Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thím Vương, vậy thím là ..." Văn Thanh khó hiểu hỏi.

"Thím, thím đi nhầm, đi nhầm nhà." Thím Vương mặt dày, cười nói: "Không nghĩ ở đây lại gặp cháu nha, Văn Thanh!"

Văn Thanh không nói chuyện, trên dưới đánh giá thím Vương.

Lập tức, thím Vương cảm thấy chột dạ, bỗng nhiên bàn tay to vỗ đùi cái đét : "Ây da, sao thím lại quên thế chứ, nhà bán châm ở phía Đông cơ. Ây da, thím phải chạy đi mua đây, không lát nữa lại bị nhỡ mất vụ nộp thuế." Thím Vương nhìn về phía Văn Thanh nói: "Văn Thanh, cháu cứ tiếp tục công việc đi, thím đi trước đây."

Không đợi Văn Thanh kịp mở miệng, thím Vương chớp mắt đã không thấy đâu.

Văn Thanh như có suy nghĩ gì đó.

Dì Tiếu nhìn ra ngoài, hỏi: "Văn Thanh, bà ta là ai? Nhìn có vẻ như không phải nhầm nhà nha."

Văn Thanh hoàn hồn, cười: " Là hàng xóm trong thôn của con, thím Vương thỉnh thoảng có điểm mơ hồ."

Văn Thanh trả lời qua quýt một câu.

Dì Tiếu cũng không hỏi nhiều.

Sau đó, hai người lại quay lại trò chuyện với hai vị khách trong cửa hàng. Văn Thanh mới chỉ có làm xong đôi size 38 của người phụ nữ dáng người cao, còn đôi size 37 thì Văn Thanh lại phải làm thêm.

Trong nhà có sẵn đế giày, có sẵn hoa thêu nhưng là không phải hoa mẫu đơn như đôi kia. Người phụ nữ thấp cũng không ngại, ngược lại nhét thẳng 6 đồng vào tay Văn Thanh.

Văn Thanh nhận lấy, rồi nhờ dì Tiếu viết hoá đơn cho cô ấy và hẹn 2 ngày nữa lấy hàng.

Sau đó, hai người phụ nữ hài lòng, cười đi ra khỏi tiệm dì Tiếu.

Hai người vừa đi, Văn Thanh liền lấy ra 6 xu đưa cho dì Tiếu.

Dì Tiếu hỏi: "Con làm gì vậy?"

Văn Thanh nói: "Dì Tiếu, chúng ta đã ước định trước, con bán 1 đôi giày, con sẽ đưa cho dì 3 xu mà."

Dì Tiếu lập tức cười rộ lên, bà nhìn đế giày kia, hình thức, châm tuyến, vải dệt, tất cả đều tốt, lại cực kỳ tốn thời gian. Xem ra, Văn Thanh mệt mỏi lắm mới làm ra được, 6 đồng cũng không quá đắt.

"Con, cái đứa nhỏ này, thật là thành thật." Dì Tiếp nhận 6 xu, trong lòng vui vẻ không thôi. Chính mình không bỏ ra chút sức lực nào, lại kiếm được 6 xu, ai không vui đây? Hơn nữa, Văn Thanh bán giày cũng không ảnh hưởng gì đến bà bán quần áo hay vải dệt, vì vậy càng vui vẻ.

"Vẫn là do dì Tiếu giúp đỡ con." Văn Thanh cười.

"Chỉ được cái khéo mồm." Dì Tiếu mặt đầy tươi cười, đem 6 xu cất vào túi áo.

Sau đó Văn Thanh bắt đầu một ngày làm việc.

Kẻ vải, cắt vải, vắt xổ, đi châm, trừ bỏ lúc ăn cơm trưa, còn lại máy may không lúc nào nghỉ.

Cô và dì Tiếu đề là người tay chân nhanh nhẹn, nên danh sách người đặt hàng trong cuốn sổ nhỏ ngày càng ít đi. Đương nhiên, người đến đặt may quần áo hôm nay cũng nối liền không dứt, chủ yếu là do dì Tiếu tiếp đãi.

Đến 2 rưỡi buổi chiều, Văn Thanh lại bắt đầu tan việc về nhà.

"Dì Tiếu, cái vải bông màu xanh nước biển này, dì bán cho con 6 thước đi." Văn Thanh nói.

"Ừ, để dì cắt cho con, mà con mua làm gì vậy?"

