Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dì Tiếu, đừng nóng vội. Đầu tiên, người đổi giày rồi cầm tiền, đi về phía đông huyện thành thuê cái xe đạp để đi về nhanh hơn, còn cửa hàng thì cứ giao cho con, con giúp dì trông, dì cứ về nhà đi ạ." Văn Thanh nhắc nhở.

Dì Tiếu cảm kích mà nhìn Văn Thanh một cái: "Văn Thanh ..."

"Dì Tiếu, dì đi nhanh đi ạ, đứa nhỏ quan trọng hơn, nhanh đưa nó đến bệnh viện đi ạ." Văn Thanh nói.

"Ừ, ừ." Dì Tiếu ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vẫn không ngăn được sự hoảng loạn của bản thân.

Cuối cùng vẫn là Văn Thanh hỗ trợ, giúp dì Tiếu chuẩn bị đồ để đi.

Dì Tiếu liên tục quay lại nhìn Văn Thanh.

Văn Thanh nói: "Dì Tiếu, dì yên tâm đi, con sẽ giúp dì trông cửa hàng, chữa bệnh cho đứa nhỏ mới là quan trọng ạ."

"Ừm."

Dì Tiếu gật đầu chào chị Tôn rồi vội vàng rời đi.

Văn Thanh một mình bận rộn ở trong tiệm. Bình thường là hai rưỡi cô sẽ tan tầm, nhưng vì bận quá nên hôm nay cô sẽ tan tầm muộn hơn. Lúc cảm giác được bên ngoài có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào chính mình, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, một chiếc xe tải gào thét mà đi qua.

Chẳng lẽ là Kỷ Ngạn Quân?

Không có khả năng, hắn sẽ không thèm nhìn cô đâu, Văn Thanh cũng không để ý, tiếp tục làm việc của mình.

Mãi cho đến bốn rưỡi chiều, cô không thể về muộn hơn vì trời sẽ tối, cô còn muốn đi qua chợ mua đồ ăn rồi đi về nhà mất nửa tiếng nữa, cũng là hơn năm giờ rồi, một mình đi đường đi buổi tối sẽ không an toàn.

Văn Thanh kiểm tra lại một lượt trong tiệm, xác nhận không có việc gì rồi mới khóa cửa hàng lại, đi ra chợ mua ít trứng gà, cắt ít thịt, mua một bao lớn rồi mới hướng đường về nhà mà đi.

Vừa mới đi lên đường lớn thì thấy Diêu Thế Linh cùng Văn Bằng vội vàng đi về phía bên này.

"Chị cả, chị cả." Văn Bằng xa xa mà phất tay kêu lên.

Diêu Thế Linh trông thấy Văn Thanh liền thở ra một hơi.

Văn Thanh vội tiến lên hỏi: "Mẹ, Bằng Bằng, sao hai người lại tới đây?"

"Chị cả, hôm nay em tan học sớm, ở nhà làm bài tập, mẹ đi ra đồng về, nói là hôm nay chị sẽ về sớm, nhưng đợi mãi không thấy chị về, sợ chị xảy ra có chuyện gì, cho nên mẹ và em liền đi tìm chị." Văn Bằng bla bla giải thích.

Văn Thanh cười, trong lòng ấm áp, duỗi tay sờ sờ đầu Văn Bằng, Văn Bằng vẫn gầy như vậy.

Diêu Thế Linh tiếp nhận cái túi trong tay Văn Thanh, hỏi: "Hôm nay sao lại về muộn vậy?"

Văn Thanh cùng hai người Diêu Thế Linh hướng nhà mà về, giải thích: "Con trai dì Tiếu sinh bệnh, nghe nói là nằm trên giường, không xuống giường được, dì Tiếu phải trở về nên con hỗ trợ dì ấy trông cửa hàng ạ."

"Nghiêm trọng như vậy à?" Diêu Thế Linh kinh hô.

"Vâng ạ, cũng không biết là bệnh gì, có nặng lắm không nữa." Văn Thanh cũng lo lắng.

Ba mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã về đến thôn Thủy Loan.

Nhìn đồ Văn Thanh mua, Diêu Thế Linh lại lải nhải một đống, nhưng Văn Thanh lại rất vui vẻ mà nghe, cô không sợ tiêu tốn tiền, chỉ cần người nhà ăn ngon, uống tốt là được rồi.

