Chap 344: Băng vệ sinh dẫn đến mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ cô còn muốn gài bẫy tổ trưởng bởi vì tổ trưởng là người chịu trách nhiệm sắp xếp chiếc xe xuất hiện con chuột, nhưng Mục Kinh Trập lại bắt được tổ phó rất nhanh

"Sao lại bắt tôi? Tôi không làm gì cả!" Trong mắt phó tổ trưởng có chút bối rối, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, có vẻ như bị oan.

Mục Kinh Trập trực tiếp ném ra một chai dầu mè: "Đây là của cô phải không? Hôm trước có người nhìn thấy cô mang chai dầu mè này đi vào."

Phó tổ trưởng vừa nhìn thấy chai dầu mè đã hoảng loạn: "Vậy thì sao? Tôi lấy dầu mè để bôi trơn, có liên quan gì đến chuột chứ, cũng chẳng có ai thấy tôi mang chuột vào..."

"Không ai thấy cô đem chuột vào, nhưng người thoa dầu mè lên băng vệ sinh chính là cô, chứng cứ vô cùng xác thực."

Mục Kinh Trập chịu đựng buồn nôn và sợ hãi, đích thân điều tra toa xe, không có manh mối về những con chuột từ đâu xuất hiện, nhưng những chiếc băng vệ sinh bị cắn và bao bì của nó có vấn đề, tại sao trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại bị cắn ra thế này? Là bởi vì nó được phủ một lớp dầu mè!

Không tìm được người mang chuột vào thì kiểm tra dầu mè, không ngờ thực sự tìm ra, phó tổ trưởng chắc cũng không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, thì ra sơ hở lại ở dầu mè.

Cô ấy chỉ nhớ để ý đến lũ chuột mà bỏ qua những chi tiết như dầu mè.

Mục Kinh Trập vừa dứt lời, sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt, tổ trưởng đứng một bên thở phào nhẹ nhõm.

"Nói cho tôi biết, tại sao lại mang chuột vào rồi náo loạn một trận như vậy?"

Phó tổ trưởng thấy không trốn được, không còn bào chữa nữa, nhưng cũng không nói ra lý do.

"Nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ trực tiếp giao cô cho cảnh sát, có bản hợp đồng ở đây, cô ngồi tù ít nhất cũng phải mấy năm."

Mục Kinh Trập nhận lấy hợp đồng nhân viên từ tay quản lý Lôi: "Hồi đó bảo mọi người ký hợp đồng không phải vì nhàm chán hay để cho vui mới ký, hợp đồng có thể đảm bảo quyền lợi của mọi người và của tôi, cô đã làm ra chuyện có hại cho nhà máy thì nhất định sẽ phải trả giá."

Phó tổ trưởng nghe đến cảnh sát thì sợ hãi, chứng cứ xác thực, lại nghe Mục Kinh Trập nói về hợp đồng, sợ chính mình phải gánh hết lỗi lầm và ngồi tù nên đành phải thú nhận.

Cô ta bị mua chuộc, nhưng người hối lộ cô ta không phải là đối thủ cạnh tranh về băng vệ sinh đã đề cập trước đó mà là Thanh Trúc, một nhà sản xuất giấy vệ sinh, lý do là nhà máy bên cô cướp mất sinh ý của bọn họ.

Trước đây việc kinh doanh giấy vệ sinh của Thanh Trúc rất tốt, nhưng kể từ khi băng vệ sinh của Mục Kinh Trập được mở bán, việc kinh doanh của bọn họ thua lỗ, cuối cùng bọn họ tìm cách mua chuộc nhân viên bên cô và tìm đến đám người bà triệu, kẻ tung người xướng diễn lên vở kịch này.

Bà Triệu và những người khác quả thực mắc bệnh phụ khoa, nhưng bản thân bọn họ đã có vấn đề từ trước, sử dụng băng vệ sinh không đúng cách sẽ tiềm ẩn nguy hiểm, cuối cùng khi nghe đến ngứa ngáy, bọn họ thêm mắm dặm muối khẳng định băng vệ sinh có vấn đề, nói sử dụng sẽ bị nhiễm bệnh.

Bà Triệu là người được bọn họ thuê để phối hợp, với sự mở đường của bà Triệu và những người khác, bên này phó tổ trưởng đem chuột thả vào, vấn đề sẽ bị xé toạc ra, Mục Kinh Trập và những người khác gặp xui xẻo, phía bọn họ sẽ được hưởng lợi.

Sau khi tổ phó nói xong lời này, mọi người đều tràn đầy tức giận: "Sao cô có thể đối xử với bà chủ của mình như vậy? Bà chủ đối xử với chúng ta không tệ, đối với cô cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy mà cô lại làm chuyện này!"

"Tôi cũng bị quỷ che mắt, tôi không nên vì lợi ích trước mắt, vì muốn làm tổ trưởng mà làm ra chuyện như vậy, bà chủ tôi biết sai rồi, đừng đuổi tôi đi mà."

Nói đi nói lại cũng vì lợi ích, chỉ vì năng lực của mình không bằng người khác cho nên mới nghĩ không thông mà làm ra chuyện này để có thể được thăng chức.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khiến nhà máy của chúng ta đóng cửa, cho nên mới không nhắm vào nhà kho lớn, bà chủ, trong lòng tôi có nhà máy, xin hãy tha thứ cho tôi lần này..."

