Chap 391: Đầu nở hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Kinh Trập là bảo bối của Lý Chiêu Đệ, bà vừa nhìn thấy Mục Kinh Trập đã ân cần hỏi han: "Buổi sáng con muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, miễn là mẹ nấu thì ngon hết." Mặc dù Mục Kinh Trập trả lời như thế, nhưng vẫn nêu tên liên tiếp vài món ăn, Lý Chiêu Đệ cũng không ghét bỏ cô, bà còn lôi kéo con gái đi mua đồ nấu ăn.

Ăn xong, Mục Kinh Trập xoa xoa bụng, sau khi bụng không còn no căng nữa, cô thu dọn và rửa bát đĩa rồi theo Lý Chiêu Địch đến quán bánh bao.

"Mẹ, dạo này công việc thế nào rồi?"

"Vẫn tốt, sau khi thuê người làm, cha con và ta chỉ cần thay phiên nhau tới tiệm."

"Người mới có ổn không? Có còn tình trạng ăn vụng không?" Kinh Trập quan tâm hỏi thăm, lúc trước Lý Chiêu Đệ nghe Mục Kinh Trập tuyển người phụ trong tiệm, người rất chịu khó làm việc, chỉ có một tật xấu là lén ăn vụng.

Quán bánh bao cung cấp cả ăn uống, không thể bỏ đói người ta, dù cho người nọ có ăn thì cũng không ai trách cứ cả, không nghĩ tới người nọ lòng tham không đáy, ăn vụng hết lần này đến lần khác, có một lần suýt bị phát hiện, lại cả gan bán cái bánh đã bị cắn một miếng cho khách hàng.

Sự việc xảy ra, người nọ giải thích rằng vì sợ đói cho nên cứ thấy đồ ăn là nhét vào miệng, sau này sẽ sửa lại, nhưng tốt nhất vẫn phải đuổi việc và tìm một người khác.

"Người rất chăm chỉ, cũng không ăn vụng, chỉ là thường xuyên dẫn theo con gái tới, nhưng mà con bé cũng rất ngoan ngoãn, không khóc lóc hay quậy phá gì cả, ta thấy một đứa nhỏ cũng không ăn bao nhiêu nên không để tâm lắm."

Lời này xưa nay Lý Chiêu Đệ chưa từng nói, nhìn đứa bé gầy gò ốm yếu đó, trong lòng bà liền có một tia chua xót, cho nên đối với việc đứa bé trộm bánh cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đôi khi bánh bao cũng không thể bán hết trong một ngày, cứ coi như tích đức vậy.

Mục Kinh Trập nghe xong đã khen ngợi Lý Chiêu Đệ: "Mẹ, mẹ thật tốt bụng đó nha."

Lý Chiêu Đệ được tâng bốc có chút xấu hổ: "Cái này có gì mà khen ngợi, ta cũng không phải trời sinh đã xấu xa, có tiền thì ta cũng vui vẻ làm chuyện tốt."

"Con biết, con biết mẹ là người tốt, mẹ, con muốn học theo mẹ." Mục Kinh Trập dỗ Lý Chiêu Đệ vui vẻ ra mặt.

Ai mà chẳng thích lời hay ý đẹp, Lý Chiêu Đệ cũng không ngoại lệ, Mục Kinh Trập chỉ muốn bà mỗi ngày được vui vẻ, bọn trẻ cũng làm rất tốt việc này, mỗi lần bà đến lại một câu bà ngoại, hai câu cũng là bà ngoại, năm đứa trẻ mỗi người đều có thể khen ngợi bà từ đầu đến chân, khiến cho Lý Chiêu Đệ cảm thấy hạnh phúc gấp đôi.

Trong tiếng cười của Lý Chiêu Đệ, hai người đã đến quán bánh bao, Mục Kinh Trập nhìn thấy người làm việc mới là chị dâu Bình, tuổi vẫn không lớn lắm, lại có một đứa con năm -sáu tuổi gầy gò.

Mục Kinh Trập chào chị dâu Bình, sau đó giúp thái thịt, vừa cầm con dao lên, chị dâu Bình đã giật lấy nó: "Chị làm là được rồi, sao có thể phiền đến em chứ? Cô chủ nhỏ, em đến nhớ báo trước cho chị nhé."

Nói xong, cô ấy vung tay chặt nó thành từng miếng, Mục Kinh Trập cũng không tranh với cô ấy, chỉ phát hiện khuỷu tay cô ấy có chỗ hơi xanh: "Tay chị bị làm sao vậy? Còn có khóe mắt của chị..."

"Tối qua đi vệ sinh nhìn không rõ đường nên bị ngã một cái."

Mục Kinh Trập cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa, đợi một lúc thì quay về.

"Chờ đám Thiệu Đông đi học về, con dẫn bọn nhỏ về nhà ăn cơm." Lý Chiêu Đệ căn dặn, tình cảm là thứ quý giá, mấy đứa bé coi bà là bà ngoại, bà tất nhiên cũng sẽ xem chúng là cháu ngoại, bà còn đang muốn nấu món ngon dài dài cho chúng đây.

"Được, con biết rồi."

