Chap 389: Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Bất Vọng lên xe đạp và nhanh chóng vượt qua trước mặt Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải cho rằng Kinh Trập bị thu hút bởi kem que, nhưng thực tế chiếc xe đạp cũng thu hút cô, và trái tim cô cũng hướng về anh, nếu không thì tại sao cô lại chọn anh mà không do dự.

Quý Bất Vọng không nói những lời này, nhưng ánh mắt của anh biểu lộ một phần nội tâm, Thiệu Kỳ Hải cũng hiểu được.

Thiệu Kỳ Hải nhìn bóng dáng đang xa dần của hai người, vuốt trán: "Sao lại thế này?"

Lúc trước hắn không có ô tô, vì sống ở thôn Đại Đông nên Quý Bất Vọng có điều kiện lái xe thuận tiện, có thể dẫn theo mấy đứa bé, không cần chịu đựng cảnh đường gập ghềnh và khổ cực. Giờ hắn đã có ô tô, Quý Bất Vọng lại dắt xe đạp ra, tình cờ lại ở một nơi có giao thông tốt như Hải Thành, xe đạp thực sự rất phổ biến, nó thuận tiện đi vào mấy ngõ nhỏ, đi vòng vòng hay đi lên đường bộ cũng được, mà những điều ấy ô tô lại không thể làm.

Thiệu Kỳ Hải bất lực nhìn bóng dáng đang đi xa của Quý Bất Vọng.

Quý Bất Vọng hài lòng: "Có ngon không?"

Mục Kinh Trập ăn kem, gật đầu quyết liệt: "Ngon!"

Ở thời hiện đại có vô số loại kem, nhưng một số hương vị không ngon bằng ngày nay. Mặc dù ngày nay nhiều thứ có một hương vị duy nhất, nhưng nó luôn có vị thơm ngon, chẳng hạn như kem trái cây và kem gạo nếp.

Mục Kinh Trập cảm thấy rất thoải mái khi ăn kem, hóng gió và ngắm nhìn Hải Thành hoàn toàn khác với thời hiện đại.

Quý Bất Vọng nghe Mục Kinh Trập nói, cảm thấy chiếc xe đạp này rất tốt, anh vẫn nhớ hình ảnh lúc trước Mục Kinh Trập ôm chặt lấy Thiệu Kỳ Dương, thừa dịp bọn trẻ Thiệu Đông còn nhỏ, không thể đưa Mục Kinh Trập đi cùng, anh phải thu xếp càng sớm càng tốt để ngăn chặn chúng trong tương lai.

Quý Bất Vọng nói rằng thực sự rất khó để tìm thấy thứ gì đó mà mấy đứa bé không làm được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi Mục Kinh Trập ăn xong que kem, Quý Bất Vọng nhìn thấy trước mặt có một cái hố nhỏ, cố tránh thì có thể tránh được, nhưng anh lại không muốn tránh.

Anh cũng muốn Kinh Trập ôm mình nên Quý Bất Vọng âm mưu không đi vòng qua, Mục Kinh Trập giật mình, nhanh chóng ôm lấy Quý Bất Vọng.

Tất cả đều trong dự tính, nhưng khi Kinh Trập thật sự ôm anh, thân thể anh vẫn cứng đờ, khẽ run lên.

Mục Kinh Trập cảm giác được, cô cong môi, nhìn bóng lưng Quý Bất Vọng, lén cười.

Những cảnh lãng mạn về xe đạp là thứ không thể thiếu trong TV và phim ảnh, trong khuôn viên trường cũng có rất nhiều, Mục Kinh Trập không biết mình đã nhìn thấy bao nhiêu, nhưng cô chưa từng trải qua một lần.

Cô từng đạp xe một mình hoặc cùng các bạn nữ khác, nhưng cô là người chở các bạn ấy, ôm trái ôm phải gì cũng đã làm qua, thậm chí còn bị các bạn nữ trong lớp gọi là chồng.

Mặc dù được gọi như vậy cũng thoải mái, nhưng cô cũng muốn có cảm giác được chăm sóc.

Lần này cuối cùng cũng cảm nhận được, rõ ràng là con đường gập ghềnh đã đi qua, đã đến lúc phải buông Quý Bất Vọng ra, nhưng Mục Kinh Trập vẫn không buông.

Quý Bất Vọng cũng không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại không buông tay, anh kinh ngạc đến tim đập nhanh hơn, ước gì mình không bao giờ có thể đến được nơi dừng lại, nhưng trên thực tế, chỉ trong vòng hai phút, chỗ cần đến đã đến.

"Được." Mục Kinh Trập nhảy xuống xe: "Tôi đi gọi đám Tiểu Bắc."

Nói xong, cô chạy vào mà không quay đầu lại, vừa nãy nhảy xuống, cô không biết tại sao trong đầu lại nhớ đến những bình luận của các mãnh nữ trên mạng, bằng một sự kết hợp kỳ lạ nào đó, cô đã lợi dụng lực buông ra và cảm nhận được một vài cơ bắp trên cơ thể Quý Bất Vọng.

Theo các cô gái trên mạng, những cơ bắp đó hoàn toàn khác với cơ thể của họ và đặc biệt rất dễ sờ.

Không biết Mục Kinh Trập có chạm thành công hay không, chỉ biết động tác vừa rồi của cô đã bị Quý Bất Vọng cảm nhận được, toàn thân anh trở nên căng thẳng hơn.

