Chap 362: Nam phụ thượng vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếm có một năm đoàn tụ, lại phải ra ngoài, Thiệu Kỳ Hải cũng rất bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào khác.

May mắn là mấy đứa trẻ vẫn nhớ đến hắn, bây giờ đã có một chiếc tủ lạnh, sủi cảo làm xong đều chừa cho hắn mấy vị khác nhau.

"Cái này là của cha, cái này là của chú."

Ngoài Thiệu Kỳ Hải ra, chúng cũng nhớ cất cho Thiệu Kỳ Dương.

Lý Chiêu Đệ nghe mấy đứa nhỏ nói về Thiệu Kỳ Dương, thấp giọng hỏi Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết sắp kết hôn phải không?"

Không đợi Mục Kinh Trập kịp trả lời, Lý Chiêu Đệ lại nói: "Một năm nữa trôi qua, chúng cũng đã hai mươi bảy tuổi, tuổi mụ cũng đến hai mươi tám tuổi rồi, không kết hôn thì thật là không dám tưởng. "

Ngày nay, mọi người đều kết hôn sớm, đặc biệt là ở nông thôn, vừa mười tám mười chín đã vội kết hôn, không chờ nhận giấy hôn thú đã tổ chức tiệc rượu trước, sau đó đủ tuổi sẽ làm giấy tờ và đăng ký hộ khẩu cho con cái.

Tuổi 21-22 kết hôn rất nhiều, 23-24 chưa kết hôn đã là bất bình thường, ngoại trừ những người không có khả năng kết hôn, người 27 tuổi như Mục Tuyết và Thiệu Kỳ Dương không kết hôn thật sự quá hiếm.

Mục Kinh Trập nghe mẹ lảm nhảm về tuổi đến đau đầu, quả nhiên, giây tiếp theo Lý Chiêu Đệ lại cằn nhằn cô vì đã hai mươi bốn tuổi.

Năm nay quá bận rộn, cảm giác mới không bao lâu, vậy mà đã trôi qua một năm, tuy thu được rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy như thời gian trôi qua quá nhanh.

Lý Chiêu Đệ càm ràm cô đã hai mươi bốn tuổi rồi, giống như hai mươi bốn là một con số đáng sợ vậy, khi nhắc đến tuổi của Mục Tuyết, bà mới thoải mái hơn một chút: "Bà nội của con chắc tức chết, ta nghĩ đến lúc ấy mà muốn nhảy múa ăn mừng rồi đây."

Bà mẹ chồng lập dị của bà đã hành hạ bà và Kinh Trập quá nhiều, bây giờ bà Mục tức giận như vậy, làm sao Lý Chiêu Đệ không vui được chứ.

Mục Kinh Trập nghe xong im lặng, bà Mục năm nay chắc chắn sẽ tức giận lắm.

Bởi vì nam phụ Thiệu Kỳ Dương thật sự đã thượng vị thành công, năm nay Thiệu Kỳ Dương không cùng bọn họ đón Tết mà đi đến Đại Đông thôn.

Mục Kinh Trập không biết Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết đến với nhau như thế nào, nhưng Thiệu Kỳ Dương đưa ra quyết định đã nói qua với Mục Kinh Trập.

Anh ta kết hôn với Mục Tuyết, hai chị em họ Mục Kinh Trập và Mục Tuyết trở thành chị em dâu, theo lý mà nói thì điều này không tốt, may mắn là bọn họ không ở cùng nhau nên cũng không có ảnh hưởng lớn đến Mục Kinh Trập.

"Mẹ, sau này đừng nói như vậy trước mặt người khác, không sao thì tốt, mẹ đừng trút giận lên người khác, hiện tại mẹ sống rất tốt, nhìn bà nội sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nếu mẹ cứ muốn chọc tức bà ấy, mọi người sẽ quay lại trách mẹ." Mục Kinh Trập khuyên Lý Chiêu Đệ.

"Ta hiểu, vậy con nói cho ta biết Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết có phải đã ăn nằm cùng nhau?" Lý Chiêu Đệ hỏi.

Mục Kinh Trập không nói chuyện: "Mẹ, lời mẹ nói thật sự là... Đừng để bọn Tiểu Bắc nghe thấy."

"Được, ta nói cách khác, bọn chúng sẽ nên duyên với nhau sao?"

"Con không quan tâm bọn họ có thành công hay không." Mục Kinh Trập không muốn nói trước điều gì, cô nghĩ sẽ tốt hơn là đợi cho đến khi Thiệu Kỳ Dương thành công, đoán chừng lúc này anh ta đã ra tay.

Mục Kinh Trập đã đoán đúng, Thiệu Kỳ Dương đã hành động, tiếp đó đã thành công chọc giận bà Mục: "Đi một vòng lớn như vậy chỉ để tìm Thiệu Kỳ Dương? Không, ta không đồng ý!"

Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết nhìn nhau, trong mắt không có chút bất ngờ.

"Bà nội, người đừng nghe một câu mà đã phản đối, bà còn muốn nghe những lời khó nghe nữa không? Bà nhẫn tâm nhìn cháu bị người ta chỉ trích sao?"

Mục Tuyết vừa nói lời này, bà Mục liền cứng người.

Mục Tuyết và Thiệu Kỳ Dương về nhà ngày đó, một thời gian trôi qua, trong khoảng thời gian này, Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết đều trải qua rất nhiều phiền toái, bọn họ chỉ là chưa kết hôn trong mắt người khác mà thôi, vậy mà lại bị nhìn như kẻ phạm tội tày trời.