"Con mua làm cho hai thằng em mấy cái quần nhỏ để mặc." Nghĩ lại Văn Lượng và Văn Bằng chỉ có 1 cái quần, lại còn đầy mảnh vá. Bàn ngày mặc, buổi tối lại giặt, ngày hôm sau lại mặc. Nếu hôm nào trời mưa, ướt liền phải mặc ướt.

"Con thật yêu thương em trai nha. Được rồi, dì cắt cho còn 7 thước rưỡi, con đưa cho dì tiền 6 thước là được rồi." Dì Tiếu cười nói.

"Thế sao được ạ? Ít nhất con phải đưa cho dì tiền 7 thước chứ? Văn Thanh kiên trì.

Dì Tiếu đối với Văn Thanh càng thêm yêu thích.

Văn Thanh xách túi rời khỏi tiệm may nhưng không có ra đường lớn đi về mà là đi cửa hàng bách hoá.

Lấy 8 xu mua hai đế giày da trắng, mang về nhà dùng để làm giày.

5 hào một tệp giấy trắng, lại thêm 4 cái bìa và ghim. Văn Thanh định mang về nhà, ghim lại thành một quyển sổ để vẽ quần áo, giày dép rồi mua vải về làm để bán. Lại mua thêm 5 hào tiền kim chỉ các loại lúc này cô mới hài lòng đi về.

Xách theo túi xách phình to, trong lòng cô ấy thập phần kích động.

Nếu nói cái váy hoa bán được 10 đồng là công lao của mình đời trước thì 12 đồng bán giày lần này chính là sau khi cô sống lại, dùng đôi tay này kiếm được.

Mười hai đồng tiền,

Mười hai đồng tiền.

Cô kiếm được 12 đồng nha, cô trộm nở nụ cười. Giờ phút này, cô đi trên đường lớn về thôn. Nếu không phải có người qua lại nộp thuế, cô nhất định lớn tiếng cười to.

Dọc theo đường đi, cô có tâm tình vui sướng.

Đi đến cửa thôn, cô thấy không ít hàng xóm trải chiếu ở dưới bóng cây, thừa cơm mà nói xấu người khác, nhưng lại không thấy thím Vương đâu.

Văn Thanh hướng về phía nhà thím Vương nhìn, lại thấy bà ấy đang ngồi sàng lúa mạch.

Chồng bà ấy quát lớn: "Ai bảo bà trộn cát vào lúa mạch hả? Bà cho là người làm ở kho thóc là kẻ ngốc à?"

Thím Vương lầu bầu một câu: " Tôi không phải nghĩ muốn thiếu 2 cân sao? Ai biết đâu bọn họ kiểm tra tới?"

"......"

Tóm lại, thím Vương là ở trong lúa mạch trộn cát bị nhân viên ở kho thóc kiểm tra ra, yêu cầu mang trở về sàng sạch.

Văn Thanh cũng không thèm phát biểu ý kiến. Đúng lúc này, hàng xóm dưới gốc cây kia gọi:

"Văn Thanh, Văn Thanh, đừng đi, đợi thím với."

Văn Thanh dừng bước, hỏi: "Thím Hứa, sao vậy ạ?"

"Nghe nói, cháu vừa rồi chỉ một lát đã kiếm được 12 đồng?" Thím Hứa nhỏ giọng hỏi.

Nói là nhỏ giọng, nhưng những người hàng xóm khác cũng đã vậy đến.

"Đúng vậy, cháu làm gì vậy? Sao lại kiếm được nhiều như vậy?"

"Nghe nói cháu bán giày, đúng không?"

"Giày gì mà đắt như vậy?"

"Cháu làm sao? Con gái thím nhỏ hơn cháu 2 tuổi, tay nghề cũng không thua kém cháu, cháu mang nàng theo, tốt xấu gì cũng là người cùng thôn."

"......"

Nhóm hàng xóm mồm năm miệng mười mà nói, giống như là trước đây, người nói xấu, té nước bẩn lên người Văn Thanh không phải là các bà ấy.

Văn Thanh mặt không biểu tình, quay đầu nhìn Thím Vương một cái.

Thím Vương cũng đang nhìn qua bên này, xem biểu hiện của Văn Thanh, thấy cô nhìn qua vội vàng quay đầu làm việc.

Văn Thanh quay đầu cười nói: " Cháu không có kiếm được 12 đồng đâu." Trừ đi phí tổn xác thật là không có 12 đồng.

