Chap 361: Vượt quá giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, tiểu thiên tài kia cho rằng Thiệu Trung khinh thường mình, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thiệu Trung, trong mắt càng thêm tinh thần chiến đấu: "Tôi nhất định sẽ khiến cho hai ta cùng so tài!"

Nhất định phải nghĩ biện pháp khiến Thiệu Trung đồng ý ngay cả khi cậu bé không muốn!

Đáng tiếc lời nói của tiểu thiên tài rất nhanh đã bị các loại ngôn ngữ nhấn chìm, Thiệu Trung không để ý cũng không nghe thấy, lần trao giải này là ở nước ngoài, Quý Bất Vọng dẫn theo Thiệu Trung đi nhận giải, bỏ lỡ một sự kiện liên hoan phim hoành tráng như vậy thì thật quá đáng tiếc, Quý Bất Vọng nhất quyết phải dẫn Thiệu Trung đi trải nghiệm một chút.

Chủ yếu do nhận thưởng là một vinh dự to lớn, tham dự là điều rất cần thiết.

Thiệu Trung tràn đầy phấn khích, sau khi giành được giải thưởng còn quen thêm một đợt người và nhận được một số lời mời hợp tác, sau đó mới hài lòng trở về nhà.

Thiệu Trung trở về nước lần này, giới truyền thông lại đưa tin rầm rộ, tất cả đều tự hào về Thiệu Trung.

Thiệu Trung trở về nước không lâu là Tết Nguyên Đán, Mục Kinh Trập dẫn đám trẻ Thiệu Đông đi làm sủi cảo trong khi nghe Thiệu Trung kể những chuyện thú vị về buổi liên hoan phim nước ngoài.

"...Mọi người đều gọi em là thiên tài, em mới phát hiện ra ở nước ngoài cũng có rất nhiều thiên tài đó nha."

Mục Kinh Trập vừa định trả lời thì lại nghe thấy Thiệu Bắc nói: "Đúng vậy, người ta nói thiên tài nói ít cũng ít, mà nói nhiều cũng nhiều. Mọi người đều gọi con là thiên tài, tuy con chưa đoạt giải nhưng sau này nhất định sẽ đoạt được!"

"Lần sau chị nhất định sẽ lên nhận giải thưởng cùng Tiểu Trung!"

Thiệu Bắc thề thốt, suýt chút nữa bóp nát miếng sủi cảo trong tay.

"Cẩn thận." Mục Kinh Trập vội vàng lên tiếng, có chút bất đắc dĩ: "Các con nói chuyện thì cứ nói, đừng kích động bóp hỏng sủi cảo."

Đừng cho rằng Tết Nguyên Đán chỉ ăn mỗi sủi cảo, nhân bên trong mỗi cái sủi cảo rất phong phú.

Thiệu Bắc dùng quá nhiều sức, sủi cảo làm ra có hình thù hơi kỳ quái, nhưng đặt cùng mấy cái của anh em trai thì không có gì khác biệt cả.

Bọn trẻ nói giúp làm sủi cảo là sự thật, nhưng cũng không thể tránh được việc đưa cá tính riêng của mình vào lúc gói, rõ ràng là cùng một chỗ học ra, nhưng cách gói sủi cảo của mỗi đứa lại không hề giống nhau.

Thiệu Đông gói ra những cái sủi cảo đều nhau, nhưng quá đều đặn, như thể cậu đang sao chép và dán từng cái một, gói ra một cái sủi cảo không vừa ý, cậu sẽ thừa dịp Thiệu Tây không chú ý mà cho nó lẻn vào hàng ngũ sủi cảo của em trai.

Thiệu Tây hoàn toàn không chú ý tới động tác của Thiệu Đông, sủi cảo cậu làm là kỳ quái nhất, lúc nào cũng tham lao nhồi quá nhiều nhân, cuối cùng thân bánh to đến mức gần như không thể gói hết.

Thiệu Nam thì gói bánh hơi giống bánh bao, có nét độc đáo của riêng mình, nghe nói quá giống bánh bao thì lại điều chỉnh lại, xoay tới xoay lui lại thành sủi cảo hấp.

