Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không có gì, tiền tuy rằng quan trọng nhưng người còn quan trọng hơn." Diêu Thế Linh hỏi: " Mẹ nói có đúng không?"

"Vâng ạ." Văn Thanh gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Diêu Thế Linh và Văn Thanh đem con trâu đã ăn no dắt lên huyện thành.

Tại chợ buôn trâu bò, có rất nhiều trâu nhưng con trâu sạch sẽ, chắc nịch như nhà Văn Thanh thì không nhiều. Vì thế, không ít tiểu thương tiến đến hỏi giá.

Văn Thanh lựa chọn một nông hộ, người đưa ra giá cao nhất - 455 đồng, bán cho người ta, điều này làm cho một đám người hâm mộ.

" Bán tận 455 đồng, giá này cao quá."

" Con trâu này rất tốt, toàn thân có sức lực, có thể làm việc rất tốt nha."

"Đúng vậy."

"To khỏe vậy thì xuống ruộng làm rất tốt nha, bán đi thật đáng tiếc."

"......"

Văn Thanh cũng cảm thấy thật đáng tiếc nhưng là cứu người quan trọng hơn nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa. Ở giữa đám người hâm mộ, Văn Thanh lôi kéo Diêu Thế Linh đến ngã tư để bắt xe bus, chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Lúc này, xe bus rất ít, phải một đến hai giờ mới có một chuyến, tiền vé là mỗi người 5 hào.

"Phải đợi bao lâu nhỉ?" Diêu Thế Linh hỏi: "Nếu không, mẹ về trước, mày đi một mình cũng được."

"Đậu cũng trồng xong rồi, mẹ về cũng không có làm gì, cùng con đi đến viện thăm dì Tiếu một chút đi." Văn Thanh sợ vừa bán trâu xong, trong lòng Diêu Thế Linh khổ sở nên cố gắng lôi kéo bà cùng đi với mình.

"Tới, xe tới rồi." Đột nhiên, Diêu Thế Linh chỉ vào bên trái của ngã tư nói.

Văn Thanh nhìn qua, quả nhiên có một chiếc xe cũ đi từ hướng nông thôn lại đây.

"Mẹ, chúng ta lên xe thôi ạ." Văn Thanh bảo Diêu Thế Linh lên xe, hơn nửa giờ sau là tới thành phố Nam Châu rồi. Đây cũng là thành phố sau này cô và Kỷ Ngạn Quân sống. Bây giờ, Nam Châu cũng bắt đầu phát triển, là nơi hội tụ kinh tế của các khu vực xung quanh, hai bên đường cũng bắt đầu có các cửa hàng.

Nhưng lúc này, Văn Thanh không có tâm trạng quan sát cảnh vật bên đường ở Nam Châu, mục đích quan trọng của cô là đi tìm dì Tiếu.

Cô đi tới bệnh viện, hỏi lễ tân rồi tìm cả nửa buổi mới thấy phòng bệnh số 8.

Phòng bệnh có không ít người, nhưng Văn Thanh liếc mắt một cái là thấy dì Tiếu ở mép giường trong góc.

Bộ dáng dì Tiếu tiều tuỵ, dường như đang bưng chén cháo đút cho đứa nhỏ, đứa nhỏ khoảng mười tuổi, sắc mặt vàng vọt, ngồi trên giường, đem đầu nghiêng qua một bên, tỏ vẻ không muốn ăn.

Bên cạnh giường có 2 vợ chồng già và một người đàn trẻ hoan, Văn Thanh đoán đây là bố mẹ chồng và chồng của dì Tiếu.

Mẹ chồng dì Tiếu ngồi ở góc giường, nhỏ giọng khóc thút thít.

Bố chồng và chồng dì ấy thì ngồi xổm một bên, không hé răng nói nửa lời, thỉnh thoảng bực bội mới lên tiếng nói: " Đừng khóc."

Dì Tiếu không hé răng, đặt chén xuống, đứng lên thu thập đồ đạc, dường như muốn cho đứa bé xuất viện.

Y tá cũng đi đến thúc giục xuất viện.

"Chúng tôi sẽ đi bây giờ." Dì Tiếu Vô lục mà đáp lời.

Văn Thanh tiến lên kêu lên một tiếng: "Dì Tiếu."

Dì Tiếu giật mình rồi quay đầu mà nhìn Văn Thanh cùng Diêu Thế Linh: "Văn Thanh, sao con lại tới đây?"

Đầu tiên, Văn Thanh định mua một chút trái cây tới, nhưng lại nghĩ mua trái cây cũng tốn tiền, thôi, không mua nữa, vì thế cô cùng mẹ đều đi tay không mà đến.

"Con tới làm gì vậy?" Dì Tiếu hỏi.