Văn Bằng tràn đầy hạnh phúc, ăn hết thịt gà trong hộp cơm, cô cũng cảm thấy hạnh phúc theo.

Buổi tối là thời điểm Văn Thanh tăng ca làm giày, nhưng điều bất đồng hôm nay chính là Diêu Thế Linh cũng giúp cô làm. Thực ra, trong thôn Thủy Loan, không có người phụ nữ nào không biết làm giày, nhưng nếu để nói là đẹp, đi thoải mái, ngoài Văn Thanh ra, thật sự là không có người khác.

Diêu Thế Linh tay chân cũng nhanh, nhưng cũng giống những người phụ nữ khác trong thôn, chỉ biết làm thủ công, không sáng tạo nên Văn Thanh liền ở một bên chỉ đạo.

Đế giày, mặt giàu, hình thức ra sao, Văn Thanh đều làm tốt, Diêu Thế Linh chỉ cần đường may đều là được.

"Mẹ, cái kết chỉ này mẹ đừng để ở đế giày ạ, người hay bắt bẻ người ta sẽ không thích đâu ạ."

"Vậy đánh vào chỗ nào? Người ta lại còn để ý đến những cái này cơ à?"

"Để ở dưới miếng độn giày ấy ạ, người mua sẽ không để ý thấy đâu ạ."

Hai mẹ con ngồi đối diện với cái đèn dầu, mỗi người làm xong một đôi giày, Văn Thanh cũng đem tiền mình kiếm được kiểm tra lại rồi thúc giục Diêu Thế Linh đi ngủ.

Diêu Thế Linh cầm 8 đồng mà Văn Thanh đưa, trong lòng có cảm giác khó tả. Bà cảm thấy từ lúc chú hai Văn Thanh chết, sau đó không ai nuông chiều Văn Thanh nữa, Văn Thanh cũng từng chút một hiểu chuyện hơn, hiểu chuyện đến bà cảm thấy tự trách, không nhịn được, Diêu Thế Linh thúc giục một câu: "Văn Thanh, đi ngủ sớm đi."

"Vâng, con biết rồi." Văn Thanh đáp lời bà, lại tiếp tục ghé vào thành giường, dưới ánh sáng của đèn dầu, vẽ lại những kiểu dáng quần áo cùng giày dép mà cô đang nghĩ đến. Trong đầu cô, có có rất nhiều ý tưởng nhưng chưa có thời gian để làm chúng, cô cảm thấy nếu mình học lên 2 năm nữa, không chừng sẽ càng vẽ đẹp hơn.

Nghĩ vậy, ý tưởng đi học lại của cô càng thêm mãnh liệt.

Đem đôi giày vừa làm xong cất đi, cô thổi tắt đèn, bắt đầu đi ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một trận mưa rào đã đổ xuống.

Nhà Văn Thanh là nhà tranh, thỉnh thoảng vẫn có chỗ bị dột nên Văn Thanh vội vàng bò dậy, tìm xem chỗ dột ở đâu, chỉ chốc lát sau thì Diêu Thế Linh liền đem thau chậu, xoong nồi vào hứng nước mưa.

Văn Thanh đem vải dệt, đế giày đến ngăn tủ nhà chính, bản phác thảo thì đành để trên người. Ăn cơm sáng xong, Văn Thanh đi ủng, xách túi, cầm ô đi đến tiệm dì Tiếu.

Vốn dĩ Văn Thanh cảm thấy trời mưa rất đáng ghét, phòng ốc thì ẩm thấp, nhưng mà nghe nói, trời mưa làm cho cây đậu phát triển tốt hơn, sẽ cho một mùa bội thu rồi có thể lấy đậu làm giá để xào ăn, nghĩ đến vậy Văn Thanh lại thấy trời mưa cũng thật đáng yêu.

Văn Thanh mang tâm tình tốt đẹp đi làm, đến tiệm may thì toàn thân ướt một lượt, dì Tiếu vẫn chưa quay lại.

Văn Thanh đành phải tự mình mở cửa hàng, ngày mưa nên cũng không có nhiều khách, cô có thể mang sách vở ra để xem lại vài mẫu quần áo. Sau đó đến khoảng 4 rưỡi thì đi về nhà.