Nhóm hàng xóm lại không cho là đúng.

Thím Hứa cười nói: "Văn Thanh, cháu không nhận đi, cháu kiếm lời, mọi người cũng có chiếm của cháu đâu?"

"Đúng vậy nha."

"Đúng vậy, chỉ hỏi cháu một chút thôi."

"......"

Văn Thanh cũng không nóng giận, bình tĩnh mà nói: "Cháu không kiếm được 12 đồng, mọi người có thể đi đến tiệm mai dì Tiếu hỏi dì Tiếu, cháu làm công ở đó cho dì ấy."

"Làm công?"

"Vậy người kiếm được 12 đồng kia là tiệm may đi."

"Hoá ra là vậy."

"Bảo sao, tôi bảo mà." Đối với việc Văn Thanh một lát kiếm được 12 đồng, bọn họ càng tin là Văn Thanh đi làm công hơn.

"Một tháng được bao nhiêu tiền công vậy?" Thím Hứa lại hỏi.

"10 đồng ạ." Văn Thanh thành thật trả lời.

"Có nuôi cơm trưa không?"

"Không ạ." Văn Thanh nói.

10 đồng tiền...

Thím hứa bĩu môi, những người đi cũng cũng bĩu môi.

"Văn Thanh." Đúng lúc này, từ trong thôn, Diêu Thế Linh gọi lên một tiếng: " Sao mày còn không về nhà?"

"Vâng, con về ngay đây ạ." Văn Thanh thưa một tiếng rồi cùng hàng xóm nói một câu rồi hướng Diêu Thế Linh mà đi đến.

Thím Hứa vẫn như cũ bĩu môi: "Một tháng có 10 đồng, nửa năm có 60 đồng."

"Không bằng cắt cỏ cho trâu, rồi bán trâu a."

"Đúng vậy, người thành phố một tháng lương đều 30 đồng kìa."

"Có 10 đồng, lại không nuôi ăn ở, cơm vẫn ăn ở nhà. Tôi nghe nói làm công còn phải xem mặt chủ, một khi người ta không cao hứng còn bị đánh chửi, giảm tiền công."

"Cũng còn không phải vậy sao? Làm hỏng đồ còn phải bồi thường, 10 đồng liệu có đủ?"

"Bảo sao, chứ Văn Thanh làm sao có bản lĩnh chốc lát kiếm được 12 đồng chứ?"

"......"

Văn Thanh lúc này đã đi theo Diêu Thế Linh vào sân.

Diêu Thế Linh quay đầu liền hỏi: "Thím Vương trở về nói rằng mày chỉ trong chốc lát kiếm được 12 đồng. Mau, đi ra ngoài nói rõ với mọi người, miễn cho người ta lại đỏ mắt."

"Nói rõ ràng gì ạ?" Văn Thanh hỏi.

"Nói mày không kiếm được nhiều như vậy."

Văn Thanh cười, lấy từ trong túi ra 11 đồng 5 xu 6 hào, đưa cho Diêu Thế Linh 10 đồng, nói: "Thực sự, con kiếm được nhiều như vậy đó."

Diêu Thế Linh kinh sợ: "Lấy từ đâu mà ra?"

"Con kiếm ạ."

"Kiếm như thế nào?" Diêu Thế Linh hoàn toàn không tin: "Văn Thanh, không phải mày lại làm chuyện gì xấu đấy chứ?"

Văn Thanh bất đắc dĩ mà cười, chính mình có lịch sử đen tối quá nên kiếm được nhiều tiền mẹ liền nghi ngờ: "Không có ạ. Mẹ, con bán giày mà, nếu mẹ không tin ngày mai có thể cùng con đi hỏi dì Tiếu."

Diêu Thế Linh bán tín bán nghi, lại hướng ngoài cổng xem xét, đem Văn Thanh kéo vào trong nhà, đóng cửa lại, lôi kéo tay Văn Thanh nói: " Văn Thanh, mày cùng mẹ nói thật đi, 10 đồng này là từ đâu mà có? Nếu là lấy của người ta, chúng ta liền đem trả, đừng học chú hai mày, không tốt đâu."

Văn Thanh bị Diêu Thế Linh làm cho bật cười, không có biện pháp, đành phải móc hoá đơn cho Diêu Thế Linh xem.

Diêu Thế Linh biết chữ, nhìn hoá đơn, không thể tin hỏi: "Một đôi giày mà bán những 6 đồng?"