Văn Thanh không nhiều lời, đem túi đặt trên giường, cô rút ra bản phác thảo cùng kim chỉ ra, lấy từ đấy túi một cuộn nhỏ được bọc lại bằng cái khăn tay. Cái khăn tay này là Diêu Thế Linh chuyên dùng để cất tiền. Văn Thanh mở cái khăn tay ra, liền lộ ra một sấp tiền, tiền mới lộ ra, mọi người liền thấy được một tờ tiền giấy 100 đồng.

Dì Tiếu kinh sợ.

Bố mẹ chồng và chồng của dì ấy cũng giật mình.

"Này, đây là ..." Dì Tiếu không nói được một câu hoàn chỉnh.

Văn Thanh nói: " Dì Tiếu, ở đây con có 535 đồng, so với 600 đồng thì còn thiếu một chút, nhưng 2 ngày tới con vẫn sẽ tiếp tục mở cửa hàng, 65 đồng còn thiếu sẽ rất nhanh mà có thôi ạ."

Dì Tiếu không thể tin được mà nhìn Văn Thanh: "Văn Thanh, con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Văn Thanh nhìn về phía Diêu Thế Linh nói: "Mẹ con bán trấu, sau đó đưa cho con." Văn Thanh đưa tiền cho dì Tiếu: "Dì Tiếu, người cầm để chữa bệnh cho đứa nhỏ đi ạ."

Không đợi dì Tiếu phản ứng, mẹ chồng dì Tiếu " bụp" một tiếng quỳ xuống: "Cảm ơn con, cảm ơn con cô bé tốt bụng, con đã cứu mạng cả nhà chúng ta rồi."

Văn Thanh hoảng sợ, đi nhanh cùng Diêu Thế Linh đỡ bà đứng lên.

Mẹ dì Tiếu sống chết không đứng dậy, một hai phải cấp cho hai mẹ con Văn Thanh một cái dập đầu.

"Thím, máu đứng dậy đi, mấy đứa nhỏ đều ở bên này nhìn đó ạ." Diêu Thế Linh dùng sức là đem mẹ chồng dì Tiếu đứng lên.

Bố chồng và chồng dì Tiếu nhìn Văn Thanh vô cùng cảm kích.

Dì Tiếu như có gì đó bị nghẹn ở yết hầu, mấy ngày nay bà đã thấy được trăm nghìn sắc thái của lòng người. Những người trước kia là bạn bè, thân thích vừa nghe nói con trai bà bị bệnh đếu nói trong nhà không có tiền, rồi cả đám đều tỏ ra xa cách với bà.

Những bạn bè thân thích này được bà giúp đỡ còn ít sao?

Kết quả thì sao? Chỉ có Văn Thanh, chỉ có Văn Thanh .... Dì Tiếu gắt gao nắm lấy tiền rồi khóc lên.

"Dì Tiếu, người đừng khóc." Văn Thanh nói: "Dì nhanh đi giao phí trị liệu đi ạ, sớm trị liệu sẽ sớm khỏi ạ. Nếu không đủ, chúng ta xin thiếu một vài ngày rồi lại nộp nốt, bệnh viện hẳn là không làm khó chúng ta đâu."

Dì Tiếu vừa nghe, tinh thần chấn động, vội vàng: "Đúng, dì liền đi đây."

Dì Tiếu thập phần cuống quýt, lảo đảo một chút mới đứng vững, còn làm rơi bản phác thảo của Văn Thanh mà không biết, sau đó vội vàng ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa chạy đến quầy thu ngân.

Mẹ chồng dì Tiếu kéo tay Diêu Thế Linh, một phen nước mắt nước mũi cảm tạ Diêu Thế Linh.

Văn Thanh hướng chồng dì Tiếu dò hỏi bệnh tình của đứa nhỏ. Gia đình dì Tiếu đều là dân quê, không có học nhiều nên cũng không biết cụ thể là bệnh gì, họ chỉ biết là bệnh gì đó phải mổ ở ngực, gì mà hai van, dù sao thì cũng là phải tiến hành phẫu thuật.

Văn Thanh tự hỏi trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc là bệnh gì, từ những lời nói của chồng dì Tiếu thì có thể thấy nếu ở thế kỷ XXI thì bệnh này không tính là gì nhưng bây giờ thì là bệnh nặng, lại tốn phí phẫu thuật cao. Nhưng may là bác sĩ khẳng định 90% phẫu thuật xong là khỏi.

Dì Tiếu nộp tiền xong, chỉ chốc lát sau bác sĩ liền đưa đứa nhỏ đi kiểm tra trước khi phẫu thuật.

Văn Thanh còn phải về tiệm may để mở cửa nên cũng không ở lại lâu, cùng nhà dì Tiếu từ biệt rồi rời đi.

Một nhà dì Tiếu đối với Văn Thanh ngàn ân vạn tạ.

Văn Thanh nói mấy câu trấn an, sau đó cầm túi, cùng Diêu Thế Linh rời đi.

Mới đi ra đến cửa bệnh viện, Văn Thanh liền sờ túi của mình.

"Văn Thanh, sao thế?" Diêu Thế Linh nghi hoặc hỏi.

