Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Bằng ngoan ngoãn cười hì hì hỏi: "Chị cả, buổi tối chúng ta ăn gì?"

"Mày muốn ăn cái gì?" Văn Thanh hỏi.

Văn Bằng ngẩng đầu nhìn Văn Thanh, thèm muốn, nhỏ giọng nói: " Chị cả, em muốn ăn mì sợi, muốn ăn ..."

"Văn Bằng."

Văn Bằng còn chưa dứt lời, Diêu Thế Linh từ nhà chính đi ra, nói: "Đi, dắt trâu ra đồng cùng với mẹ trồng đậu."

Trồng đậu?

Văn Thanh nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ, ở thôn Thủy Loan sau khi cắt xong lúa mạch liền bắt đầu trồng cây đậu. Sở dĩ kéo dài đến hiện tại mới trồng đậu là vì sau khi thu hoạch lúa mạch, trời nắng không có mưa, sau đó thì lại mưa rào to một trận, đất quá nhão không thể trồng. Bây giờ, đất tơi xốp thì mới bắt đầu trồng.

Không đợi Văn Thanh kịp phản ứng, Văn Bằng đã đem trâu dắt ra, Diêu Thế Linh cũng bắt đầu lấy đậu, cái cày, cái bừa để lên trên xe, lại lấy "vai trâu" đặt trên người con trâu, cố định một hồi rồi mang xe đi.

Văn Thanh một bộ dáng muốn đi hỗ trợ.

Diêu Thế Linh nói: "Thôi, Văn Thanh, mày ở nhà đừng đi, cả buổi dẫm máy may rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi. Trong ruộng có mẹ, Văn Bằng, lại còn có trâu là đủ rồi."

"Đúng vậy nha, con trâu này rất nghe lời em đó." Văn Bằng vừa nói, vừa dắt con trâu cao ngang với nó ra ngoài cổng.

Diêu Thế Linh xách theo bình nước cũng ra cổng.

Văn Thanh đuổi theo ra cổng, hỏi: "Mẹ, khi nào thì mọi người trở về?"

"Trời tối liền trở về nha!" Văn Bằng trả lời thay: "Chị hai, chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Văn Thanh làm sao sẽ nghỉ ngơi chứ? Cảm nhận được mẹ và em trai chiếu cố mình, cô từ trong lòng vui vẻ, ấm áp. Lại càng muốn giúp bọn họ có thể có được cuộc sống sinh hoạt tốt hơn.

Cô đóng cổng lại, đi vào phòng mình, lấy hết đồ hôm nay đã mua ra, bày trên bàn.

Sau đó, bắt đầu cắt giấy trắng, cứ 4 thước thì ghim một lỗ, lấy 16 tờ thì ghim thành 1 quyển, dùng bút chì viết ở bên ngoài "Sổ phác thảo."

Tiếp theo, bắt đầu chế tác đôi giày xăng đan cho nữ nhân trẻ tuổi, trong lúc đó, trong đầu thoáng nghĩ ra một kiểu dáng nào đó, cô sẽ dừng kim lại, lấy bút chì vẽ lên trên sổ phác thảo của mình.

Giày xăng đan vốn đơn giản, ngày hôm qua cô đã định hình rồi, hôm nay chỉ thêm bớt một vài chi tiết. Vì vậy, nàng ngồi liên tục trước bàn, cẩn thận cắt, ghép từng chi tiết. Cho đến khi cô mỏi, giày xăng đan cũng đã xong. Cô ngắm nghía trên dưới, đi thử trên chân để kiểm tra độ thoải mái rồi mới vừa lòng. Sau khi hoạt động cổ, cô không khỏi nghĩ, nếu ở tiệm dì Tiếu niêm yết giá giày xăng đan 3 đồng, thì cô sẽ có 2 đồng 7 rồi.

Lại có thêm 2 đồng 7, Văn Thanh nhiệt tình mười phần, tìm trong rương da cũ nát, tìm mấy đồ mà ngày xưa lúc học tập may vá đã làm, nào là đế giày, nào là những đoá hoa được thêu bằng máy, nhiều loại loa như lan, sen, quế,...

Cô chọn lựa vài size đế giày, thêu lên trên giày đóa hoa quế, lại làm dày hơn cho phần đế giày cho phụ nữ có dáng người thấp.

Lót đế, khâu giày, thêu hoa, những điều này làm cho Văn Thanh quên mất xung quanh. Trời dần tối, cô ngồi trong phòng, đem dọn ra ngoài sân, lại đến lúc hoàng hôn, trên bầu trời phủ những áng mây hồng mà cô vẫn còn ngồi làm giày.

" Trời tối rồi, sao chị vẫn còn làm giày?" Đột nhiên, âm thanh của Văn Lượng vang lên.

Văn Thanh hoảng sợ: " Lượng Lượng, mày tan học rồi à? Sao về muộn vậy?"

"Dọn vệ sinh lớp học, sau đó lại có 2 đứa trong lớp đánh nhau, bọn em can ngăn rồi đưa một bạn về nhà nên về trễ ạ." Văn Lượng giải thích.

