà ấy phải trải qua chắc chắn không kém Tiểu Chiêu Đệ, Mục Kinh Trập nhìn cô bé, có lẽ vì tên của cô bé, cô luôn có cảm giác như mình đang nhìn thấy mẹ mình khi còn nhỏ.

Khi đó cô còn chưa sinh ra, thậm chí còn không ở cùng thời gian và không gian nên không giúp được gì, nhưng cô bé Chiêu Đệ này thì có thể, cho nên cô biết rõ chị dâu Thiệu để cô bé ở đây, thật ra là muốn cho bọn cô xem. Cô làm sao có thể không thấy chút tâm tư đó của chị dâu thiệu, cô chỉ có thể chấp nhận trúng chiêu bởi vì không thể bỏ mặc Tiểu Chiêu Đệ chịu đói chịu rét ở ngoài này, cũng may là Mục Kinh Trập đã báo cảnh sát.

Chị dâu Thiệu nghe thấy tiếng Mục Kinh Trập quay lại, cô ý ra ngoài nhìn Tiểu Chiêu Đệ, chờ đợi thứ gì đó mà Mục Kinh Trập và những người khác mủi lòng đưa cho cô bé.

Đợi lúc Mục Kinh Trập và những người khác ăn cơm, cô ta đến nhìn, quả nhiên vẫn cho, là bánh bao bột mì trắng, bánh bao bột mì trắng được kẹp nhân thịt bên trong, nhìn rất ngon miệng.

Mục Kinh Trập đến đồn cảnh sát báo án, lúc ra ngoài mua một ít thịt nên mới có thịt cho bữa tối.

Kể từ khi đến Hải Thành làm bánh bao nhân thịt, Thiệu Bắc đã yêu thích cách ăn này và đến giờ vẫn làm.

Tiểu Chiêu Đệ húp canh, nếm được một loại hương vị chưa từng có, đây là lần đầu tiên cô bé ăn món ngon như vậy, cũng là lần đầu tiên ăn bột mì trắng và thịt như vậy, ngon đến mức cô bé suýt chút nữa nuốt phải lưỡi.

Nhìn thấy chị dâu Thiệu tới xem, Tiểu Chiêu đệ lập tức nhét nửa cái bánh bao nhỏ vốn dĩ có chút không muốn ăn hết vào trong miệng.

Mặc dù tốc độ đủ nhanh nhưng chị dâu Thiệu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng bởi vì lúc Thiệu Thọ nhìn thấy Thiệu Bắc ăn đã không ngừng la hét đòi lấy.

Nhìn thấy Tiểu Chiêu Đệ liều mạng đến phát nghẹn, chị dâu Thiệu tức giận chửi bới, mặc dù định nhờ Mục Kinh Trập và những người khác giúp nuôi dưỡng Tiểu Chiêu Đệ, nhưng nhìn đến lúc cho người thật, một món ăn ngon như vậy lại ăn hết toàn bộ, trong nhà cô ta chỉ có ăn bánh cao lương mà thôi!

Cho dù ăn được bánh bao bột mì trắng thì cũng không đủ tiền mua thịt.

"Từ giờ trở đi bọn họ cho mày ăn thì không được phép ăn, cầm về cho bọn tao ăn." Ăn ngon như vậy đương nhiên phải để cho bọn họ, chị dâu Thiệu uy hiếp Tiểu Chiêu Đệ, nhưng Tiểu Chiêu Đệ lại không chịu nói một lời.

Hai ngày tiếp theo, chị dâu Thiệu 'dạy dỗ' Tiểu Chiêu Đệ rất nhiều, bởi vì Tiểu Chiêu Đệ không nghe lời, đồ ăn Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập cho đều tự mình ăn, không chịu giữ lại, nghẹn cũng phải nuốt trôi xuống.

Bình thường cô bé sẽ im lặng, nhưng khi muốn giành đồ ăn thì cô bé sẽ rất hung hãn, chị dâu Thiệu muốn cô bé xin quần áo và bánh kẹo, nhưng Tiểu Chiêu Đệ không hề nghe lời, chị dâu Thiệu liên tục đánh đập cô bé, mỗi lần như thế đều phô ra cho Thiệu Nam và Thiệu Bắc thấy rằng cô ta đang đánh Tiểu Chiêu Đệ.