Mục Tuyết từ tận đáy lòng là một người kiêu ngạo, bây giờ những người trước đây từng coi thường cô ấy đều giả mù sa mưa nói mình có thể lấy cô, thái độ giống như bố thí. Người trong huyện thành càng biết nhiều hơn, bọn họ một hai phải giới thiệu đàn ông cho cô ấy, nhưng hết lần này đến lần khác giới thiệu người chẳng ra sao cả, không phải đã có một đời vợ và dẫn theo con nhỏ thì là không nổi về phương diện kia, bọn họ một mực nói cô ấy đã đến chừng ấy tuổi, điều kiện như vậy đã tốt lắm rồi.

Bọn họ ngược lại rất thông minh, tính toán chiếm cả xe và nhà ở của Mục Tuyết, muốn cả nhà người dọn vào nhà của Mục Tuyết, đồng thời cũng muốn Mục Tuyết phục vụ bọn họ.

Mục Tuyết nghe đủ, hoàn cảnh của Thiệu Kỳ Dương tốt hơn cô ấy một chút, nhưng cũng có một số người không biết gì lại yêu cầu anh đi khám bác sĩ, như thể điều đó mới có thể thỏa mãn họ.

Khoảnh khắc gặp được nhau, hai người chợt nghĩ đến việc về chung nhà, như vậy cũng có thể ngăn được lời đàm tiếu của mọi người xung quanh.

Mục Tuyết biết Thiệu Kỳ Dương trước đây từng thích Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương cũng biết Mục Tuyết từng hối hận sau khi Thiệu Kỳ Hải trở về, nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Dương đã thay đổi, mà Mục Tuyết dù sao cũng là cô gái Thiệu Kỳ Dương từng thích.

Hai người không muốn bị giày vò thêm một năm, cho nên trước Tết mới về gặp bà Mục để thưa chuyện, sau đó đợi qua năm mới sẽ kết hôn.

Bà Mục lo lắng hơn ai hết về cuộc hôn nhân của Mục Tuyết, mắng ngược lại những người từng chế nhạo bà ta, nói rằng Mục Tuyết nhất định sẽ tìm được người tốt như Đường Mặc Linh vì cô ấy từ khi sinh ra đã phú quý.

Bà ta buộc Mục Tuyết phải tìm một người đàn ông giàu có, nhưng Mục Tuyết lại mang Thiệu Kỳ Dương trở về.

Thiệu Kỳ Dương bây giờ ở trong thôn cũng rất có triển vọng, bao nhiêu người cầu không được, nhưng Thiệu Kỳ Dương không bằng Đường Mặc Linh, điều này đi ngược lại ý định ban đầu của bà Mục.

Bà ta chỉ muốn Mục Tuyết tìm được người không kém gì Quý Bất Vọng và vả mặt người trong thôn, Thiệu Kỳ Dương không đáp ứng được điều kiện.

Bà Mục kịch liệt phản đối, nhưng Mục Tuyết vừa nói lời này, cha mẹ Mục Tuyết liền đồng ý, bọn họ thật sự không thể chịu đựng được chuyện Mục Tuyết không lấy chồng.

"Kỳ Dương rất tốt, sau khi Tiểu Tuyết bị từ hôn càng ngày càng lớn tuổi, cái gì ta cũng không dám nghĩ ngợi, Kỳ Dương không phải cũng rất tốt sao?"

"Tốt cái gì, lúc trước con bé và Kỳ Hải còn tính chuyện nên duyên, đây coi là cái gì, không được!"

"Chuyện kia đã qua nhiều năm rồi, ai còn nhớ, mẹ đồng ý đi, đừng nghĩ đến phú quý phúc phận gì đó nữa, nếu muốn phú quý, Tiểu Tuyết cả đời này đừng hòng gả cho ai!"

Cha mẹ của Mục Tuyết hiếm khi đứng dậy bênh vực, ra mặt đồng ý, bà Mục bị chọc tức, nhưng không lay chuyển được Mục Tuyết và người trong nhà, tức đến ngã bệnh.

"Bà nội, gần sang năm mới đừng từng giận, cháu biết bà làm vậy là vì muốn tốt cho cháu, nhưng mà cháu thật sự phải kết hôn, cháu không muốn nghe những lời khó nghe từ bọn họ, càng không muốn bị bọn họ chèn ép, so với những người tìm đến, Thiệu Kỳ Dương rất tốt, anh ấy tốt hơn những người kia nhiều. "

Bà Mục càng nghe càng cảm thấy sai, bà ta đứng phắt dậy hỏi: "Tiểu Tuyết, cháu hiện tại thích Thiệu Kỳ Dương sao?"

"Cháu... cháu thật sự anh ấy, nhưng chuyện này chưa thể cho anh ấy biết được." Mục Tuyết ra vẻ nũng nịu với bà Mục: "Bà nội tin cháu đi mà, chúng cháu nhất định sống tốt, Thiệu Kỳ Dương thật sự không tệ."

Mục Tuyết không biết chính xác mình có tình cảm với Thiệu Kỳ Dương từ khi nào, đôi khi cảm thấy Thiệu Kỳ Dương thật sự rất đáng ghét, đặc biệt là cái miệng của anh khiến cô ấy rất muốn đánh người.

Nhưng trong lúc bất tri bất giác lại vô tình rung động, ít nhất Thiệu Kỳ Dương đứng trước mặt cô ấy là chân thật nhất, cũng giống như cô ấy lộ ra vẻ chân thật nhất trước mặt anh, cô ấy không cần phải giả vờ, có thể thoải mái, cuộc sống như thế này thực ra cũng khá tốt.

Dù sao cũng tốt hơn những người bụng dạ đen tối được bà mối dẫn đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net