CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Không có bị gì chứ?" Dì Tiếu hỏi.

" Không sao ạ." Văn Thanh trả lời, lời chưa xong đã vén rèm lên đi ra, đem váy hoa đưa cho dì Tiếu, trong lúc đó liếc mắt nhìn Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương một cái.

" Là xong rồi chứ?" Dì Tiếu hỏi.

" Vâng ạ."

Dì Tiếu kiểm tra trên dưới, trái phải của cái váy, hài lòng cười. Tay nghề là ủi quần áo của Văn Thanh cũng là số một. Dì Tiếu tự tin tràn đầy cầm cái váy hoa đưa cho Kỷ Ninh Chi: "Cô gái nhỏ, là xong rồi, cháu nhìn xem, váy hoa lần này so với cái của chị họ cháu còn tốt hơn, xem đường kim này, xem vải lót trên vai này, đều là do Văn Thanh tỉ mỉ làm đó."

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương không chớp mắt nhìn chằm chằm cái váy hoa, không sai, đúng là cái váy này, lúc ấy cả hai cô đều rất thích nó.

"Thật sự là Văn Thanh làm ạ?" Kỷ Ninh Chi lại lần nữa xác nhận.

Dì Tiếu sảng khoái trả lời: " Tất nhiên rồi, đôi xăng đan bằng vải này cũng là do Văn Thanh làm đó. Còn có, cháu xem." Dì Tiếu chỉ vào khách ở trong tiệm nói: " Kia là khách quen của tiệm, cầm vải dệt tới, tìm Văn Thanh làm quần áo đó."

" Đúng vậy nha, tôi là tới tìm Văn Thanh làm nha."

" Tôi cũng vậy, vai tôi hơi thô, quần áo mua hay làm ở chỗ khác mặc không thoải mái, lần trước Văn Thanh giúp tôi làm cái áo sơ mi bằng sợi tổng hợp, mặc vừa lại dễ chịu, thoải mái lắm. Từ lúc tôi béo, chẳng mua được bộ nào thoải mái như thế."

"Ừ, đúng đấy, tôi mang vải tới, trả phí cắt may là được."

"......"

Nghe vậy, dì Tiếu cười, bỏ 10 đồng trả cho Văn Thanh là không thiệt mà.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương nhìn quanh một vòng, tiếp nhận cái váy được làm bởi Văn Thanh, tiếp theo đó, cô ta nhìn về phía Văn Thanh nói: " Váy này, giày này, cháu không lấy nữa."

Tức khắc, trong tiệm chợt im lặng như tờ.

Dì Tiếu mặt đầy tươi cười chưa kịp thu lại, quay mặt qua hỏi: "Cháu nói cái gì?"

" Cháu nói váy và giày này, cháu không mua nữa." Kỷ Ninh Chi nhắc lại một lần nữa.

Lúc này, trong tiệm, mọi người sắc mặt khác nhau.

"Không mua?"

"Đều làm xong, lại bảo không lấy?"

"Vừa rồi còn tốt, như thế nào lại bảo không lấy?"

"Đúng vậy nha."

"......"

Mọi người đều rất là khó hiểu.

Kỷ Ninh Chi hung tợn mà nhìn chằm chằm Văn Thanh, Văn Thanh nhíu mày. Cô nhớ rõ, đời trước vì Kỷ Ngạn Quân, cô lấy lòng Kỷ Ninh Chi. Lúc ấy, cô đã mua cho Kỷ Ninh Chi một cái đồng hồ, bảo Kỷ Ngạn Quân đưa cho cô ta, lúc nhận được, cô ta vui mừng không thôi, nhưng vừa nghe là cô mua, cô ta ném xuống đất, vì thế cô cùng với Kỷ Ninh Chi không thể hòa hợp.

Lúc này, Kỷ Ninh Chi vẫn là như thế, đối với cô tràn đầy ác ý.