Cách gói của Thiệu Bắc thì lại rất hay, mỗi cái đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, làm ra đủ loại hình thù khác nhau, cô bé và Thiệu Trung gói rất giỏi, còn thi nhau xem ai có thể gói giống gà con hơn, Mục Kinh Trập nhìn, quyết định cho chúng tự luộc ăn.

Sau khi ngăn cản Thiệu Bắc và Thiệu Trung dùng bột mì đánh nhau, Lý Chiêu Đệ đã tới.

Lần này Mục Kinh Trập cùng năm đứa con đón Tết tại nhà ở huyện thành, không trở về thôn Đại Đông, đám người Lý Chiêu Đệ cũng ở huyện thành đón Tết, khi nhìn thấy Lý Chiêu Đệ, Thiệu Bắc lập tức hỏi giò đâu.

"Còn đang sôi, chưa chín kỹ sẽ không ngon." Lý Chiêu Đệ đang hầm một nồi giò lớn ở nhà, cất kỹ chờ chuẩn bị cùng nhau đón năm mới.

Kỹ năng nấu ăn của Lý Chiêu Đệ thực sự tốt, hầm giò heo ngon đến mức Thiệu Bắc và mấy đứa trẻ đều nhớ thương.

Ngày xưa nhà nghèo, không có chỗ phát huy, bây giờ có thể ăn được, Lý Chiêu Đệ vẫn vui vẻ suy nghĩ và học cách làm.

Mục Kinh Trập cũng rất thích, nuốt ngụm nước bọt nói: "Tiểu Hàn đâu rồi? Lại ngủ à?"

"Đúng vậy, ta vừa đi qua xem, nó vẫn còn sống."

Mục Hàn rất ít về nhà ăn Tết, tết về không muốn làm gì chỉ muốn nằm ngủ, Lý Chiêu Đệ và những người khác cảm thấy đau lòng nên cứ để hắn ngủ.

Từ khi Thiệu Đông bắt đầu đầu tư kinh doanh đồ gia dụng, Mục Hàn rất bận rộn, bởi vì Thiệu Đông thường chỉ động não động miệng, Mục Hàn mới là người thực sự động tay chân làm việc.

Công việc nhặt ve chai lúc trước không còn làm nữa, trước đó nhặt ve chai để lập nghiệp là bởi vì nó không tốn quá nhiều chi phí, là một công việc không mất vốn, hơn nữa cũng rất phù hợp với những người thiếu kinh nghiệm trong thôn Đại Đông và Mục Hàn làm.

Sau hai ba năm, nhờ sự dẫn dắt của Thiếu Đông, mọi người đều thấy được lợi ích của nhặt ve chai và lần lượt bắt đầu thực hiện.

Rất nhiều người ở thôn Đại Đông đều đi nhặt qua, những người ở những nơi khác đều là những người thông minh, cái ngành này không ít người tham dự vào, sự cạnh tranh ngày càng lớn, mặc dù vẫn có thể kiếm tiền nếu vận hành tốt nhưng điều đó không còn tốt như trước nữa.

Thiệu Đông kịp thời rút tay ra, dẫn theo Mục Hàn đi cùng, giao những chuyện này cho người khác trong thôn Đại Đông, bắt đầu chuyên tâm vào việc khác.

Nhặt ve chai chỉ là chuyện nhất thời, Thiệu Đông cũng cảm thấy có lỗi với Mục Hàn, cậu của mình, Mục Hàn đã vất vả lâu như vậy, bất kể lòng dũng cảm, kinh nghiệm hay kinh thức đều được lĩnh hội, bài kiểm tra về phẩm chất cũng vượt qua, cho nên Thiệu Đông liền tiếp tục làm việc với hắn.

Cậu cháu cùng nhau kiếm ra nhiều tiền, xem như làm ông chủ, Mục Hàn không chỉ làm việc mà còn sở hữu rất nhiều cổ phần, Thiệu Đông hoàn toàn dẫn theo Mục Hàn đào ra tiền.

