Chap 392: Thấy chết không cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứu mạng, cô chủ nhỏ, cứu..."

Chị dâu Bình không chịu nổi đau đớn nên hét lên, gã say rượu nóng nảy muốn đánh cô ấy, bàn tay vừa giơ lên đã bị Mục Kinh Trập ngăn lại.

Mục Kinh Trập sức lự lớn, đánh nhau một trận với người đàn ông, người đàn ông kia liền bất động.

Mục Kinh Trập nhìn vết máu trên đầu của chị dâu Bình mà kinh hãi: "Anh không thấy máu chảy rồi sao?"

"Cũng không thể chết, thả ra!" Người đàn ông không thể trốn thoát, thế là bàn tay còn lại vẫn muốn vung tới, chị dâu Bình run rẩy la hét không thôi.

Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt không cam lòng của người đàn ông say rượu, cau mày, trực tiếp bẻ tay hắn.

Người đàn ông đờ đẫn vài giây, sau đó chạm vào bàn tay bị trật khớp của mình và hét lên: "Aaa..."

Mặc dù hắn la hét dữ dội, nhưng Mục Kinh Trập biết bản thân đang làm gì, nên không để ý đến hắn mà quay lại đỡ chị dâu Bình: "Máu chảy nhiều quá, mau đến bệnh viện thôi..."

Chị dâu Bình ngắt lời Mục Kinh Trập: "Anh ấy sao vậy?"

Nhìn người đàn ông đang la hét, sắc mặt của chị dâu Bình thay đổi, cô ấy đột nhiên đẩy Mục Kinh Trập ra: "Cô vậy mà dám đánh người đàn ông của tôi, sao cô lại tệ đến thế!"

Mục Kinh Trập sửng sốt: "Cái gì?" Cô ấy hô cứu mạng để xin sự trợ giúp, kết quả lại quay sang trách cô?

Chị dâu Bình oán hận nhìn Mục Kinh Trập, sau đó vội vàng chạy tới đỡ người đàn ông say rượu đứng dậy: "Cha đứa nhỏ, anh sao rồi?"

"Đau chết mất, con khốn nạn!" Người đàn ông đau đến mức vung chân đạp chị dâu Bình, chị dâu Bình bị hắn đá một cái, nhưng cô ấy chỉ lo lắng nhìn tay hắn: "Sao tay lại thế này? Không phải đã gãy rồi chứ?"

Chị dâu Bình mới chạm một cái, người đàn ông say rượu lại hét lên, chị dâu Bình nhìn tay hắn mà sợ hãi không thôi.

Cô ấy quay lại nhìn Mục Kinh Trập, trên mặt tràn đầy sự tức giận: "Sao cô có thể tùy tiện đánh người ta chứ, lại còn làm gãy tay của người ta. Để tôi nói cho cô biết, nếu cha đứa nhỏ có vấn đề gì, tôi liều mạng với cô!"

Mục Kinh Trập ồ một tiếng, xác định mình đã giúp phải đồ không nên giúp: "Chị có thể thử." Cô huơ huơ tay.

Chị dâu Bình rùng mình nghĩ đến hành động vừa rồi, chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt căm ghét.

Mục Kinh Trập cảm thấy rất nhàm chán, thế là kéo bọn trẻ Thiệu Đông đang khó chịu, nói: "Đi thôi, đừng nói nhảm với bọn họ."

Loại người như này đúng là cực phẩm, nói chuyện với cực phẩm chỉ làm cho bản thân tức điên mà thôi, không ai có thể hiểu được logic của bọn họ.

Chị dâu Bình này không thể giữ được, phải để cho Lý Chiêu Đệ đuổi cô ta sớm một chút.

"Không được chạy, cô không được phép chạy, đánh người liền muốn chạy sao, cho dù là chủ cũng không được, cha đứa nhỏ có chuyện gì thì cô phải chịu trách nhiệm." Chị dâu Bình nhìn thấy Mục Kinh Trập chuẩn bị rời đi, cô ấy cũng không quan tâm nữa, vẻ mặt thay đổi, trực tiếp ngăn cản họ: "Cô phải đi với tôi đến bệnh viện và bồi thường tiền!"

