Chương 32: Vô Sỉ Vô Cùng Tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến hết hôm đó, Jimin lại nghiệm ra một điều đáng ghét nữa về người chồng mới cưới của mình: Vô-sỉ- vô-cùng-tận! (>..<)

Thật ra mà nói thì, lễ cưới trong tưởng tượng của người khác, cho dù lãng mạn hay nhạt nhẽo đến cỡ nào, cũng không dở khóc dở cười như tình huống của Jimin lúc bấy giờ.

Vừa bước ra khỏi Trụ Sở Ủy Ban, đang toan lủi thủi nối gót Kim Namjoon theo thói quen, chưa kịp đi đến bước thứ ba thì đã bị lôi lại và đẩy vào xe riêng của người ta.

"Ơ... còn đi đâu nữa sao?" cậu bàng hoàng, chút hy vọng nhỏ nhoi lóe lên về một lễ cưới giản đơn trong giáo đường nhỏ bé...

"Về nhà." Kẻ nào đó đáp cụt ngủn, lập tức dập tắt hy vọng nhỏ nhoi tội nghiệp của ai kia.

"Nhà...?"

"Kết hôn rồi, theo chồng về nhà là chuyện dĩ nhiên."

À...

Đúng rồi, vậy mà suýt nữa đã quên. Kết hôn rồi còn gì?

Nhưng sao lại thấy... mơ hồ thế này?

Bánh cưới Gâteux năm tầng đâu? Áo cưới Oscar de la Renta đâu? Rồi còn nhẫn cưới Tiffany 5 carat, giáo đường St. Peter, hoa hồng, tuần trăng mật...? Ngay cả đến cơ hội để nói chữ "I do" cậu cũng không có, đến ký tên cũng là người nào đó cầm tay nghuệch ngoạc, như thế này thì... có gọi là kết hôn a?

Trời à, đây là thế kỷ 21, chứ có phải thời trung cổ đâu chứ! Tại sao Jeon thiếu gia lại hành xử... "man di" thế này...?!

Trong lòng chợt thấy hụt hẫng ghê nơi, như vậy là công toi ngồi viết lách vẽ vời mộng tưởng, bây giờ đành đem phấn khích trải ra làm thảm đạp lên vậy...

Không biết kéo lôi thế nào, đùn đẩy ra sao, rốt cục cậu cũng về được đến "nhà." Thả cậu ngồi thứ ra ghế nhìn trân trối vào một điểm vô định trên sàn, Jungkook bỏ ra ngoài cửa chuyện trò gì đó với mấy "vị công thần" của mình suốt gần nửa tiếng, khiến cậu trong này gù lên gật xuống... Đến khi quay về thì khí thế hiên ngang nắm tay cậu kéo dậy, hành động cử chỉ có chút gì đó bất nhẫn vô cùng...

"...Bây giờ lại đi đâu đây anh...?" cậu yếu ớt than vãn. =_=

Thân người cậu uể oải, xiêu vẹo, môi bắt đầu cong lên. Cả ngày hôm nay hết giả ngất – khiến xỉu lên té xuống gần trặc chân, rồi lại chịu cực hình của đủ loại xét nghiệm, sau đó còn phải đứng gần cả giờ đồng hồ trên Ủy Ban ; anh không mệt thì cậu cũng kiệt sức.

Dù gì người ta cũng vừa xuất viện ra cơ mà, trên máy bay lại không đủ giấc... giờ đây đột nhiên buồn ngủ quá đi mất....

"Động phòng."

À... ra là động phòng, vậy mà làm—

—Mắt mở to.

(O__o)

Á?

Động phòng?!!

Sao... nói một câu mà làm người ta tỉnh ngủ luôn thế?!

"Như—nhưng..." cậu ấp úng, đột nhiên lóng ngóng như nhà quê lên tỉnh, mắt đảo quanh tìm kiếm lối thoát, ngay lập tức lóe lên khi hướng về cửa ban công. "Đúng! Trời... còn sáng mà...?"

"Thì sao?" tay vẫn siết chặt lấy tay, cái người biến thái kia lại dám hỏi ngược lại cậu với vẻ mặt ngây thơ tột cùng! Thậ—thật là...!!! >o<

"Ai lại... làm chuyện này vào buổi sáng cơ chứ...?!" mặt cậu đỏ lên gay gắt, miệng lắp ba lắp bắp. "Anh... không ít nhất chờ được... đến tối sao?!"