Mục Kinh Trập phản ứng lại, cảm thấy mình đúng là không ra dáng, tuy rằng bệnh tật trước đó là lời nhắc nhở, dù bận rộn đến đâu thì cô vẫn có thể yêu, nhưng hành động đột ngột này rất có thể bị xếp vào tội danh biến thái, nhất là vào thời đại mọi người vẫn rất dè dặt này, cô quá lưu manh rồi đó.

Mục Kinh Trập sau khi sờ có chút không dám nhìn Quý Bất Vọng, thầm cầu nguyện rằng cô sẽ không bị Quý Bất Vọng coi là kẻ biến thái.

Quý Bất Vọng vẫn bất động nhìn theo bóng lưng của Mục Kinh Trập, khi không còn nhìn thấy bóng lưng của cô nữa, anh đột nhiên lùi lại một bước, tim anh vừa rồi... gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lần đầu tiên anh biết được cảm giác được cô gái mình thích ôm, có hơi... kích thích, anh cũng không biết tại sao những người xung quanh chạm trúng lại không bị sao.

Anh rất nhạy cảm khi Kinh Trập vô tình chạm vào nó.

Quý Bất Vọng lẩm bẩm: "Trước đây không phải như vậy, may là cô ấy đã chạy rồi."

Nếu cô không chạy trốn, trái tim của anh càng đập mạnh hơn, thậm chí còn đỏ mặt hay gì đó, điều đó quá mất vẻ nam tính.

Mục Kinh Trập chạy về nhà, tựa vào cửa để bình tĩnh lại, lén nhìn Quý Bất Vọng từ cửa sổ xem anh có tức giận hay có biểu hiện gì kỳ lạ không, thấy anh dường như không tức giận thì thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Không có gì." Mục Kinh Trập quay người: "Hôm nay con muốn ăn gì? Có muốn ra ngoài ăn không?"

"Ra ngoài!" Thiệu Tây lập tức đáp: "Chúng ta bỏ phiếu. "

Trong nhà đông trẻ con, ăn gì chơi gì cũng là mỗi người một ý, Mục Kinh Trập đã phát minh ra một phương pháp xem xác suất đen trắng bằng cách oẳn tù tì và biểu quyết bằng việc giơ tay để giải quyết vấn đề, hôm nay bọn trẻ sẽ bỏ phiếu bằng cách giơ tay.

"Con muốn đi."

"Con không phản đối, có thể ra ngoài."

"Con cũng muốn đi, đúng lúc hai ngày nữa chị sẽ phải tiến tổ."

"Con cũng tán thành."

Mục Kinh Trập: "... Vậy đi thôi."

Thiệu Tây ngay lập tức chạy đi chiếc xe đạp độc quyền của mình, gần đây cậu bị ám ảnh bởi việc đi xe đạp, chiếc xe đạp là do Quý Bất Vọng tặng. Vốn dĩ ban đầu mua là vì Thiệu Trung rất hâm mộ bạn học có xe đạp, nhưng đã mua thì không thể mua cho một người. Thế là mấy đứa Thiệu Tây đều có phần, loại xe đạp nhỏ thì an toàn hơn nhiều, rất thích hợp cho trẻ nhỏ lái, cũng không biết anh đã mua chúng từ đâu.

Ngày nay, trẻ em cũng lái được xe của người lớn, không nói đến những đứa đã lớn, mặc dù lúc đạp xe nhìn thấy chúng còn quá nhỏ, nhưng những đứa trẻ đã bắt đầu đạp xe khi mới bảy hoặc tám tuổi, và thậm chí có cả những đứa trẻ không đủ cao để chống chân.

Mục Kinh Trập không thể quản những đứa trẻ kia, nhưng cô không cho phép mấy đứa đạp xe, cho dù có tiền, họ cũng sẽ không được phép mua chúng vào lúc này, cho đến khi Quý Bất Vọng tặng những chiếc xe đạp có thể lái.

Chiếc xe đạp nhỏ này tình cờ lại là món đồ yêu thích của Thiệu Tây, bọn nhỏ học rất nhanh, ngoại trừ Thiệu Trung hay bị ngã, những người khác đều không bị ngã nhiều.

Mấy đứa trẻ đang đạp xe, Mục Kinh Trập vẫn ngồi phía sau Quý Bất Vọng, nhưng lần này đã có chừng mực hơn rất nhiều, cô giữ lấy quần áo của Quý Bất Vọng và không dám hành động ngạo mạn, Quý Bất Vọng ở trước mặt lũ trẻ cũng không dám bày trò, thành thật đạp xe, để cho tim khỏi đập nhanh làm trò cười cho thiên hạ.

Quý Bất Vọng quen thuộc với Hải Thành nên đã đi đầu dẫn đường, đồ ăn ngon đến nỗi Thiệu tây và những người khác đều khen tấm tắc.

"Lần sau con muốn đến đây tiếp, ngon tuyệt."

"Ừm, con cũng thích."

"Rất ngon, rất ngon."

Mục Kinh Trập, Quý Bất Vọng và Thiệu Đông im lặng nhìn về phía Thiệu Bắc không hòa hợp với không gian chút nào, cô bé ngồi rất đoan trang, hai tay đặt trước người, nếu không phải đang ở trong một tiệm cơm đông đúc, bọn họ còn tưởng rằng mình đang ở một nơi nào khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net