Văn Thanh gật đầu: "Vâng, có hai người mua, tiền đều đã đưa trước nên con mới làm hoá đơn. Chiều nay, con mang đôi giày đã làm xong từ 2 ngày trước, có thêu hoa, mang đến tiệm nhà dì Tiếu bán, có khách hỏi con nói 6 đồng, người ta cũng không trả giá, liền mua."

"Vị khách kia thực có tiền nha!" Diêu Thế Linh vui mừng khôn xiết, đồng thời lại lo lắng: "Nhưng thím Vương làm sao mà biết được? Các bà ấy lại ghen tị đỏ mắt lên cho xem."

"Mẹ, người yên tâm đi, kệ cho bọn họ ghen tị, chúng ta còn phải sợ bọn họ sao? Lượng Lượng và Bằng Bằng cũng lớn, với cả, con nói với người ta là con làm công cho dì Tiếu, tiền đó không phải con kiếm được."

"Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà từ ngày mai, mày đừng lộ diện ra ngoài, đừng để cho bọn họ nhìn."

Văn Thanh cười đáp ứng: "Vâng ạ, mẹ, đây là 10 đồng, người cầm đi, để mua đồ ăn để bồi dưỡng cho Lượng Lượng và Bằng Bằng.

"Chính mày cất đi." Diêu Thế Linh từ chối: " Mày cũng không còn nhỏ nữa, cất đi, về sau làm của hồi môn."

Của hồi môn?

Hai từ động này động đến sự kiêng kỵ của 2 mẹ con. Diêu Thế Linh đưa lại 10 đồng cho Văn Thanh.

Văn Thanh trầm mặc chốc lát nói: " Mẹ, hôm nay con gặp em gái Kỷ Ngạn Quân - Kỷ Ninh Chi, còn có bạn của hắn là Chương Phương Phương."

Diêu Thế Linh giương mắt nhìn con gái.

Văn Thanh lại nói: "Con nói với Kỷ Ninh Chi là về nói với anh trai cô ta, hôn lễ sẽ bị huỷ, làm cho nhà bọn họ không cần đến cầu hôn nữa. Chờ con làm xong quần áo với giày xong thì con sẽ đi đến Kỷ ra làm rõ."

Huỷ hôn...

[ https://dembuon.vn/threads/edit-phan-dau-o-thap-nien-80-thuy-tinh-phi-thuy-nhuc.80751/ ] 

truyện được cập nhật thường xuyên trên website "dembuon.vn", cảm ơn các bạn đã ủng hộ Cải. 

[ https://dembuon.vn/threads/edit-phan-dau-o-thap-nien-80-thuy-tinh-phi-thuy-nhuc.80751/ ]

Diêu Thế Linh kinh ngạc mà nhìn Văn Thanh, đây là Văn Thanh của bà sao? Nó như thế nào mà nghĩ thông rồi? Không phải ngày ngày đuổi theo Kỷ Ngạn Quân sao?

"Mẹ! Chị hai! Con về rồi." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Văn Bằng.

"Mẹ, Bằng Bằng tan học, con ra xem nó có nhặt đầu phấn vụn cho con không." Văn Thanh mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Diêu Thế Linh có chút phản ứng không kịp.

"Chị hai, chị thật sự ở nhà nha." Văn Bằng đen gầy, đầu đầy mồ hôi, nhìn Văn Thanh, cười hì hì. Từ hôm Văn Thanh làm thịt kho cải trắng, lại mua bút chì cho nó, nó hoàn toàn bị Văn Thanh "hối lộ".

"Như thế nào hôm nay mày tan học sớm vậy?" Văn Thanh hỏi.

"Cô giáo dạy văn hôm nay muốn trồng đậu, nên cô ấy cho lớp nghỉ sớm."

Văn Thanh yên lặng xấu hổ.

Văn Bằng lấy từ trong túi quần ra một nắm đầu phấn nào hồng, nào trắng, vàng, xanh, ... "Chị hai, em nhặt thật nhiều màu nha."

Trong lòng Văn Thanh tùng chút được lấp đầy. Vừa rồi, khi chính mình nói huỷ hôn, trong lòng có chút mất mát. Nhưng mà bây giờ chẳng còn chút gì.

Cô tiếp nhận mấy viên phấn, vuốt đầu Văn Bằng "Bằng Bằng, cảm ơn nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net