Dì Tiếu ngẩn người, không lập tức tức giận, là một lần nữa cười tươi, hỏi: " Cô gái nhỏ, cháu nói đùa sao, tiền cọc đều đã thanh toán, cháu không lấy, không hợp với quy củ nha."

" Cháu không nói đùa, cháu thật sự không lấy cái váy này." Kỷ Ninh Chi kiên định nói.

Dì Tiếu trên mặt khó coi, hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Ninh Chi là bởi vì quan hệ không tốt với Văn Thanh mà không cần váy và giày, chỉ cho rằng là Kỷ Ninh Chi chơi xấu, nên mới không muốn lấy: "Cô gái nhỏ, như thế không được, ở huyện thành này, không chỉ có một mình nhà dì làm tiệm may, nhà nào cũng vậy, quần áo đều được đặt may theo số đo của cháu, bây giờ cháu không lấy dì bán cho ai?"

"Cháu quan tâm dì bán cho ai làm gì? Dù sao cháu cũng không cần cái váy có loại vải dệt kém chất lượng, hình thức khó coi, đường cắt may thô ráp như thế này." Kỷ Ninh Chi đem âm thanh đề cao, thái độ cường ngạnh.

Khách hàng trong tiệm vào lúc nào cũng phát ra những âm thanh nghị luận nho nhỏ.

"Đây là muốn làm cái gì vậy?"

"Quần áo đều làm tốt như vậy, nói không lấy liền không lấy."

"Đúng vậy, Văn Thanh làm quần áo đều vừa vặn, cô ấy không lấy thì biết bán cho ai đây?"

"Cô ấy không lấy thì dì Tiếu cũng không có biện pháp. Dì Tiếu là từ nông thôn tới, cô gái này lại là người huyện thành, nếu không thì cô ta làm như thế nào lại hoành hành như thế."

"Dì Tiếu khẳng định không dám chọc vào cô ta."

"......"

Dì Tiếu trên mặt cực kỳ khó coi, trong lòng thập phần không phục. Váy đã làm xong, chẳng lẽ con bé này lại không lấy thật? Lần trước, Văn Thanh làm cái váy hoa freesize, nhưng lần này Văn Thanh lại làm theo kích cỡ của từng người, không những thế, các chi tiết trên váy so với cái lần trước còn đẹp hơn, nhưng đưa cho cô gái khác mặc thì có thể mặc không vừa.

Nhưng là dì Tiếu có thể cùng cô bé này nháo sao? Trước mắt thì cô bé này là người huyện thành, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, hơn nữa bà ở huyện thành cũng chỉ có lẻ loi một mình.

Dì Tiếu cũng không có biện pháp.

"Chị Phương Phương, chúng ta đi thôi. Váy này chúng ta không lấy nữa, em sẽ mua cho chị cái khác đẹp hơn." Kỷ Ninh Chi tức giận nói, thuận tay kéo tay Chương Phương Phương, xoay người liền định đi ra khỏi tiệm may.

"Chờ một chút." Lúc này, Văn Thanh vẫn luôn giữ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng nói chuyện.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương quay đầu lại nhìn Văn Thanh.

"Trả tiền công đã rồi hãy đi." Văn Thanh mặt không biểu cảm nói.

Trong tiệm, một mảng yên tĩnh.

Dì Tiếu nhìn về phía Văn Thanh, nhỏ giọng nói: " Văn Thanh, chuyện này ... con đừng động vào."

Văn Thanh nhìn về phía dì Tiếu, cười cười: "Dì Tiếu, không có việc gì, chuyện này giao cho con."

"Bao nhiêu tiền?" Kỷ Ninh Chi cười nhạo hỏi.

Văn Thanh bình tĩnh mà nói: "Váy mười sáu đồng, giày bốn đồng, tổng cộng hai mươi đồng tiền."