Mục Hàn không dám nói cho đám người Lý Chiêu Đệ biết mình kiếm được bao nhiêu tiền, không vì lý do gì khác ngoài việc sợ đám người Lý Chiêu Đệ bị hù dọa và kiêu ngạo.

Cố gắng nhiều năm như vậy để trở thành Mục tổng, cái lúc bị bà nội coi thường, Mục Hàn không bao giờ ngờ rằng bản thân sẽ có được hết thảy như ngày hôm nay, là hắn từng bước tiến lên nhờ nhặt ve chai, mọi sự khó khăn coi như đã tạm kết thúc.

Sau khi kiếm được tiền rồi trở thành ông chủ, Mục Hàn vẫn rất chăm chỉ, Thiệu Đông ngồi yên nói nói và nói, người cậu Mục Hàn chạy đến mỏi đôi chân, không dám không nghe theo, chỉ khi nghe theo Thiệu Đông nói hắn mới có thể kiếm tiền.

Làm việc cật lực suốt một năm, ngày nào cũng làm đến tận khuya, cuối cùng hắn cũng có được mấy ngày nghỉ Tết nhưng lại không thể nghỉ ngơi thoải mái.

Mục Hàn vừa về liền ngủ rất sâu, ban ngày ngủ, ban đêm ngủ, ở ngoài chỉ dám chợp mắt, sau khi về nhà mới thở phào nhẹ nhõm, ngủ say đến mức Lý Chiêu Đệ thậm chí còn nghi ngờ liệu hắn còn sống hay không, ban ngày bà luôn đến xem hắn có còn thở hay không, trước khi đến đây bà cũng đã xem qua.

Mục Kinh Trập nghe vậy thì bật cười: "Lát nữa có thể gọi tỉnh sao?"

"Đương nhiên là có thể, ta sẽ đánh thức nó bằng mùi móng lợn, nhất định sẽ tỉnh." Lý Chiêu Đệ chắc chắn, sau đó lại nhìn xung quanh rồi hỏi: "Thiệu Kỳ Hải đâu?"

"Anh ấy đi tìm bằng hữu của mình rồi, người kia gọi là Giang Phong, đáng lẽ con nên nói cho mẹ biết trước, anh ấy nói bên kia có việc nên mới ra ngoài một chút."

Lý Chiêu Đệ lẩm bẩm vài câu, có chuyện gì quan trọng đến nỗi Tết còn chạy đi tìm người?

Mục Kinh Trập nghe xong cũng không nói gì nhiều, chỉ nói có việc phải làm.

Khi Giang Phong tới gặp Thiệu Kỳ Hải, Mục Kinh Trập đã gặp hắn hai lần, Giang Phong rất nhiệt tình, vừa gặp Mục Kinh Trập đã một câu chị dâu hai câu cũng là chị dâu, rất là nhiệt tình và tôn kính, điều này khiến Mục Kinh Trập có chút bối rối, sau đó hắn còn muốn Mục Kinh Trập giới thiệu đối tượng cho mình.

Nhưng không đợi Mục Kinh Trập giới thiệu mà hắn đã tự mình tìm ra, trước kia Giang Phong kết hôn, Thiệu Kỳ Hải đến làm khách, còn dẫn theo bọn trẻ Thiệu Bắc đi cùng.

Người mà Giang Phong kết hôn chính là cô gái hắn từng gặp ở Hải Thành, lúc đầu cô gái ngỏ lời rằng bản thân rất sùng bái bọn hắn, về sau mối quan hệ cứ xích lại gần hơn.

Thời gian đầu mọi chuyện suôn sẻ nhưng sau chưa đầy một năm chung sống, dường như đã nảy sinh mâu thuẫn.

Mục Kinh Trập không biết tình huống cụ thể, suy đoán có liên quan đến việc vượt quá giới hạn, Thiệu Kỳ Hải trước khi rời đi nói mấy câu, tâm tình của Giang Phong không tốt, có chút xúc động, hắn phải đi xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net