Chap 388: Không từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các thành viên trong gia đình không thể bỏ lỡ buổi hòa nhạc đầu tiên của Thiệu Trung, vì vậy Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và Thiệu Kỳ Hải đều có mặt, chưa kể đến Quý lão gia, người đã đến sớm để dành nhiều thời gian hơn cho Thiệu Trung.

Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Thiệu Trung, người trẻ nhất trong nước tổ chức buổi hòa nhạc solo, đã mặc bộ quần áo mà Mục Kinh Trập tự tay may và bước lên sân khấu.

Khách mời biểu diễn được mời đến, nhưng Thiệu Trung mới thật sự là nhân vật chính, Mục Kinh Trập và những người hóa trang có mặt, thậm chí còn thuê chuyên gia giúp ghi hình để xem sau.

Buổi hòa nhạc này đã không làm mọi người thất vọng, đó là một bữa tiệc thính giác thực sự khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy xứng đáng, Mục Kinh Trập và Thiệu Đông đều vỗ tay đến đỏ bừng, Thiệu Kỳ Hải tự hào đến mức gần như rơi nước mắt, trong khi những đồng nghiệp khác và mọi người chỉ có quan tâm đến một câu hỏi——Khi nào cậu ấy tổ chức sân khấu thứ hai? Loại hòa nhạc này, nhất định phải đến thưởng thức 2-3 lần.

Thiệu Trung trước buổi hòa nhạc vô cùng căng thẳng, nhưng để cho người xem không thất vọng, cậu bé cố hết sức tỏ ra chín chắn như một người lớn, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cậu bé nói với mọi người tạm thời vẫn chưa lên kế hoạch cho buổi hòa nhạc thứ hai, nếu đó thì đến lúc đó sẽ thông báo với mọi người sau.

Nói xong, cậu nắm lấy tay Mục Kinh Trập, từ người lớn biến thành một đứa trẻ, giống như hai người hoàn toàn, khác với người chuyên nghiệp xuất sắc trên sân khấu vừa rồi.

Buổi hòa nhạc đầu tiên của Thiệu Trung được mọi người bàn tán mãi về sau, những người xem nó cho rằng nó đáng giá, còn những người không xem lại tiếc nuối và tiếp tục chờ đợi buổi hòa nhạc thứ hai.

Người bình thường nhìn thấy tình huống này, nhất định sẽ nhân cơ hội này tổ chức sân khấu thứ hai, thứ ba để tiếp tục vững vàng đề cao bản thân.

Nhưng Thiệu Trung không chút do dự lắc đầu, Mục Kinh Trập đối với lựa chọn của Thiệu Trung cũng có chút kỳ quái, nhưng cô cho rằng thằng bé đang đuối sức, cũng không có ép buộc.

"Nếu không muốn tiếp tục thì hãy nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

"Được, con muốn nghỉ ngơi thật tốt và dành thời gian cho mẹ."

Sau buổi hòa nhạc của Thiệu Trung, Thiệu Bắc bắt đầu tiến vào đoàn làm phim, lần này Mục Kinh Trập không hợp tác với đoàn làm phim, mọi người sợ cô mệt nên quyết định để Thiệu Kỳ Hải đi cùng.

Thiệu Bắc còn nhỏ nên có gia đình ở bên theo dõi cũng yên tâm hơn, điều này cũng là do lúc này chưa có đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, sau này khi Thiệu Bắc lớn lên, cô bé có thể tìm được một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp phù hợp với bản thân, đến khi đó không cần người lớn phải đi theo mọi lúc.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Kỳ Hải cùng Thiệu Bắc vào đoàn phim, hắn sợ mình làm không tốt nên đã chuẩn bị rất nhều, còn đến phòng làm việc tìm Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập cũng sợ rằng hắn làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến Thiệu Bắc nên đã hết lòng dạy bảo.

Ngày hôm nay hắn lại đến, Mục Kinh Trập vừa cắt vải vừa nói với hắn: "...Điều quan trọng nhất là an toàn, lần này có cảnh cưỡi ngựa, anh phải chú ý hơn."

Bộ phim Thiệu Bắc chọn lần này được lấy bối cảnh thời dân quốc, cô bé được xem như là nữ hai, Thiệu Bắc không thể cứ chọn kịch bản lấy mình làm nữ chính, dù sao ở độ tuổi của cô bé vẫn còn tương đối ít nhân vật chính, cô bé cũng không phải giữ vững vị thế của mình như thời hiện đại.

Đối với Thiệu Bắc, cô bé thích diễn xuất, nếu thích kịch bản và vai diễn nào đó, thấy phù hợp sẽ để bản thân thử, nếu không phù hợp thì đợi lớn lên sẽ thử, khái niệm vị thế đối với cô bé vẫn rất mơ hồ.

Cô bé còn nhỏ cho nên vai diễn đôi khi sẽ bị hạn chế, nhưng vì còn nhỏ nên cô bé không bị gò bó và có thể thử sức bất cứ chủ đề nào mình yêu thích.

Từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ đóng phim cùng một chủ đề, ngoại hình cũng luôn khác biệt, lần này còn có cảnh cưỡi ngựa, may mà trước đây đã học qua, tuy cưỡi ngựa không thành thạo lắm nhưng cũng đủ để quay phim.