" Đánh nhau? Mày có bị đánh không?" Văn Thanh vội vàng buông giày xuống, xem xét trên người Văn Lượng.

Văn Lượng vô thanh vô tức mà tránh tay Văn Thanh: " Có phải em đánh nhau đâu chứ? Mẹ với Bằng Bằng đâu rồi?"

Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Mọi người đi trồng đậu rồi."

Văn Lượng đem cặp sách hướng trên tường mà móc lên, rồi nói: " Em đi xem." Sau đó, nhanh như chớp mà chạy đi.

Sự đối nghịch của Văn Lượng với cô dần dần ít đi. Văn Thanh cười. Sau đó, ngẩng đầu lên nhìn trời, không đến nửa giờ nữa, mặt trời sẽ đi toàn bộ xuống dưới con đường chân trời, chắc mẹ với Bằng Bằng làm việc cũng mệt muốn chết rồi, nghĩ vậy, cô liền thu dọn cái bàn, xoay người đi vào bếp làm cơm. Tối nay, bọn họ ăn mỳ sợi.

Lại nói, hiện tại, cô biết nấu cơm như vậy cúng phải cảm ơn Kỷ Ngạn Quân bởi vì câu nói " muốn trói tâm nam nhân thì phải trói được dạ dày của họ trước tiên", cô liền vì hắn xắn tay xuống bếp nấu nướng. Nhưng kết quả thì sao? Không phải cùng Kỷ Ngạn Quân và Kỷ gia nháo gà bay chó sủa sao?

Văn Thanh bình tĩnh và tỉnh táo lại, dùng gậy cán bột thật mỏng, sau đó dùng dao cắt sợi mì thật đều. Chờ khi Diêu Thế Linh và hai đứa nhỏ trở về, Văn Thanh vừa lúc cũng cắt xong sợi mì.

Văn Bằng mồ hôi đầy đầu chạy vào bếp, cao hứng nhảy cẫng lên: "Chị cả, là mì trắng sao, là mì trắng sao?"

"Quỷ hay ăn." Văn Thanh cười nói.

Không đợi Diêu Thế Linh nhắc nhở, Văn Bằng tự giác mà im lặng, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào bát mì trắng mà nuốt nước miếng.

Lần này, Diêu Thế Linh không những không trách cứ Văn Thanh dùng bột mì trắng làm mì sợi lãng phí mà ngược lại hỏi cô có ngon không. Thời điểm ăn mì, lại lấy cho cô nhiều một chút để cô ăn nhiều hơn.

Người một nhà "xì xà xì xụp" ăn mì, ăn no bụng thì ngồi ở sân chốc lát để cho tiêu thực rồi đi trở về phòng ngủ, Văn Thanh cảm thấy mỹ mãn, ngồi dưới đèn dầu để làm giày.

Một đôi giày có lót đế da trắng được làm xong thì cũng đã gần đến 12h, cô lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau, tinh thần vẫn tốt như cũ, Văn Thanh xách theo túi đi huyện thành. Đôi giày vải đế da trắng được bán 3 đồng 3 xu, đưa cho dì Tiếu 3 xu, cô còn 3 đồng.

Trở lại thôn Thủy Loan, cô liền đưa tiền cho mẹ, bà chẳng những không muốn mà ngược lại còn nói: " Để còn mua đồ mà làm, chờ hết ngày mua, mẹ giúp mày làm. Gì thì không biết, nhưng đóng đế giày thì mẹ làm được."

Vốn dĩ, Văn Thanh cũng tính toán cùng bà làm giày để kiếm ít vốn, nhưng không ngờ bà lại chủ động nói ra với cô.

"Vâng ạ, tốt quá ạ." Văn Thanh nói, rồi đem 3 đồng cất vào túi, trong lòng tính toán, nếu kiếm tiền, trong nhà có điều kiện sinh hoạt tốt hơn, không cần lo ăn mặc, 2 đứa em cũng không cần lo học phí, không chừng cô còn có thể đi học tiếp. Hiện tại, cô mới chỉ 17 tuổi, cố hoàn toàn có thể tiếp tục đi học tiếp.

Văn Thanh trong lòng đầy hi vọng chờ đợi. Hôm sau, cô sẽ đem giày xăng đan giao sau đó lại lấy tiền đi mua một ít da trắng để làm đế giày, mất công mua thì mua nhiều hơn để được giảm giá mấy xu.

Kết quả lại không như những gì cô mong muốn.

-------------------------

Đăng tải trực tiếp trên website: 

https://dembuon.vn/threads/edit-phan-dau-o-thap-nien-80-thuy-tinh-phi-thuy-nhuc.80751/

----------------------------------

Ngày hôm sau, cô đúng giờ đi đến tiệm may dì Tiếu, đem váy hoa cùng giày xăng đan cho dì Tiếu xem. Dì Tiếu thập phần hài lòng, vì có thể nâng giá bán lên một chút, bà bảo Văn Thanh đi lại phía sau là lại một lần, làm cho cái váy thoạt nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều. Dù sao thì vị khách lầm trước kia cũng là khách quen nên bà có thể bảo là lấy giá gốc, lần này có thể đem giá cả nâng lên vài xu, dù sao thì bọn họ cũng là người có tiền.