Ngày hôm sau cũng là một ngày mưa, dì Tiếu vẫn chưa trở về.

Ngày thứ ba, thời tiết tốt hơn một chút, rốt cuộc dì Tiếu cũng trở về.

Khi dì Tiếu trở lại, Văn Thanh đang ngồi trước máy khâu, đang may lại cái khóa kéo của cái quần.

"Văn Thanh." Dì Tiếu kêu lên một tiếng.

Văn Thanh ngẩng đầu, trên mặt mang sẵn một nụ cười, nhưng nhìn dì Tiếu lúc này, cô không thể cười nổi. Mới có 3 ngày mà dì Tiếu gầy đi một vòng, trên người vẫn mặc bộ quần áo của 3 ngày trước, cả người đều mang vẻ mệt mỏi.

"Dì Tiếu." Văn Thanh dừng lại máy khâu, lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ sao rồi ạ?"

Dì Tiếu vô lực mà ngồi trên ghế.

Văn Thanh đi rót cho bà một chén nước.

Dì Tiếu nhìn bốn phía xung quanh, giống như là đang lưu luyến nơi này.

"Dì Tiếu." Văn Thanh thúc giục.

Ánh mắt dì Tiếu dừng lại trên người Văn Thanh, cô cảm thấy có một loại dự cảm bất án nổi lên.

"Dì không còn tiền để trả tiền công cho con nữa rồi." Dì Tiếu nói.

Văn Thanh nhìn dì Tiếu, cẩn thận hỏi: "Dì Tiếu, có phải hay không tình huống của đứa nhỏ không tốt?"

Đôi mắt dì Tiếu đỏ lên, dường như muốn khóc, nói: "Đứa nhỏ bị bệnh, con nhà nghèo nhưng lại mang bệnh người giàu. Hôm trước, dì mang nó đến bệnh viện thành phố, bao nhiêu tiền đều tiêu hết rồi, bác sỹ nói là có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men cũng phải tiêu tốn năm sáu trăm đồng nữa."

Năm sáu trăm đồng?

Văn Thanh hít một ngụm khí lạnh. Năm sáu trăm ở thế kỷ XXI thì không coi là gì, nhưng là ở cái thời mà một cái bánh quẩy có 4 xu, 15 đồng tiền có thể mua được 100 cân gạo này mà nói thì năm sáu trăm đồng đó có khác gì là muốn mạng người ta?

Trong phút chốc, Văn Thanh dường như sáng tỏ dụng ý của dì Tiếu: "Dì Tiếu, dì định đem tiệm may này bán đi ạ?"

Dì Tiếu gian nan gật đầu.

Văn Thanh trầm mặc, có nhiều tiền nhưng không còn sống thì để làm gì? Nhưng với dì Tiếu, tiệm may này cũng là một đứa con tình thần của dì ấy.

"Dì tìm được người mua rồi ạ?" Văn Thanh hỏi.

Dì Tiếu lắc đầu: " Vẫn chưa, cái phòng ở cùng hai gian mặt tiền rồi còn cái nhà ở sau cũng không được bao nhiêu tiền, địa thế ở đây cũng không quá đẹp, tất cả là nhờ vào sự tuyên truyền của khách hàng cũ nên thu nhập mới ổn định. Nhiều lắm thì bán cái nhà này chỉ được 400 đồng. Nhưng cái máy khâu này đáng giá. Trước đây dì mua cũng là 175 đồng rồi. Còn có, cái máy vắt sổ này chắc cũng bán được 100 đồng, thêm vải vóc trong tiệm, lúc nhập hàng dì còn chưa trả tiền, dì sẽ trả lại hàng rồi bồi thường một ít tiền cho họ."

Dì Tiếu nói từng cái một, Văn Thanh thì ở một bên nghe, rồi đưa lại cho dì tiền kiếm được mấy hôm nay cùng với tiền trích phần trăm khi bán giày của cô. Tổng thu nhập trong ba ngày được Văn Thanh đưa cho dì Tiếu, tất cả có 30 đồng.

Dì Tiếu nhận tiền, trong lòng cảm kích Văn Thanh.

Nhưng dì Tiếu nóng lòng đem tiệm may bán đi nên cũng không ở lại trong tiêm bao lâu lại đi ra ngoài.

