Chap 363: Cuộc thi âm nhạc Quốc tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình thương của bà Mục dành cho Mục Tuyết hơn 20 năm không phải là vô ích, cuối cùng bà Mục đành đồng ý vì không còn cách nào khác.

Mục Tuyết chen lên giường ngủ cùng bà Mục, hoàn toàn không biết người ở cửa lặng lẽ đến rồi rời đi.

Thiệu Kỳ Dương không ngờ sẽ nghe được Mục Tuyết nói thích mình, vốn dĩ anh chỉ nghĩ rằng Mục Tuyết gặp khó khăn, bản thân anh cũng muốn thoát khỏi phiền toái, vì vậy hai người mới tìm đến nhau.

Ít nhất bọn họ cũng là người cùng thôn, cũng coi như là hiểu rõ, lời nói có thể hòa hợp với nhau, không giống như những cô gái khác.

Không ngờ Mục Tuyết lại thích anh.

"Coi như cô tinh mắt." Thiệu Kỳ Dương huýt sáo trở về nhà.

Mỗi người đều có khuyết điểm và ưu điểm, Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết đều trải qua không ít, trước đây gặp nhau quá sớm, nhưng hiện tại, quả thực là thời điểm tốt nhất.

Tin tức Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết đính hôn nhanh chóng lan truyền, ngày cưới thậm chí còn được ấn định, đám cưới tuy gấp rút nhưng không thiếu các thủ tục từ đính hôn đến kết hôn.

Triệu Lan không đi lại được, vì vậy Mục Kinh Trập với tư cách là chị dâu đã đại diện cho bên nhà trai là Thiệu Kỳ Dương, dưới sự chỉ điểm của Lý Chiêu Đệ mà hoàn thành tất cả thủ tục.

Bất kể là bà Mục hay cha mẹ của Mục Tuyết đều không nghĩ đến sẽ có ngày này.

Thiệu Kỳ Dương sắp kết hôn, anh cả Thiệu thân làm anh trai không nói một lời cũng không đến thăm, ngược lại người được réo tên là Triệu Lan.

Sau khi đính hôn, Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết đã thảo luận và quyết định rằng bọn họ sẽ mặc kệ Triệu Lan, nhưng trước đó sẽ đưa Triệu Lan đến bệnh viện để chữa trị.

Triệu Lan được đưa vào bệnh viện khám nhưng kết quả không khả quan, bệnh tình của Triệu Lan đã kéo dài quá lâu và không thể cứu chữa được nữa, Triệu Lan vẫn phải sống trên giường suốt đời.

Thiệu Kỳ Dương hết lòng quan tâm chạy chữa, đưa Triệu Lan về lại nhà anh cả Thiệu rồi tiếp tục kết hôn.

Trải qua một hồi bàn bạc, việc kết hôn được trực tiếp tổ chức tại huyện thành, Mục Tuyết cũng cân nhắc việc thi vào dạy ở trường tiểu học trong huyện, hai năm này ngày nào cô ấy cũng túc trực cả đêm tại trường học, điều này rất có khả năng xảy ra.

Thiệu Kỳ Dương kết hôn, Thiệu Kỳ Hải rất vui vẻ, trong ngày cưới suýt nữa uống quá chén.

Mục Kinh Trập dẫn theo bọn trẻ Thiệu Đông đến giúp đỡ, Thiệu Bắc còn đặc biệt hỏi Mục Tuyết: "Thím ơi, bây giờ thím đã biết giặt quần áo rồi sao? Hay là thím vẫn muốn chú giúp thím giặt hết sao?"

Mục Tuyết bị nói đến mặt đỏ bừng: "Ta có thể giặt, cơm ta cũng sẽ làm, nhưng để chú con giặt thì có sao đâu?"

Thiệu Bắc cười hì hì: "Không sao cả, chỉ cần chú đồng ý là được."

Thiệu Đông xoa đầu Thiệu Bắc: "Không phải anh đã đưa qua ba món đồ sao, có máy giặt, tủ lạnh, TV, em nghĩ chú thím còn sợ giặt quần áo sao?"

Thiệu Kỳ Dương lúc trước đối xử với mấy đứa trẻ tốt như thế nào, Thiệu Đông và những người khác đều nhớ rõ, quà cưới đưa cho Thiệu Kỳ Dương đặc biệt hào phóng.

Mọi người đang hòa thuận vui vẻ, Mục Tuyết ở bên cạnh chơi đùa với mấy đứa trẻ, cô ấy đột nhiên nói xin lỗi với Mục Kinh Trập.

"Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?" Mục Kinh Trập sửng sốt.

"Chỉ muốn nói một điều." Mục Tuyết cắn răng: "Chị lúc nhỏ không hiểu chuyện, còn về sau này... sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện đó nữa."

Mục Kinh Trập ậm ừ không nói nhiều, Mục Tuyết sau khi bị từ hôn không hắc hóa giống như trong sách hay trên phim truyền hình, rất tốt.

Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết kết hôn, công việc kinh doanh của công ty chuyển phát nhanh của Thiệu Kỳ Dương đột nhiên tốt lên, hiệu suất không ngừng tăng.

Bà Mục cũng lấy lại tinh thần, nói Mục Tuyết vượng phu, bác bỏ những người đã cười nhạo Mục Tuyết.

Ban đầu mọi người đều nói là trùng hợp, nhưng sau đó công việc kinh doanh của công ty Thiệu Kỳ Dương thực sự rất tốt, những cơ hội khác cũng đến khiến mọi người im lặng thin thít.

Sau này, công việc kinh doanh của Thiệu Kỳ Dương ngày càng lớn mạnh, tất cả bắt đầu từ cuộc hôn nhân của anh với Mục Tuyết, bà Mục và những người khác mới phản ứng lại, thì ra đây là mới là mệnh phú quý của Mục Tuyết, cô ấy không trực tiếp lấy người giàu có, nhưng lại có thể tự mình tạo ra mệnh phú quý.