Chị dâu Bình nói, có lẽ sợ Mục Kinh Trập bỏ chạy nên ra lệnh cho con gái: "Mau chặn bọn chúng lại, đừng để bọn chúng đi!"

Đứa con gái vậy mà chạy lên trước dang tay ra chặn đường, chị dâu Bình nhìn quanh: "Mọi người có lẽ cũng thấy rồi, là cô ta đã làm cha đứa nhỏ bị thương!"

Cô ấy muốn những người xung quanh xác nhận, đứng ra làm chứng cho cô ấy, buộc Mục Kinh Trập phải chịu trách nhiệm, nhưng những người xem náo nhiệt này vừa rồi đều ở đây, bọn họ có thể nhìn rõ, thậm chí còn bị đánh, không ai chịu đứng ra cả, tất cả đều nhìn Mục Kinh Trập với ánh mắt đồng tình.

Có người trực tiếp nói rằng chị dâu Bình không biết xấu hổ, chị dâu Bình dường như không lường trước được phản ứng như vậy cho nên rất tức giận.

"Dù sao thì cô cũng phải chịu trách nhiệm về việc này!" Chị dâu Bình nói một cách gay gắt.

Mục Kinh Trập nhìn khuôn mặt vẫn còn dính máu của cô ấy, vì quá kích động mà khuôn mặt thanh tú trở nên hung dữ, đây có lẽ là khuôn mặt vặn vẹo nhất mà cô từng thấy, từ trạng thái đáng thương nhất vừa rồi biến thành ác độc nhất.

Cũng là màn lấy oán trả ơn nhanh nhất mà cô từng trải qua.

"Là chị cầu cứu, cho nên tôi mới cứu chị. Nếu không có tôi, có lẽ bây giờ chị đã bị chai rượu kia đánh chết rồi!" Mục Kinh Trập cười khẩy một tiếng: "Hay là vợ chồng các người đã bàn bạc qua, cố ý gây sự với tôi?"

Nghe Mục Kinh Trập nói mình sẽ bị đánh chết, chị dâu Bình thoáng sợ hãi, nhưng sau khi nghe xong liền đổi sắc.

"Cái gì mà gây sự? Tôi chỉ biết cô đã bẻ gãy tay của cha đứa nhỏ, cha đứa nhỏ vẫn phải kiếm tiền. Sinh hoạt một nhà chúng tôi còn phải nhờ vào anh ấy, tôi muốn nhờ cô cứu tôi, nhưng tôi không bảo cô đánh anh ấy, ai mà biết cô lại độc ác đến thế." Chị dâu Bình nhìn chồng, ánh mắt đầy đau lòng.

"Tôi ác độc sao?" Mục Kinh Trập tức giận cười lớn, nghĩ tới tình huống vừa rồi có người qua đường giúp đỡ: "Vậy là lúc chị kêu cứu tức là muốn có người vào chịu đánh thay chị đúng không? Để cho chồng của chị đánh đến vui vẻ, chị cũng đỡ đau đôi phần?"

Mục Kinh Trập xem như đã hiểu: "Một tên khốn nạn ghép đôi với tiện nữ, các người đúng là xứng đôi, nhưng từ nay trở đi cái loại một người muốn đánh và một người muốn bị đánh thế này, các người cứ tự chơi với nhau đi, cứ ân ái như thế, đừng hô hào lừa gạt người xung quanh!"

"Tay của chồng tôi..."

Mục Kinh Trập lười nói nhảm, trực tiếp đến chỗ người đàn ông say rượu bẻ lại bàn tay bị trật khớp của hắn: "Được rồi, chồng chị không sao nữa, sau này có đánh chết chị cũng không thành vấn đề."