Tâm tình Văn Thanh trầm trọng nhưng vẫn làm việc đến bốn rưỡi chiều rồi mới đi về thôn Thủy Loan. Trong đầu cô còn có một ý tưởng, nhưng cô không dám nói ra

Khi Diêu Thế Linh hỏi cô về tình hướng của nhà dì Tiếu thì cô cũng chỉ biết kể lại sự thật cho bà nghe.

Diêu Thế Linh cũng chỉ biết cảm khái.

Hôm sau, Văn Thanh vẫn như thường lệ đi đến tiệm may của dì Tiếu. Dì Tiếu có đến tiệm chốc lát nhưng bà ấy vẫn chưa tìm được người mua lại cửa tiệm. Ở cái niên đại này, điều đầu tiên là người ta quan tâm đến là ăn no chứ không phải là mặc đẹp nên cửa tiệm của dì Tiếu cũng khó bán. Hơn nữa, cửa tiệm của dì ấy lại nằm ở đoạn đường không tốt, cũng chưa xuất hiện những người chuyên môi giới bất động sản. Lại nói, trừ bỏ mấy nhà phú hộ trong huyện thì còn nhà ai có thể lập tức lấy ra năm, sáu trăm đồng đây?

Cho nên dì Tiếu chạy qua chạy lại 2 ngày rồi mà vẫn không có thu hoạch gì, điều này làm cho bà ấy càng thêm nóng ruột.

Ý niệm trong lòng Văn Thanh càng thêm mãnh liệt, nhưng cô lại không biết làm như thế nào để mở miệng, vì vậy cô lại trở về thôn Thủy Loan.

Diêu Thế Linh vẫn như mọi khi, hỏi một chút truyện về dì Tiếu.

Văn Thanh trả lời: " Dì ấy vẫn chưa tìm được người muốn mua ạ."

Diêu Thế Linh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Nhà bà ấy không nuôi lợn, gà, trâu, bò gì sao? Nếu có thì có thể bán cũng gom tạm được chút tiền."

" Không ạ." Văn Thanh lắc đầu: " Mẹ chồng dì Tiếu thấy dì ấy có thể kiếm được tiền nên trong nhà đến con gà cũng không nuôi, thường xuyên đi đầu thôn cuối xóm đánh bài bạc, nếu không thì đứa nhỏ cũng không đến nỗi bị bệnh mà không ai phát hiện ra."

"Bố đứa nhỏ đâu?"

"Chú ấy là một người thành thật, chỉ biết trồng trọt, làm gì có tiền chứ ạ?"

Diêu Thế Linh thở dài một tiếng.

Suy nghĩ trong đầu Văn Thanh cứ phản kháng lại nhau, mỗi lần cô định nói thì cứ đến cổ họng lại bị chính mình nuốt xuống. Đời trước, Diêu Thế Linh đối với cô rất thối, hiện tại ...

"Văn Thanh." Diêu Thế Linh kêu một tiếng.

Văn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Thế Linh.

Diêu Thế Linh trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Văn Thanh, hay là chúng ta đem trâu nhà mình bán đi, con trâu này chúng ta nuôi từ lúc còn là con nghé. Hiện tại, thịt trâu cũng đắt, có khi so với bán phòng ốc thì bán trâu còn được nhiều hơn. Tuy là không lập túc có năm, sáu trăm đồng, nhưng bốn trăm chắc vẫn được, còn lại một trăm thì chúng ta từ từ kiếm, không thì đi mượn, một trăm thì vẫn có thể kiếm được mà, đúng không?"

"Mẹ ..." Văn Thanh không thể tin được nhìn Diêu Thế Linh.

Diêu Thế Linh cười: " Không phải mấy ngày nay mày luôn nghĩ truyện này sao?"

Văn Thanh bị đoán trúng tâm tư liên gật đầu.

"Vậy là tốt rồi, bán trâu đi, có thể có tiền để chữa khỏi bệnh cho một đứa nhỏ, con trâu này có giá trị nha. Về sau cửa hàng kia là của mày, mẹ tin mày có thể đem con trâu kia trả cho mẹ." Diêu Thế Linh nói.

Văn Thanh không hề chớp mắt mà nhìn Diêu Thế Linh, đột nhiên hốc mắt liền đỏ lên. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net