Chap 345: Nghi ngờ chuột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Kinh Trập vừa nghe nắm đấm đã cứng lại: "Anh là phóng viên hay đang muốn viết tiểu thuyết? Muốn bịa đặt như thế thì hà tất gì phải mượn danh phỏng vấn, cứ trực tiếp bịa chuyện là được, nhà máy chúng tôi đa phần là công nhân nữ, chiếm 80%, công nhân nam chỉ chiếm số nhỏ. Bất kể là nam hay nữ cũng đều làm việc đúng theo quy định của nhà máy, hoàn toàn không có tình huống như anh nói."

Quản lý Lôi ở bên cạnh nhắc nhở cho Mục Kinh Trập, phía tạp chí này chuyên tung tin đồn bịa đặt, sử dụng một số nội dung kỳ lạ hoặc gây tò mò hấp dẫn người đọc, cho nên những câu hỏi của hắn không kỳ lạ chút nào cả.

Đây có lẽ là lý do tại sao bà Triệu cố tình tìm đến phóng viên này.

Phóng viên bị mắng cũng không quan tâm, thay vào đó hỏi tiếp: "Cái bào thai mà người bị hại Tiểu Thảo sinh ra lúc đó được cho là trông giống một con chuột, có liên quan đến sự hiện diện của chuột trong nhà máy của các bạn không? Phải chăng trên băng vệ sinh còn lưu lại vết tích của chuột lớn nên mới dẫn đến mang thai..."

Nghe nói giống chuột, Mục Kinh Trập cau mày, khi nghe câu tiếp theo, Mục Kinh Trập tưởng chừng muốn vặn ngược lông mày: "Đầu tiên, trong nhà máy chẳng có con chuột nào cả, băng vệ sinh càng không có khả năng có vết tích của chuột, hơn nữa, con người không thể mang thai được con của chuột. "

"Vậy là bạn phủ nhận việc Tiểu Thảo mang thai có liên quan đến băng vệ sinh của bạn?" Phóng viên hỏi.

"Ừ..." Mục Kinh Trập mới nói được một từ, lại bị mẹ Tiểu Thảo cắt ngang: "Các người đừng mơ tưởng đến việc phủ nhận, con gái của tôi là do sử dụng băng vệ sinh của các người nên mới mang thai, các người nhất định phải chịu trách nhiệm với con gái của tôi, con gái của tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không phải nguyên nhân từ bản thân nó!"

Hai mắt của mẹ Tiểu Thảo đỏ hoe, cả người gần như sụp đổ, bà có ba đứa con gái, Tiểu Thảo là con thứ hai, sắp tới phải cho nó đi xem mắt, còn có con gái lớn phía trên chuẩn bị lấy chồng, đứa con thứ ba phía dưới cũng đã trưởng thành, cũng sắp đến lúc phải tìm đối tượng.

Kết quả sự việc của Tiểu Thảo vừa lộ ra, đứa con đầu bị người ta nghi ngờ, con gái thứ ba cũng bị ảnh hưởng, không biết sau này phải làm sao.

Tiểu Thảo từ nhỏ đã ngoan ngoãn rồi, bà chỉ tin Tiểu Thảo nhất định bị băng vệ sinh làm hại, nhất định phải báo thù cho con gái mình!

"Tôi liều mạng với các người, các người vậy mà để con gái tôi mang thai với một con chuột!"

Mẹ của Tiểu Thảo hạ quyết tâm để băng vệ sinh nhận lấy trách nhiệm này, Mục Kinh Trập nhìn trò hề mà giận tái mặt, đưa tay vỗ vỗ quầy bảo vệ: "Đủ rồi, lớn tiếng hơn không phải sẽ luôn đúng, nói băng vệ sinh khiến con người mang thai, nghe có tin được không? Còn nghi ngờ đến chuột, các người có biết cái gì gọi là cách li sinh sản không?"

Mục Kinh Trập nhìn phóng viên: "Làm sao anh có thể trở thành một phóng viên thế? Anh có lương tri không? Loại chuyện như vậy có thể nói bậy bạ sao?"

Mục Kinh Trập không ngờ cô sẽ gặp lại loại kiến thức vô lý này, một câu chuyện như thế mà nhiều người lại có thể tin tưởng.

Trước khi Internet hiện đại phát triển, Mục Kinh Trập đã nghe được một tin sốc về một cô gái trẻ mang thai cả chục con chuột vì băng vệ sinh, từ lúc đầu cô không hiểu điều đó là không thể, còn rất sợ hãi.

Nghe nói băng vệ sinh bị chuột bò qua hay gì đó, cuối cùng sinh ra một bầy chuột, con chuột cắn vào bụng người ta, liệt kê rất nhiều bằng chứng, lời đồn truyền ra rất chân thực.

Mục Kinh Trập khi còn nhỏ đã rất sợ hãi, sau này cô chợt nhận ra rằng tất cả chỉ là tin đồn và hoàn toàn không tồn tại, nhưng ngay cả trong giai đoạn phát triển sau này của Internet, câu chuyện như này vẫn được lưu truyền, và vẫn có người tự đặt câu hỏi là có thể không.

Sau khi Mục Kinh Trập lớn lên, cô biết câu chuyện này là sai sự thật, nhưng cô không biết chính xác nó được lan truyền như thế nào và từ khi nào, dù sao, dường như câu chuyện này đã được kể từ rất lâu rồi.

Không ngờ sau khi xuyên sách lại gặp lại, hơn nữa cô cũng là người trong cuộc.