Chị dâu Bình hoàn toàn không nghe thấy lời mỉa mai của cô, chỉ quan tâm đến một điều: "Thật sự không sao? Cha đứa nhỏ, anh thử xem."

Người đàn ông bị cơn đau làm cho tỉnh táo phân nửa, nghe xong cũng tự cử động tay: "Ổn rồi."

"Quá tốt rồi, làm em sợ chết khiếp."

Chị dâu Bình nói chưa xong đã đón nhận thêm một cái tát: "Còn không phải bị con khốn xui xẻo là mày liên lụy sao!"

Người đàn ông ỷ mạnh hiếp yếu, sau khi nhìn thấy thực lực của Mục Kinh Trập, hắn cũng không dám chọc tức Mục Kinh Trập, cho nên mới trút giận lên chị dâu Bình, cái tát này đến tát khác vung về phía chị dâu Bình, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.

Chị dâu Bình lại hét lên và kêu cứu nhưng lần này không ai để ý đến nữa, Mục Kinh Trập bế bọn trẻ rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Đi được vài bước, cô nhớ ra điều gì đó, quay người lại, chị dâu Bình hai mắt sáng lên, tưởng rằng Mục Kinh Trập sẽ giúp mình, không ngờ Mục Kinh Trập lại thông báo với cô ấy: "Ngày mai chị không cần phải đến làm việc, nhà chúng tôi không chào đón chị."

Loại nhân viên này không thể chứa chấp.

Sắc mặt của chị dâu Bình thay đổi rõ rệt, cô ấy nhanh chóng thoát khỏi tay người đàn ông say rượu: "Cái gì? Tôi không làm gì sai cả, sao cô có thể sa thải tôi."

Vậy mà còn không làm gì sao? Khóe miệng Mục Kinh Trập giật giật: "Vậy chị đã làm gì sai? Gia đình chúng tôi không muốn giữ lại loại người lấy oán báo ơn."

"Không thể, cô không có tư cách, cô không phải là bà chủ..." Chị dâu Bình hoảng hốt, cô ấy chưa bao giờ gặp được một bà chủ tốt như vậy.

Công việc không vất vả, không bị đánh đập, hàng ngày có thể nuôi sống bản thân và con gái, ăn uống đầy đủ, lại còn có tiền bỏ túi, biết tìm đâu ra công việc tốt như vậy đây?

"Đó là mẹ của tôi, chị cho rằng bà ấy sẽ không nghe lời tôi sao?" Mục Kinh Trập xoay người rời đi, mặc kệ chị dâu Bình không cam lòng chất vấn cùng tiếng kêu đau đớn sau lưng.

Chị dâu Bình không ngờ rằng Mục Kinh Trập thực sự sẽ rời đi, mọi người xung quanh cũng bỏ chạy mà không ai quan tâm đến cô ấy, thấy không còn ai, những cú đánh trên cơ thể cô ấy càng trở nên đau đớn hơn, nghe tiếng khóc của con gái, chị dâu Bình sợ hãi nói: "Đừng đi, cô chủ nhỏ mau giúp tôi với, không thể thấy chết mà không cứu được... Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy..."

Thấy chết mà không cứu? Thật tàn nhẫn? Loại lời này mà cũng có thể nói ra được, đúng là mạch máu não của chị dâu Bình bị tắc nghẽn thật rồi.

Mục Kinh Trập bước đi nhanh hơn, bọn trẻ cũng ngơ ngác, Thiệu Đông thậm chí còn thông cảm nói: "Mẹ, hay là chúng ta giúp bà ngoại tuyển người thì sao? Những người bà tuyển đều kỳ quái cả."

Mục Kinh Trập nghĩ thầm đúng là vậy thật, người tuyển đến không có nỗi một người bình thường, cũng không biết liệu có phải do thiết lập nhân vật cực phẩm của Lý Chiêu Đệ cho nên lúc nào cũng thu hút được một đám người cực phẩm ở bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net