Mục Kinh Trập chỉ có thể cảm khái, nữ chính chính là nữ chính, cô ấy thật sự là lợi hại, mặc dù không xác định nguyên nhân có phải do Mục Tuyết hay không, nhưng nghe vẫn rất hư ảo.

Nhưng đó là chuyện của ngày khác, sau khi Thiệu Kỳ Dương và Mục Tuyết kết hôn, Thiệu Trung nhận được một lá thư khiêu chiến.

Thư khiêu chiến đến từ tiểu thiên tài trước đó đã tranh giải nhạc phim hay nhất với Thiệu Trung, tên cậu ấy là Khoa Nam*, không phải Thám tử Khoa Nam, mà là Khoa Nam - người không bị phục khi giải thưởng nhạc phim hay nhất thuộc về Thiệu Trung, cậu ấy từng ngỏ lời thi đấu cùng Thiệu Trung nhưng bị từ chối, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

(Đại loại tên ẻm là như này: 科南,lúc dịch ra là thành Khoa Nam á mấy bà, nhưng tui xin phép để tên tiếng trung của ẻm cho tiện việc dịch hơn.)

Vào cuối tháng 3, Cuộc thi Âm nhạc Quốc tế lần thứ 4 sẽ được tổ chức, đây là cuộc thi âm nhạc có tầm ảnh hưởng và được công nhận trên toàn cầu, có sự góp mặt của nhiều nhạc sĩ từ khắp nơi trên thế giới sẽ tham gia.

Khác với các cuộc thi nhạc cụ chuyên biệt như cuộc thi piano, Cuộc thi Âm nhạc Quốc tế coi trọng hiệu suất cũng như khả năng sáng tác, điều này hoàn hảo cho những người sáng tác như Thiệu Trung và Khoa Nam.

Sau khi Khoa Nam đăng ký tham gia cuộc thi, trực tiếp gửi lời khiêu chiến lên phương tiện báo chí, buộc Thiệu Trung phải tham gia và phân định thắng bại.

Trước đó trong nước có rất ít người học nhạc cụ, cũng ít người tham gia các cuộc thi âm nhạc quốc tế này, thứ hạng cũng không quá cao, trong nước cũng ít người biết, nhưng lời khiêu chiến được phát ra, cả nước cũng gánh trên vai trách nhiệm, thế là tin tức lan truyền rất nhanh.

Cậu ấy cũng gửi thư cho Thiệu Trung, để tránh việc Thiệu Trung kiếm cớ không tham gia vì phải đi học, cậu ấy còn đứng sau đẩy thuyền việc tổ chức vòng loại ở trong nước, tức là vòng loại trực tiếp, đến lúc đó sẽ căn cứ mà lựa chọn địa điểm tổ chức vòng chung kết, vẫn giữ nguyên hay chuyển đến một đất nước khác.

Mặc dù trước đó một số cuộc thi âm nhạc đã lần lượt được tổ chức ở các quốc gia khác nhau, nhưng chưa từng được tổ chức ở đất nước của Thiệu Trung, các vòng đấu loại cũng không hề có, cậu ấy làm vậy chỉ vì sợ Thiệu Trung sẽ không tham gia.

Nhưng trên thực tế, Khoa Nam đã suy nghĩ quá nhiều, trước đây Thiệu Trung chưa từng nghĩ đến việc tham gia, nhưng đột nhiên bị khiêu chiến, cậu bé trở nên hứng thú.

Thiệu Trung không chút do dự muốn tham gia, Mục Kinh Trập cũng ủng hộ, tham gia cuộc thi, giao lưu nhiều với những người đồng trang lứa giỏi giang này rất tốt, cô và Thiệu Trung đã chuẩn bị cho việc xuất ngoại, nào ngờ vòng đấu loại lại trực tiếp tổ chức trong nước.

Vậy thì tốt rồi, không cần phải xuất ngoại để tranh tài.

Sự việc đã được giải quyết như vậy, Mục Kinh Trập cũng tham khảo qua nhiều cuộc thi âm nhạc trong nước và quốc tế, đặc biệt là những cuộc thi có sức ảnh hưởng.

Cuộc thi âm nhạc quốc tế được tổ chức lần này cũng được xếp vào hàng ảnh hưởng nhất trên thế giới, thứ hạng trong đó tượng trưng cho thực lực, tương lai dù là học hành hay những việc khác đều sẽ thuận lợi hơn.

Tham gia nhiều cuộc thi như vậy, đạt được nhiều thứ hạng, sau này ra ngoài mọi người nhất định phải ngả mũ thán phục.

Thiệu Trung thực sự cần kinh nghiệm và trình độ như vậy, Mục Kinh Trập yêu cầu Thiệu Trung chuẩn bị thật tốt trước cuộc thi.

Cuộc thi được tổ chức ở Hải Thành, sau khi nhiều người ở trong nước biết đến, tất cả những người đủ điều kiện đều đăng ký.

Hải Thành cũng rất coi trọng cuộc thi này, một cuộc thi như vậy được tổ chức ở trong nước, có thể giúp mọi người biết nhiều hơn về một số đất nước đang phát triển nhanh chóng, đồng thời cũng giúp mọi người gạt bỏ những định kiến ​​​​của mình nhiều nhất có thể.

Hải Thành lựa chọn địa điểm tổ chức cuộc thi, sau đó lại quyết định đài truyền hình sẽ dõi theo toàn bộ quá trình, đài phát thanh sẽ trực tiếp phát sóng sự kiện, đài truyền hình cũng sẽ phát sóng trong thời gian nhanh nhất có thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net