Không thể nào tha thứ, Mục Kinh Trập từ thuở bình sinh ghét nhất là phản bội.

"Mọi người ở đây đều nghe rõ hết rồi chứ, đến lúc đó nhất định phải làm chứng, bây giờ thì đi tìm cảnh sát."

Sắc mặt của phó tổ trưởng thay đổi rõ rệt: "Bà chủ, cô không giữ lời! Tôi đã nói rồi mà cô còn báo cảnh sát... "

"Tôi chỉ nói nếu cô không nhận thì tôi sẽ tìm cảnh sát, tôi chưa từng nói sẽ không tìm cảnh sát nếu cô thú nhận!"

Lần này xảy ra chuyện như vậy, Mục Kinh Trập phải giết gà dọa khỉ để sau này không ai dám làm chuyện như vậy nữa.

Tổ phó trực tiếp bị đưa đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng chờ đợi kết quả kiểm tra.

Nhưng trước khi có kết quả xét nghiệm, buổi tối ngày hôm sau mọi người đã nhìn thấy một mẩu tin xã hội trên tờ báo với dòng tiêu đề đặc biệt bắt mắt: Băng vệ sinh có làm người mang thai không?

Dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, phóng viên đã kể lại câu chuyện về một cô gái mười chín tuổi bị ngã trong nhà tắm và sảy thai.

Nhân vật chính của bản tin, bút danh là Tiểu Thảo, cùng mẹ vào nhà tắm tắm, vô tình giẫm phải bọt xà phòng và ngã xuống khiến sảy thai tại chỗ, rất nhiều người trong nhà tắm cũng tận mắt chứng kiến, hơn nữa phần lớn là người quen cho nên không thể gạt được.

Sau khi Tiểu Thảo được đưa đến bệnh viện, tính mạng của cô bé không gặp nguy hiểm nhưng vấn đề lại rất nghiêm trọng, thân là một gái nhỏ, không người yêu, cũng không đính hôn, đột nhiên có thai và xảy ra chuyện như vậy.

Tiểu Thảo nói rằng cô ấy không làm chuyện xấu, cũng không biết tại sao mình lại có thai vì cô ấy chưa bao giờ bơi ở nơi nam nữ dùng chung, điều duy nhất cô ấy thay đổi trong vài tháng qua là sử dụng băng vệ sinh dùng thử được phát trên đường, sau đó vãn luôn duy trì sử dụng.

Không có mô tả cụ thể về việc băng vệ sinh được lôi vào vụ việc như thế nào, nhưng sau khi loại trừ bể bơi, cuối cùng chính băng vệ sinh là thứ gánh tội.

Có lẽ vì không muốn con gái mình bị trách cứ nên mẹ Tiểu Thảo khẳng định đó là kết quả của việc sử dụng băng vệ sinh, cho rằng băng vệ sinh không sạch và đó là nguyên nhân khiến con gái bà bị hại.

Không thể phân biệt được là thật hay giả, phóng viên chỉ tường thuật những gì mình thấy và nghe, khi Mục Kinh Trập nhìn thấy tin tức, phản ứng đầu tiên của cô là: như vậy cũng có thể sao? Cái này cũng có thể đổ lỗi sao?

Mà sự thật đã chứng minh, nó có thể.

Một ngày sau khi đưa tin, sự việc này vẫn còn chấn động, khắp nơi người ta đều bàn tán về việc băng vệ sinh có thể mang thai hay không, điều khoa trương hơn nữa là có người còn thề son sắt rằng Tiểu Thảo sảy thai, không phải là một đứa trẻ mà là một con chuột.

Bởi vì vụ sảy thai trong nhà tắm nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng dọa sợ không ít người, nghe nói có rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy.

Trong lúc sẩy thai, bào thai có thể rất nhỏ, chưa phát triển đầy đủ nên không giống con người, dẫn đến tin đồn lan truyền, có người còn chắc chắn Tiểu Thảo mang thai một con chuột.

Chiều hôm đó, mẹ của Tiểu Thảo không hiểu sao lại quen được bà Triệu, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của bà Triệu đã tìm tới cửa nhà máy.

"Tiểu Thảo bé bỏng nhà tôi vì dùng băng vệ sinh nhà các người nên mới có thai, các người phải chịu trách nhiệm."

Những người không biết chuyện còn tưởng rằng băng vệ sinh là tên riêng, làm con gái người ta to bụng, sau đó phụ huynh nhà kia tìm đến cha mẹ của băng vệ sinh bắt chịu trách nhiệm.

Lần này bọn họ còn đưa đến một phóng viên, không phải của một cơ quan truyền thông thông thường, mà là của một tạp chí cấp thấp chưa từng nghe tên, những câu hỏi được đưa ra cũng không hợp lý.

"Trước đó băng vệ sinh của các bạn bị nghi là có thể gây bệnh, giờ lại có tin đồn rằng chúng có thể gây mang thai, rốt cuộc các bạn đang sản xuất cái gì trong đó hoặc bỏ cái gì vào trong băng vệ sinh vậy? Trong nhà máy có phải là có rất nhiều công nhân nam?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net