Dì Tiếu cả kinh. Văn Thanh thật sự là dùng công phu sư tử ngoạm nha, lại muốn nhiều như vậy, phải biết rằng cô bé này đang tính toán 1 xu cũng không đưa.

Nhưng mà Văn Thanh lại không cảm thấy nhiều.

Kỷ Ninh Chi lại là vẻ mặt khinh thường nói: " 20 đồng? Cô nằm mơ đi."

Kỷ Ninh Chi cho rằng Văn Thanh sẽ nhào lên, nhưng mà Văn Thanh lại chỉ cười nhẹ.

Lúc này lại cười? Tất cả mọi người đều lấy làm kỳ quái, Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương cũng nghi hoặc nhìn qua.

"Cô cười cái gì?" Kỷ Ninh Chi chột dạ hỏi.

Văn Thanh không nói lời nào, ngược lại, lại đi vào sau quầy.

Khách hàng trong tiệm tò mò, sôi nổi trao đổi với nhau.

"Văn Thanh muốn làm gì nhỉ?"

"Văn Thanh giống như cũng là từ dưới quê tới, phỏng chừng cô bé này nhất định sẽ không bỏ tiền."

"Đúng vậy, làm buôn bán không dễ dàng mà, có thể không gây chuyện liền không gây chuyện đi, xem cô bé này có vẻ cũng không dễ nói chuyện."

"Ơ, đây không phải là con gái Kỷ gia - Kỷ Ninh Chi sao?"

"Là Kỷ Ninh Chi sao? Anh trai con bé có phải là Kỷ Ngạn Quân không? Rất bản lĩnh nha."

"Đúng vậy. Trước đây Kỷ gia cũng không có tiền như vậy giờ. Tất cả là do Kỷ Ngạn Quân kiếm đó. Kỷ Ngạn Quân ngoài giỏi kiếm tiền thì cũng là một người không dễ chọc đâu. Tôi thấy hai anh em họ đến cùng nhau, như thế nào mà bây giờ chỉ có một người ở lại đây? Lát nữa anh ta trở lại không biết sẽ che trở em gái như thế nào đâu."

" Vậy dì Tiếu và Văn Thanh không phải sẽ rất thảm ư?"

"......"

Đang nói, Văn Thanh đã đi từ sau quầy ra, trong tay cầm một tờ hoá đơn, đi đến trước mặt dì Tiếu.

Dì Tiếu nghĩ một sự nhịn là chín sự lành nên nhỏ giọng nói: " Văn Thanh, hay chúng ta bỏ đi, lấy cái váy này sửa lại rồi bán rẻ hơn chút đi."

"Không được đâu ạ." Văn Thanh kiên trì: "Dì Tiếu, dì yên tâm, chuyện nhỏ thôi, con xử lý được."

Mặc kệ là đời trước hay đời này, Văn thanh đều không sợ người gây sự, ngược lại cô không gây sự cho người khác đã là tốt lắm rồi.

Cô nhìn Kỷ Ninh Chi một cái.

Kỷ Ninh Chi cũng nhìn cô, có điều không hiểu được cô đang làm cái quỷ gì.

Văn Thanh không nhanh không chậm mà lấy ra hoá đơn nói: " Trương Ngọc Linh, đúng không?" Tiếp sau đó nhìn về phía Kỷ Ninh Chi.

Kỷ Ninh Chi sửng sốt, Trương Ngọc Linh là tên em họ của cô ta " Văn Thanh, cô ...."

Văn Thanh một mặt xem hoá đơn, một mặt lại đưa tay ra sờ cái váy hoa trên tay dì Tiếu, gật gù: " Vải bông bạch lam, ừm, không sai, cổ tim, cũng không sai, váy dài qua gối, thắt eo đường kính 65 xentimét. Ơ, cái váy này đúng 65 không nhỉ? Phải đo mới được." Vừa nói, Văn Thanh vừa lấy thước gỗ bắt đầu đo.