Theo kế hoạch quay phim, khoảng một tháng nữa bộ phim sẽ hoàn thành, vừa đúng lúc Thiệu Bắc có thể quay lại trường học.

Thiệu Bắc là một diễn viên nhưng không hề xa rời đời thực, Mục Kinh Trập luôn cảm thấy diễn viên vẫn cần phải có cuộc sống thực, đặc biệt là các ngôi sao nhí.

Sau khi Mục Kinh Trập nói xong, Thiệu Kỳ Hải gật đầu, ghi chép cẩn thận và ghi nhớ chắc chắn.

Thái độ của hắn khiến Mục Kinh Trập càng yên tâm hơn, cô nhìn sang rồi đặt cây kéo xuống: "Đừng quá căng thẳng, lúc đó có chuyện gì cứ liên hệ với tôi, Tiểu Bắc hiện tại đã hiểu rõ bản thân." Dù sao cũng đã quay được mấy bộ phim.

"Ừ." Thiệu Kỳ Hải gật đầu: "Xong chưa?"

"Công việc hôm nay của tôi xong rồi." Bởi vì Thiệu Bắc phải quay một bộ phim dân quốc, cộng thêm gần đây có một nữ diễn viên đến đặt may đồ, Mục Kinh Trập cảm thấy bản thân rất thích hợp để mặc sườn xám, công tác chuẩn bị đang được thực hiện.

Bản thân Mục Kinh Trập rất thích sườn xám, thiết kế của cô có phần đổi mới, không thể so sánh với đồ của các bậc thầy cũ, may là chị Ngụy rất am hiểu về nó, cô dự định ngày mai sẽ cùng tiếp tục với chị Ngụy.

Nghe Mục Kinh Trập nói như vậy, hai mắt Thiệu Kỳ Hải sáng lên: "Tôi đưa em về, tôi có lái xe."

Dù cả hai đã ly hôn nhưng Thiệu Kỳ Hải cũng không hoàn toàn từ bỏ Mục Kinh Trập, hiếm khi có thể ở chung, hắn vẫn muốn tranh giành: "Về nấu cơm ăn cũng được, hoặc có thể đón mấy đứa nhỏ ra ngoài cùng ăn."

Mục Kinh Trập còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã có tiếng chuông reo, còn có tiếng kêu Kinh Trập: "Là Quý Bất Vọng."

Thiệu Kỳ Hải đi theo Mục Kinh Trập xuống tầng dưới, nhìn thấy Quý Bất Vọng một thân sơ mi trắng, nhẹ nhàng thoải mái.

Phía sau có một chiếc xe đạp đang đậu, anh không ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải, khéo léo chào hỏi: "Anh lại đến rồi, hôm nay học xong chưa? Chăm sóc Tiểu Bắc thật tốt nhé? Có cần tôi giúp không?"

"Không cần, ngày mai tôi sẽ quay lại." Thiệu Kỳ Hải không quan tâm Quý Bất Vọng là chân thành hay giả tạo, hắn đều từ chối trực tiếp, biểu thị rõ ràng hắn vẫn chưa từ bỏ Kinh Trập.

Ly hôn không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, cuộc hôn nhân của hắn với Kinh Trập ngay từ đầu không hề tốt đẹp, sau khi kết thúc, Kinh Trập trở nên thoải mái hơn khi đối mặt với hắn, hắn cũng thay đổi hình tượng, không phải là người vô trách nhiệm nên vẫn có một chút cơ hội, hắn sẽ không để thua Quý Bất Vọng!

Nhìn chiếc xe đạp phía sau Quý Bất Vọng, hắn nhìn Mục Kinh Trập nói: "Kinh Trập, em không lái xe tới, ngồi xe tôi đi, Quý Bất Vọng chỉ đi xe đạp thôi."

"Tôi đặc biệt dùng xe đạp đến đón Kinh Trập, đi ô tô trong thời tiết này quá nhàm chán, xe kia của anh mở ra ngồi có mà ngạt chết, hơn nữa chỉ có thể đi trên đường chính, đi xe đạp thì khác, bây giờ mặt trời đang lặn, gió mát."

Quý Bất Vọng phản bác, vỗ vỗ vào ghế sau: "Kinh Trập, anh đã lót cho em một cái đệm, nào, hôm qua em nói rằng xe đạp rất thoải mái."

Nói xong, Quý Bất Vọng lấy từ phía sau ra một cây kem, dụ dỗ Mục Kinh Trập: "Cái này là đặc biệt mua cho em."

Đôi mắt của Mục Kinh Trập sáng lên, kem! Vào một ngày nắng nóng như thế này, ai có thể từ chối kem que? Cô tin rằng không ai có thể làm được! Cô cũng không thể!

Mục Kinh Trập không chút nghĩ ngợi chạy tới: "Tuyệt vời!"

Quý Bất Vọng khẽ mỉm cười: "Mau ngồi lên." Nói xong, anh nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải: "Chúng tôi đi trước."

Thiệu Kỳ Hải: "!!!"

Vô lý chết đi được! Kinh Trập làm sao có thể bị một cây kem hấp dẫn?: "Kinh Trập, đến ngã tư tôi mua cho em kem nếp."

"Một ngày không thể ăn quá nhiều, cảm ơn." Mục Kinh Trập lịch sự từ chối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net