Mục Kinh Trập dẫn theo đám trẻ Thiệu Đông đến chỗ Lý Chiêu Đệ dùng bữa, ăn no căng bụng mới đung đưa trở về, lúc đi dạo gần quán bánh bao thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, còn có tiếng kêu cứu, Mục Kinh Trập vội vàng chạy tới, không quên dặn dò Thiệu Đông và những người khác chú ý đến sự an toàn của mình và không đến quá gần.

Đến gần hơn cô mới nhận ra đó là chị dâu Bình đang bị một người đàn ông đánh, chị dâu Bình đang ôm con gái vào lòng, kêu cứu, xung quanh có rất nhiều người dân muốn vào giúp đỡ, nhưng lúc này ai mà tiến lên không khác gì vào hang cọp cả. Người đàn ông kia có vẻ đã say rượu, đánh người bất chấp, ai tới hắn cũng sẽ đánh lại.

"Tránh ra, đây là chuyện gia đình chúng tôi, các người đừng cản ông đây dạy dỗ vợ."

Hắn đánh người khác sẽ không đánh tới chị dâu Bình, nhưng khi mọi người bỏ chạy, chị dâu Bình lại trở thành đối tượng chịu đòn.

"Đừng đánh đứa nhỏ." Chị dâu Bình khóc thảm thiết, kêu cứu.

Mục Kinh Trập vừa bước tới vừa hét lên: "Mau dừng tay!"

Người đàn ông say rượu nghe thấy giọng nói của Mục Kinh Trập liền giơ tay định đánh cô, chị dâu Bình thấy Mục Kinh Trập thì cực kỳ lo lắng, lập tức hô to: "Cha đứa nhỏ, làm ơn đừng đánh nữa, đây là con gái của bà chủ chúng ta."

Người đàn ông chậm rãi dừng lại, liếc nhìn Mục Kinh Trập, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, cầm chai rượu bên cạnh lên, loạng choạng bước đi, xem ra đúng là say rượu thật.

Mục Kinh Trập cau mày: "Đây là chồng chị à?"

"Ừ." Chị dâu Bình đầy lo lắng: "Cô chủ nhỏ, đừng nói với bà chủ, cũng đừng sa thải chị, sau này chị sẽ không để anh ấy đến nữa, chị cũng sẽ không trì hoãn công việc của mình, chị mà bị đuổi việc, vậy mỗi ngày ở nhà sau này càng không có đường sống."

Mục Kinh Trập cau mày: "Không thể cứ bị đánh mãi vậy được, vấn đề phải được giải quyết."

Mục Kinh Trập không khoan dung với bạo lực gia đình, nếu là thời hiện đại, mọi người sẽ khuyên nên ly hôn. Suy cho cùng, bạo lực gia đình một khi đã bắt đầu sẽ không dừng lại, nó sẽ chỉ ngày càng trở nên quá đáng, nhưng lúc này Mục Kinh Trập không thể nói những lời này, tóm lại vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.

Chẳng trách trước đó còn có vết bầm tím, hóa ra là do bị đánh.

"Chị biết, đều là do bụng của chị không có phúc khí, nếu bụng của chị không như thế này, sinh được một đứa con trai là tốt rồi".

Mục Kinh Trập càng cau mày hơn, Thiệu Bắc ở bên cạnh không nhịn được mà nói: "Sinh con trai hay con gái không liên quan gì đến dì cả, nếu muốn truy cứu trách nhiễm cũng là ở người cha, dì không cần tự trách."

Thiệu Bắc, người đã được phổ cập khoa học, không thích câu nói này lắm.

Chị dâu Bình nhìn Thiệu Bắc nói: "Thật giỏi, chuyện gì cũng biết."

Cô ấy khen ngợi, nhưng sắc mặt lại vô cùng xem thường, khóe miệng cười nhếch lên một bên.

Mục Kinh Trập cau mày: "Trước tiên dọn dẹp rồi về thôi, không còn khách nữa, có thể đóng cửa rồi."

"Cái này." Thực ra, chị dâu Bình đã đợi đến tận bây giờ bởi vì cô ấy không muốn về nhà, sợ về nhà sẽ bị cha mẹ chồng quở trách, hơn nữa còn muốn bán không hết sẽ ăn thêm một ít trứng luộc nước trà và bánh bao.

Lúc Mục Kinh Trập chuẩn bị rời đi, người đàn ông say rượu vừa mới rời đi liền quay lại: "Mau đưa 2 tệ."

"Em không có tiền, em vẫn chưa nhận được tiền, cha đứa nhỏ, anh đừng uống nữa, chúng ta về nhà thôi." Chị dâu Bình rất sợ Mục Kinh Trập chán ghét, cẩn thận đẩy chồng mình.

"Không trả tiền thì ở nơi quái quỷ này làm gì!" Không ngờ câu nói "không có tiền" lại trực tiếp chọc giận người chồng say rượu, không nói một lời, hắn giơ tay túm tóc chị dâu Bình, tát vào mặt cô ấy.

"Dừng tay!" Mục Kinh Trập giật mình, vội vàng lên tiếng.

"Cô là chủ cũng không liên quan gì đến việc tôi đánh vợ tôi, mau đưa tiền đây!" Người đàn ông say rượu nóng nảy đập vỡ chai rượu.

Cùng với tiếng la hét chói tai của đứa nhỏ và tiếng hét sợ hãi của đám trẻ Thiệu Bắc, chai rượu vỡ nát, đầu chị dâu Bình cũng nở hoa theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net