Văn Thanh như thế nào cũng không biết cái tâm tư này của dì Tiếu, cười cười, cầm cái váy hoa đi vào sau quầy. Sau đó, cô đặt lên trên bàn, bắt đầu lấy bàn là là theo từng đường ly trên váy.

Văn Thanh vừa làm vừa cùng dì Tiếu nói chuyện.

Dì Tiếu đang nói, đột nhiên nâng cao âm thanh, nhiệt tình mà nói: " Hai cô gái, muốn mua gì nào? Mau, tiền vào trong xem đi."

Văn Thanh không cần xem liền biết, lại có khách.

"Bà chủ, chúng cháu tới lấy cái váy hoa với đôi giày xăng đan đã đặt ạ." Đột nhiên một âm thanh quen thuộc truyền đến, Văn Thanh sửng sốt. Này, đây không phải là giọng nói của Kỷ Ninh Chi sao?

Cô ta tới lấy váy hoa cùng với giày xăng đan? Chẳng lẽ, khách hàng nói em họ là chỉ Kỷ Ninh chi sao?

Văn Thanh nghiêng tai lắng nghe.

Nghe được dì Tiếu cùng Kỷ Ninh chi nói chuyện với nhau, dì tiếu nói váy ở sau quầy, đang là, đợi trong chốc lát.

Kỷ Ninh Chi nói: " Không sao, bọn cháu chờ một lát cũng được."

Bọn cháu? Chẳng lẽ là cùng với Chương Phương Phương?

"Đúng vậy ạ, cháu và Ninh Chi chờ một lát là được ạ." Quả nhiên là Chương Phương Phương với cái âm thanh ôn nhu ấy.

Chương Phương Phương vừa dứt lời, một cái âm thanh quen thuộc không thể quen thuộc hơn truyền tới: " Ninh Chi, anh có việc đi trước, lát nữa sẽ quay lại đón bọn em."

Trầm thấp, dễ nghe, còn mang theo nhè nhẹ lười biếng.

Kỷ Ngạn Quân!

Văn Thanh như bị đứng hình.

"Tê" một tiếng, tiếng bàn là cháy trên khăn lông ẩm, Văn Thanh tức khắc cảm giác được trên tay nóng lên, vội vàng buông tay, tiếp theo lại một tiếng "Bụp", chiếc bàn là giản dị rơi trên mặt đất, may là nhiệt độ của bàn là hạ nhiệt nên không bị thương, cái váy hoa cũng không bị hỏng, nhưng tiếng động này lại khiến cho dì Tiếu, Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương chú ý.

" Văn Thanh, làm sao vậy?" Dì Tiếu mở miệng, hướng phía sau quầy hỏi.

Văn Thanh?

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương sửng sốt.

" Bà chủ, người vừa rồi hỏi ai cơ?" Kỷ Ninh Chi vội hỏi, có điểm hoài nghi chính mình nghe nhầm, Văn Thanh kia là con bé nhà quê, sao lại ở huyện thành chứ?

" Văn Thanh nha." Dì Tiếu nói: " Cái váy hoa và giày xăng đan của cháu đều do cô ấy làm."

" Cái gì ạ?" Kỷ Ninh Chi cùng Chương Phương Phương giật mình không thôi, là Văn Thanh?

Đầu tiên, Chương Phương Phương quay đầu tìm Kỷ Ngạn Quân, phát hiện bốn phía không thấy bóng dáng của Kỷ Ngạn Quân, cô ta mới âm thầm thở ra một hơi.

Sau một lát, Kỷ Ninh Chi phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Chương Phương Phương nói: "Chị Phương Phương, Văn Thanh này chắc không phải Văn Thanh mà chúng ta biết, Văn Thanh kia ngoài việc chạy theo anh trai của em, ríu rít, tính tình cự kỳ kém, cô ta cái gì cũng không biết, văn là dân quê nhưng đến ngũ cốc chắc chẳng phân biệt nổi, chứ nói gì đến việc làm giày với quần áo."

Chương Phương Phương âm thầm gật đầu, cô cũng cảm thấy không có khả năng đây là Văn Thanh mà các cô biết.

"Văn Thanh, cháu làm sao vậy?" Dì Tiếu lại hỏi một câu, hơn nữa còn đi vào phía sau.

"Dì Tiếu, không có việc gì đâu ạ, con làm rơi bàn là xuống dưới đất thôi ạ." Âm thanh của Văn Thanh cách một bức rèm truyền tới.

Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương khiếp sợ tại chỗ.

Thật là Văn Thanh?

Các cô muốn quần áo, không đúng, phải nói là váy và giày dép các cô nhớ thương, cư nhiên lại là do Văn Thanh làm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net