Vừa mới sa thải người tổ phó vì lén thả chuột, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, còn có sự xuất hiện của bà Triệu, có đánh chết cô cũng không tin chuyện này không liên quan đến bà ta.

Tin đồn này đã bắt đầu từ trước khi băng vệ sinh được phổ biến rộng rãi, không biết bọn họ đã bịa ra câu chuyện này hay đã có ai bịa ra trước đó.

Nhưng bất kể là cái nào, Mục Kinh Trập đều cảm thấy buồn cười, cô nhìn mẹ Tiểu Thảo nói: "Chị cũng đã sinh biết bao đứa trẻ, nhìn thấy cũng rất nhiều, vậy mà còn nói giống chuột, chẳng lẽ chị thật sự muốn con gái mình mang thai một con chuột?"

"Coi như trước đó cô bé không cẩn thận mang thai đi, sau này về nhà dạy dỗ cô bé thật tốt là được, sao chị cứ nhất thiết phải nói là cô bé mang thai chuột vậy, chẳng lẽ nghi ngờ một con chuột sẽ tốt hơn một con người? Cô bé mang thai chuột, nói không chừng sẽ mang tiếng cả một đời, chị nguyện ý chấp nhận chuyện như vậy sao?"

Khuôn mặt của mẹ Tiểu Thảo chợt méo mó: "Tôi..."

"Tôi biết chị làm vậy là vì lợi ích của con gái, nhưng mà lúc này mọi người đang bàn tán xôn xao, chờ sau khoảng một thời gian dài mọi người quên mất, gả cô bé sang một nơi nào đó xa xa, coi như cô bé từng kết hôn một lần, như vậy tốt hơn hay là bị mang tiếng là mang thai chuột tốt hơn? Chị nghĩ xem, tới tận mấy năm sau vẫn có người chỉ vào con gái của chị và nói chính cô bé đã sinh ra con chuột người kia thì sao?"

Mẹ của Tiểu Thảo hoàn toàn choáng váng, tất cả những gì bà nghĩ trước đây đều là con gái của bà rất ngoan ngoãn, nhưng chuyện lần này thật xấu hổ, bà định bụng phải giải quyết được chuyện này, nhưng lại không quan tâm đến tương lai lâu dài, hôm nay nghe đạo lý một chút, không ngờ Mục Kinh Trập lại nói rất đúng.

"Tôi...nhưng con gái tôi nói đã sử dụng băng vệ sinh của cô..."

Ban đầu hóng viên muốn đưa tin này để thu hút sự chú ý, tạp chí của họ không cần phải viết sự thật, có thể đọc như một câu chuyện nhưng phải có sức hút, viết ra nhất định sẽ bùng nổ, bây giờ sao lại chuyển hướng thế này?

"Đúng vậy, các bạn đừng trốn tránh trách nhiệm nữa, các bạn nói không có khả năng thì sẽ không có khả năng thật sao?" Phóng viên phụ họa, muốn làm cho Mục Kinh Trập chột dạ, sau đó dùng tiền để bịt miệng hắn, càng nhiều càng tốt.

"Vậy anh nói có thể liền có thể sao?" Sắc mặt Mục Kinh Trập tối sầm: "Tôi không quan tâm anh thuộc tạp chí tin đồn nào, nhưng nếu có bất kỳ sự sai lệch nào với tình hình thực tế, tôi sẽ dùng mọi khả năng để kiện anh, khiến anh nhận ra mình đã phạm sai lầm rồi!"

Mục Kinh Trập không muốn nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của phóng viên, mà là nhìn về phía bà Triệu: "Chị Triệu, thua keo này lại bày keo khác, đúng là thủ đoạn chồng chất mà, kết quả kiểm tra còn chưa được công bố, chỉ mới hai ngày đã không chịu nổi rồi sao?"

Sắc mặt bà Triệu cứng đờ: "Tôi không hiểu ý cô, tôi chỉ đang muốn giúp..."

"Ý xấu giật dây phải không? Các người thừa dịp tình huống bọn họ không ổn định đã nghĩ ra loại tựu kế ngu ngốc này, các người thật sự rất kinh tởm."

Mục Kinh Trập nói thẳng: "Tôi đã nhận được món quà bất ngờ của Thanh Trúc rồi, sau này tôi sẽ đáp trả trở lại, màn kịch hôm nay miễn đi, cứ ngồi chờ kết quả là được."

Bà Triệu không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại thẳng thắng như vậy, còn muốn nói thêm vài lời, nhưng thật trùng hợp, Mục Kinh Trập vừa dứt lời đã có tin vui từ quản lý Lôi.

"Bà chủ, kết quả đã có, kết quả kiểm tra của chúng ta không có vấn đề gì cả, bất kể vệ sinh an toàn các thứ đều hợp tiêu chuẩn."

Bà Triệu nghe được kết quả, cho dù không cam lòng chỉ có thể nhịn xuống.

Mục Kinh Trập nhìn phóng viên: "Đã nghe thấy chưa? Nếu như anh cần, tôi có thể dẫn anh đi xem kết quả, kết quả kiểm tra đã có, nếu như anh tùy tiện viết linh tinh, xin lỗi nhé... cả anh và cái tạp chí phía sau anh sẵn sàng chờ thư từ luật sự đi, dám tổn hại đến lợi ích nhãn hiệu của chúng tôi, tất cả đều phải gánh lấy trách nhiệm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net