Văn Thnah sửng sốt: "Mẹ, con không thấy bản vẽ phác thảo của con đâu cả."

"Có phải rơi trong phòng bệnh không?" Diêu Thế Linh hỏi.

"Con quay lại tìm ạ." Văn Thanh vội vàng đi trở lại, nhưng nhà dì Tiếu đã không còn ở phòng số 8 nữa. Văn Thanh tìm kiếm xung quanh giường, đem khăn trải giường cũng lật hết lên nhưng cũng không tìm thấy bản phác thảo của cô, lúc này, cô không khỏi cảm thấy bối rồi.

"Vẫn không tìm thấy sao?" Diêu Thế Linh ở một bên hỏi.

"Không ạ."

"Nó rất quan trọng soa?" Diêu Thế Linh hỏi.

"Vâng." Văn Thanh tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, ở những cái giường khác trong phòng: "Đó là thiết kế quần áo và giày do con vẽ."

"Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh đang lo lắng, nói: "Dù sao cũng đều là do mày vẽ, mất thì thôi, mày vẽ bức khác là được, đừng có lo lắng quá."

Mất rồi thì vẽ lại?

Nhưng đó đều là những phác thảo mà cô vẽ khi linh cảm chợt lóe lên trong đầu, bây giờ bảo cô vẽ lại, căn bản là cô không thể vẽ được: "Con đi tìm nhà dì Tiếu để hỏi ạ."

Nói xong Văn Thanh chạy biến đi tìm nhà dì Tiếu.

Cả nhà dì Tiếu đang ở hành lang chờ, Văn Thanh tiến lên hỏi một chút thì cả nhà đều không ai biết bản phác thảo nào cả.

Văn Thanh nhụt chí.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được một âm thanh truyền đến từ phía sau: "Cô gái."

Văn Thanh nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông hơi béo, khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, quần áo mặc trên người là tây trang chứ không phải kiểu quần áo Tôn Trung Sơn phổ biến ở huyện thành, nhìn rất có khí chất.

"Cô gái." Người đàn ông lại kêu lên một tiếng nữa.

Kéo theo một đám người nghĩ hoặc, Văn Thanh cũng nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng lấy ngón tay chỉ về chính mình hỏi: "Chú, người gọi cháu ạ?"

"Cháu đang tìm cái này?" Người đàn ông giơ bản phác thảo trong tay lên.

Nhìn đến bản phác thảo, Văn Thanh đôi mắt sáng người: "Đúng ạ, đây chính là bản phác thảo của cháu ạ. Cảm ơn chú ạ."

Văn Thanh đưa tay muốn lấy, nhưng người đàn ông lại không đưa cho cô, mà lại hỏi: "Cái này đều do cháu vẽ?"

"Vâng, là cháu vẽ ạ." Văn Thanh nói.

Người đàn ông nhìn về phía Văn Thanh, vẻ mặt hiện lên một chút vui sướng, đồng thời ánh mắt hiện lên một tia thưởng thức, sau đó hỏi: "Cháu may quần áo, làm giày à?"

Văn Thanh nóng lòng muốn lấy lại bản phác thảo, gật đầu: " Vâng, cháu làm."

Người đàn ông âm thầm gật đầu, sau đó trải bản thảo ra, chỉ vào một bộ quần áo trong đó, hỏi: "Thiết kế này có thể bán cho chú không?"

Người đàn ông này vừa nói ra, một nhà dì Tiếu và Diêu Thế Linh đều sửng sốt. Ở trong suy nghĩ của bọn họ, mua bán đều là vật thật, cí dụ như mua rau, mua muối, mua cá, mua thịt, tất cả đều là vật chất.

Nhưng người đàn ông này lại hỏi mua bản thiết kế của quần áo?

Diêu Thế Linh biết đây là bản thiết kế, là do Văn Thanh bỏ ra 5 hào để mua một quyển sổ, lúc rảnh rỗi, Văn Thanh liền cầm bút vẽ loạn lên đó. Diêu Thế Linh vẫn nghĩ là Văn Thanh vẽ loạn mà thôi, chứ không nghĩ con bé này vẽ ra lại có thể bán được.

Nhưng rõ ràng người đàn ông này lại muốn mua? Diêu Thế Linh không thể tin được, người này nói giỡn đi?

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi.

Chỉ có Văn Thanh vẫn bình tĩnh, đối với điều này cũng không ngoài ý muốn.

Người đàn ông này nhìn về phía Văn Thanh, điểm thưởng thức càng đậm hơn.

"Cài này, 200 đồng, bán cho chú được không?" Người đàn ông hỏi.

Hai trăm đồng?!

Diêu Thế Linh và một nhà dì Tiếu vừa nghe vậy giống như bị sét đánh, không thể nhúc nhích.

Điều này sao có thể? Chỉ có một bức vẽ loạn bằng chì trên giấy mà tận 200 đồng? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net