Chap 337: Quỳ xuống dập đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cân nhắc tình hình, chị dâu Thiệu chỉ có thể đau lòng nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này tôi không biết, tôi chỉ nghĩ là mình đang làm điều tốt. Đồng chí cảnh sát, sau này tôi sẽ không tái phạm, tôi cũng không nuôi nó nữa, tôi sẽ trả nó về nhà."

Tệ nhất thì cô ta sẽ đến gặp cha của Chiêu Đệ và đòi lại số tiền, đã nói là phạm pháp, cô ta tin bọn họ sẽ không dám không trả lại.

Tiểu Chiêu Đệ bị mang đi, người trong thôn bắt đầu bàn tán xôn xao, chị dâu Thiệu chửi ầm ĩ lên: "Mục Kinh Trập, cô không thể nhìn thấy nhà tôi tốt đẹp được giây nào hay sao mà phải đi cáo trạng? Nếu mấy đứa Thiệu Phúc mà không lấy được vợ, cô không xong với tôi đâu."

Mục Kinh Trập cau mày, không phải vì chị dâu Thiệu đang mắng, mà là vì Tiểu Chiêu Đệ kia.

Chị dâu Thiệu chỉ có thể mắng cô mấy tiếng, chẳng thể đấm đá gì được, Mục Kinh Trập đuổi chị dâu Thiệu đi nhưng vẫn còn lại Tiểu Chiêu Đệ.

Nếu Tiểu Chiêu Đệ được gửi về cho cha mẹ, cô không dám chắc rằng cha mẹ cô bé có bán cô bé lần nữa hay không.

Có cảnh sát lên tiếng thì chắc chắn sẽ không bán, nhưng cuộc sống sẽ không hề dễ dàng, cũng không biết cô bé ở nhà phụ việc và làm trâu làm ngựa cho em trai sẽ tệ hơn, hay ở trong tay của chị dâu Thiệu sẽ tệ hơn nữa.

Mục Kinh Trập cũng không biết đáp án, nhưng rất nhanh sẽ không cần so sánh, Tiểu Chiêu Đệ không cần làm người giúp việc nữa, nghe nói cha mẹ của Tiểu Chiêu Đệ đã bị cảnh sát điều tra tới cảnh báo một trận, ngoài mặt thì gật đầu đáp ứng, nhưng trong đêm đó vì sợ bị bắt hoặc bị đòi tiền nên đã ôm con trai chạy đi nơi khác.

Việc Tiểu Chiêu Đệ đi hay ở đã trở thành một vấn đề nan giải, bởi vì ở đây vẫn còn có bà ngoại nên cuối cùng cô bé vẫn ở chỗ bà ngoại.

Bất quá ở bên bà ngoại điều kiện cũng chẳng khá là bao, ưu điểm duy nhất chính là không còn phải bị đánh nữa, tuy rằng bà ngoại tuổi đã lớn, còn phải cần người chăm sóc nhưng đối với Tiểu Chiêu Đệ đã rất tốt rồi.

Cô bé không còn phải lo bị bán hay bị đánh nữa.

Sau khi ở nhà bà ngoại được hai ngày, Tiểu Chiêu Đệ nhận được một gói quần áo từ Thiệu Bắc, không phải quần áo mới mà là quần áo cũ của cô bé.

Mặc dù nói là quần áo cũ nhưng chúng được đóng gói, gấp lại gọn gàng, nhìn qua vẫn còn rất mới. Đó là đồ mà Mục Kinh Trập đã mua hoặc đã may cho Thiệu Bắc, tốt hơn so với đồ bán ở chợ, Thiệu Bắc không có thời gian mặc đã bị chật, lúc trước trước nhìn thấy quần áo trên người Tiểu Chiêu Đệ rách nát nên muốn đưa cho cô bé.

Cả hai bằng tuổi nhau nhưng Tiểu Chiêu Đệ quá gầy và quá nhỏ, ngược lại mặc vào rất vừa.

Thiệu Bắc vẫn nhớ rõ mùa đông lạnh như thế nào, hôm nay mặc dù vẫn còn nóng, nhưng chớp mắt mùa thu đến, khi gió thu thổi qua, trời sẽ nhanh chóng trở lạnh hơn.

Cô bé không muốn Tiểu Chiêu Đệ bị cảm lạnh.

Những bộ đồ này thật sự là một món quà kịp thời dành cho Tiểu Chiêu Đệ, đồng thời cũng là bộ đồ đẹp nhất mà cô bé từng nhận được, cô bé vui mừng đến mức cầm trên tay cũng không nỡ mặc.

Mặc dù khi tới đưa, trưởng thôn chỉ nói rằng có người biết tình trạng của cô bé và tặng nó, cũng không nói đó là ai, nhưng Tiểu Chiêu Đệ biết rằng đó chắc chắn là chị Tiểu Bắc.

Cô bé ngửi thấy mùi hương của chị Tiểu Bắc trên quần áo, cũng chỉ có chị Tiểu Bắc mới đưa cho cô bé thế này.

Tiểu Chiêu Đệ nâng niu quần áo cất đi, ngày hôm sau sau khi nhận quần áo, cô bé dậy trước bình minh, nấu một nồi khoai tây, rắc một ít muối xuống đáy bát, sau đó cùng bà ngoại ăn.

Tiểu Chiêu Đệ giữ lại thức ăn còn dư cho bà ngoại: "Bà ngoại, một hồi đói bụng có thể lấy ra ăn."