Thiệu Bắc không thể làm ngơ cho nên nói vài câu liền kéo Tiểu Chiêu Đệ về nhà, kết quả là chị dâu Thiệu quay người đã tung tin đồn Thiệu Nam nhìn trúng Tiểu Chiêu Đệ, không biết xấu hổ muốn cướp chị dâu họ của mình về làm cô dâu nuôi từ bé các thứ.

Mục Kinh Trập nghe xong liền thấy chị dâu Thiệu đúng là Thiếu đánh, cô vừa muốn đi xử lý thì cảnh sát cuối cùng cũng tìm đến cửa.

Bọn họ đã thăm dò và điều tra rõ ràng, sau khi chắc chắn mới tìm đến cửa.

Chị dâu Thiệu chỉ mới trải qua hai ngày tốt lành, không còn phải dọn phân và nước tiểu cho Triệu Lan nữa, cô ta vẫn đang suy nghĩ làm sao lợi dụng Tiểu Chiêu Địch để lấy đồ của đám người Mục Kinh Trập, nhưng còn chưa làm được gì thì cảnh sát đã tới nơi.

Khi nhìn thấy cảnh sát tới, tay chân chị dâu Thiệu run lên, nghe tin mua bán cô dâu nuôi từ bé là phạm pháp, chị dâu Thiệu suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

"Tôi không mua, là nhà bọn họ đưa cho tôi, tôi không có mua."

Thật ra thì chị dâu Thiệu có đưa tiền, nhưng nhất định không thể nói ra: "Là nhà bọn họ nói không nuôi nổi đứa trẻ cho nên mới đưa cho tôi, tôi không có mua."

"Nhưng đồng chí không thể nuôi cô bé như một cô dâu nuôi từ bé được." Viên cảnh sát nói điều tương tự như Mục Kinh Trập trước đây .

Chị dâu Thiệu nghiến răng, xem ra Mục Kinh Trập thật sự đã cảnh cáo đúng, cô ta nghiến răng nuốt nước bọt: "Tôi không coi nó như con dâu nuôi từ bé, tôi chỉ thấy nó đáng thương nên mới nhận nuôi."

"Vậy tại sao không đến đồn cảnh sát để làm thủ tục nhận con nuôi? Mọi người đang lén nuôi dưỡng, đó là phạm pháp."

Cảnh sát không dễ nói chuyện, nhìn thấy người trong thôn vây đến đông như vậy, bọn họ thừa dịp phổ cập kiến thức pháp luật, nói cho mọi người biết những việc làm trước đây không còn đúng nữa.

"...Nếu nhà đồng chí đây thật sự nhận nuôi thì sẽ phải làm thủ tục nhận con nuôi chính thức, từ nay về sau đứa trẻ sẽ giống như con gái ruột của cô, được hưởng quyền lợi như những đứa con khác và giữa anh em trong nhà không thể lấy nhau."

"Đứa trẻ này cũng đã đến tuổi đi học, nhà đồng chí phải tạo điều kiện cho đứa trẻ đến trường."

Chị dâu Thiệu nghe vậy sắc mặt tái nhợt, vừa sợ hãi vừa tức giận, cô ta không nghĩ đến việc nuôi cô dâu từ bé lại là phạm pháp, hơn nữa tại sao phải nhận con nuôi? Quy định nhiều như vậy, cho ăn cô ta cũng không vui, hơn nữa cô ta còn muốn đám người Mục Kinh Trập giúp nuôi dưỡng, này mà đưa đi học càng quá đáng hơn.

Nghĩ đến số tiền mình đã bỏ ra và hai ngày cuộc sống thoải mái, chị dâu Thiệu thật sự không muốn tiễn Tiểu Chiêu Đệ đi, tại sao à? Thì tại đó là tiền cô ta cắn răng mua về.

Không thể làm cô dâu nuôi từ bé, hơn nữa còn phải bỏ tiền cho nó đi học, đây không phải nuôi cô dâu từ bé nữa, đây là nuôi tổ tiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net