Trong tiệm, khách nhân không hiểu rõ ràng tình huống lắm, dì Tiếu cũng không hiểu rõ.

Chương Phương Phương lại biết rõ ràng. Nếu hiện tại, Kỷ gia là một nhà phú hộ giàu nhất vùng thì Trương gia chính là nhà phú hộ giàu thứ hai. Kỷ Ninh Hci lại là một cô bé cực kỳ hư vinh, mọi việc đều muốn cùng với em họ Trương Ngọc Linh so sánh, âm thầm phân cao thấp. Nếu em họ Trương Ngọc Linh biết Kỷ Ninh Chi khong mua được cái váy này, nhất định sẽ chê cười Kỷ Ninh Chi nghèo, không có tiền, có 20 đồng cũng tiếc.

Quả nhiên, giây tiếp theo Văn Thanh liền đi nói tiếp: " 65 centimet, ơ, sai rồi, tôi nhìn lầm tên rồi, trên này ký tên là Trương Ngọc Linh, không phải Kỷ Ninh Chi." Văn Thanh giương mắt nhìn về phía Kỷ Ninh Chi: "Ngượng ngùng, tôi nhìn lầm rồi, cô Kỷ, cô có thể đi rồi. Váy với giày này nói đắt không đắt, nhưng nói rẻ cũng không rẻ, 20 đồng, chắc đối với cô Trương Ngọc Linh không tính là cái gì. Cô ấy đã thanh toán 4 đồng trước rồi, kia còn 16 đồng nữa chắc không tính là cái gì. Cô Kỷ, thật xin lỗi."

Văn Thanh vừa nói xong mấy câu đó, mọi người trong tiệm càng thêm mơ hồ.

Dì Tiếu nhìn cũng không hiểu gì, nói không cho Kỷ Ninh chi đi chính là Văn Thanh, hiện tại lại để cho Kỷ Ninh chi đi vẫn là Văn Thanh, lại còn nói xin lỗi.

"Văn Thanh......" Dì Tiếu khó hiểu kêu một tiếng Văn Thanh.

Văn Thanh cười cười, nói thẳng: "Vừa rồi cháu nghĩ sai rồi, thật ngượng ngùng."

Mọi người đều đoán lần này Kỷ Ninh Chi sẽ quay đầu tiền đi, nhưng giờ phút này cô ta lại không đi, đứng tại chỗ, hung tợn mà trừng mắt Văn Thanh, hốc mắt hồng lên.

Trong tiệm tất cả mọi người nghi hoặc.

"Đây là làm sao vậy?"

"Văn Thanh đều xin lỗi, cô bé này như thế nào không đi nữa?"

"Đúng vậy nha, sao vậy nha?"

"......"

Mọi người sôi nổi trao đổi những khó hiểu.

Dì Tiếu càng thêm mơ hồ.

Chương Phương Phương trong lòng lại rành mạch, kỳ thật Kỷ Ninh Chi cùng Văn Thanh nháo lên khá tốt, Kỷ Ngạn Quân thương em gái, càng nháo hắn sẽ càng chán ghét Văn Thanh.

Văn Thanh bình tĩnh mà nhìn Kỷ Ninh Chi, rồi sau đó xoay người: "dì Tiếu, cháu đem cái váy hoa này lấy lại, đừng để nó bị hôi, hai ngày nữa cô Trương Ngọc Linh sẽ quay lại làm quần áo, không chừng sẽ mang em họ lại đây đấy ạ." Nói xong, Văn Thanh tiếp nhận cái váy, xoay người lại lần nữa lại nghe được cái âm thanh quen thuộc được ghi vào tận xương cốt: "Ninh Chi, váy có tốt không?"

Văn Thanh toàn thân cứng đờ, đứng tại chỗ, đưa lưng về phía cửa, nhìn không thấy tình huống ngoài cửa. Chỉ nghe được Kỷ Ninh Chi "Oa" một tiếng, khóc lên: "Anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net