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bà ngoại xong, Tiểu Chiêu Đệ xách giỏ đi ra ruộng ngô, hái những bắp ngô vừa ăn rồi xách một giỏ đầy ngô to hơn người, một mình lên đường đến thôn Đại Đông.

Trên đường đi cô bé dừng chân nghỉ ngơi vài lần, khi đến cổng thôn mới cẩn thận mặc bộ quần áo mới, lên đường đi tìm Thiệu Bắc. Đi đến cửa, cô bé lén đổ ngô ra cạnh đống củi, chờ một lúc thì nhìn thấy Thiệu Nam đi ra, cô bé lấy hết dũng khí đi lên gọi Thiệu Nam.

"Em muốn gặp chị Tiểu Bắc và dì."

Thiệu Nam có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, nhưng cũng không nói nhiều, suy nghĩ một chút, cậu chạy đi kêu Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập, nhìn thấy bộ quần áo cô bé đang, hai mắt của Thiệu Bắc sáng lên: "Em gái."

Mới chạy đến trước mặt, Tiểu Chiêu Đệ đột nhiên quỳ xuống: "Chị Tiểu Bắc, dì, cảm ơn hai người."

Cô bé tới đây chủ yếu là để nói lời cảm ơn, cô bé biết mình có thể thoát khỏi việc bị bọn họ đánh là vì Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc.

Cô bé không biết phải bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, sau khi nghe người lớn nói rằng dập đầu là cách tốt nhất để nói lời cảm ơn, cô bé đã dập đầu mấy cái.

Cô bé nghiêm túc dập đầu, lại tự mình đứng dậy: "Trong nhà không có gì tốt nên em mang theo một ít ngô, bây giờ ăn là hợp lý nhất."

Tiểu Chiêu Đệ chỉ vào đống ngô trên đống củi: "Em đi trước đây."

Nói xong đã quay người chạy, Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập mới phản ứng lại: "Chờ đã, ăn xong hẵng rời đi, cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi."

"Không được, con đi đây."

Cô bé chỉ mang tới một giỏ bắp ngô, làm sao có thể ở lại ăn cơm, như vậy không thể coi là cám ơn mà là đến đây hưởng gió thu.

Tiểu Chiêu Đệ mang theo chiếc giỏ trên lưng chạy, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc còn muốn đuổi theo, tuy nhiên với thân hình nhỏ con ấy mà Tiểu Chiêu Đệ lại chạy rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đứng ở cổng thôn, nhìn theo chiếc giỏ lao như bay về phía trước.

"Chạy nhanh quá."

Thiệu Bắc nắm lấy tay Mục Kinh Trập: "Mẹ, con không ngờ em ấy sẽ đến cảm ơn."

"Ta cũng không ngờ."

Thiệu Bắc chạm vào lồng ngực: "Mẹ, con cảm thấy Kỳ lạ, con chỉ đưa cho em ấy mấy bộ quần áo mà tôi không thể mặc, nhưng em ấy lại cảm ơn con rất nghiêm túc."

"Bởi vì Tiểu Bắc đã làm rất tốt." Mục Kinh Trập khen ngợi: "Sau này ta sẽ hỏi thăm về tình huống của cô bé."

Đã tiễn được người đến đây thì cũng phải để tâm đến chuyện sau này, vấn đề quan trọng nhất là cô bé có ăn no bụng hay không, có đi học không, cô bé đang trong tuổi đến trường, hẳn là phải đi học.

Nhưng sau đó nghe được tin tức là Tiểu Chiêu Đệ không đến trường vì không có tiền đóng học phí.

Cái này là chuyện không thể bàn cãi, thời đại này các bé gái không có nhiều cơ hội được đi đến trường, rất nhiều gia đình chỉ có bé trai mới có cơ hội đến trường.

Thiệu Bắc chú ý tới tin tức của Tiểu Chiêu Đệ, sau khi nghe được sự tình, chợt nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Mẹ, trước đó không phải mẹ đã nói rằng nếu có khả năng thì phải giúp đỡ mọi người và báo đáp cho xã hội sao? Con muốn giúp em Chiêu Đệ để cho em ấy được đến trường, lúc em ấy nhìn thấy con và anh ba đi học về đã tràn đầy vẻ hâm mộ. "

Mục Kinh Trập thật ra đang có ý định tài trợ cho Tiểu Chiêu Đệ, gặp nhau và trùng tên với Lý Chiêu Đệ cũng là đã có duyên phận.

Theo tình huống của Tiểu Chiêu Đệ, cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh của cô bé có lẽ là đi học, nếu cô bé có thể bước ra khỏi núi thông qua việc đi học thì vận mệnh của cô bé có lẽ cũng thay đổi theo đó.

Bằng không, cho dù cô bé không còn là cô dâu nuôi từ bé thì số phận sau này cũng chưa chắc sẽ có nhiều thay đổi.

Không ngờ Thiệu Bắc cũng có ý nghĩ tương tự, cô cười nói: "Được."

Thiệu Bắc nghe thấy Mục Kinh Trập đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi, con đã tính rồi mẹ, học phí hàng năm không quá tốn nhiều tiền, sau này con chăm chỉ kiếm tiền là có thể giúp em ấy đến trường."

"Tiểu Bắc thật tuyệt vời."

Cô bé mỉm cười: "Vậy mẹ à, con là một đứa bé ngoan phải không?"

"Ừ, một đứa bé ngoan!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net