Mắt nâu ấm khóa chặt vào màu đen tuyền lay láy, người nào đó đáp lời hết sức dứt khoát:

"Hơn cả tháng rồi. Còn chờ nữa à?"

"..."

Vậy là, hùm ta thừa lúc hồ ly vẫn còn ú ớ không phản ứng được, một nước kéo cậu vào phòng và nhấn ngồi xuống giường. Cả đời hồ ly tuy đã được nghe nhiều, xem cũng không ít, nhưng cũng không khỏi chết trân trước cảnh tượng trước mặt.

Anh đang... cởi áo! Thật sự đang cởi bỏ áo!!!

Trời ạ! Đây là phim cấp gì đây?!

Cậu nhắm tịt mắt lại khi lồng ngực rắn chắc lộ ra. Dù rất muốn nhìn nhưng tình huống hiện tại quá... quá... biến thái đi! Tâm trí không cách nào tập trung vào "cảnh đẹp" trước mắt! Tiếp theo sẽ thế nào đây? Như lần trước, đè cậu xuống và vồ vập tới tấp? Hay...

Ý, sao lại âm ấm nhỉ?

Mắt hé mở, cậu ngạc nhiên vô cùng khi trông thấy ai kia không hề... lao đến như mình e sợ.

Mà... hiện giờ đang thủ phục dưới chân cậu như một vị hoàng tử cầu thân! Cái cảm giác âm ấm chính là... từ đôi tay đang vuốt ve bàn chân của cậu một cách dịu dàng. Khi bề mặt thô ráp tiếp xúc với làn da nhạy cảm, dù không hề mang chút ý gợi tình, nhưng lại khiến gò má cậu bỏng rát kinh khủng.

Giữa gian phòng tràn ngập ánh đèn mông lung, cái kẻ giờ đã là chồng người ta... lại đang cẩn thận tỉ mỉ tháo gỡ giày cho cậu, cử chỉ nhẹ nhàng nâng nhiu hết sức — hệt như anh có thể đem cả thế giới đặt dưới chân cậu vậy...

"Đỡ rồi chứ?" anh khẽ hỏi, tay xoay nắn nhẹ cổ chân của cậu. "Sau này đừng mang giày độn nữa. Cho dù có là vờ ngã ra ngất, cũng rất đau."

Ý.

Hóa ra anh... đến cả điều đó cũng có chú ý sao...?

Cậu sững người ra. Một lần nữa, sự xúc động đã nuốt trọn mọi khả năng phản ứng.

Anh chuyển từ chân này sang chân kia, khi tay vô tình chạm vào vết thương nơi mắt cá kéo dài lên bắp chân, hơi thở dường như dừng lại. Tay anh đông cứng trong giây lát, rồi lại tiếp tục vân vê trên vết thương khá sâu — dù giờ đây đã lành sẹo. Mắt nâu sẫm ngước lên nhìn vào cậu, chứa chan niềm khổ sở thầm kín.

"Đau không?"

Sự xót xa trong chất giọng trầm ấm như mật ong buổi sớm đó, suýt nữa đã khiến trái tim cậu ngừng đập.

Không hiểu bất cứ điều quái đản gì đã khiến cậu lại gật đầu lia lịa.

Đáng ra... phải nên lắc đầu chối bay biến chứ...?!

Ánh nhìn của anh nồng ấm, có phần mòn mỏi, khẩn nài:

"Lần sau, đừng bao giờ bỏ đi một mình như vầy nữa."

Cậu gật đầu, song lại khẽ lên giọng nũng nịu. "Nhưng có đi 'hai mình' thì tai nạn vẫn xảy ra thôi... Không khéo lại chết cả hai à..."

"Như thế..." khóe môi người ta khẽ cong, ánh mắt đượm buồn xoáy vào cậu, sâu thăm thẳm.

"...vẫn còn tốt hơn một mình tôi ở lại."

Cậu cắn môi để chặn xuống cơn sóng bất chợt trong lòng, xong lại rụt rè gật đầu.

Thế rồi, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên gối cậu.

Mắt bỗng dưng cay cay.

Tại sao... người ta vốn không hề nói những câu tình tứ bay bướm, cũng chẳng phải thề non hẹn biển, thế mà vẫn khiến lòng cậu bão tố cuồn cuộn thế này?

Chợt, bao nhiêu hụt hẫng vài phút trước về một lễ cưới không như ý — cứ như ngọn lửa gặp gió — phụt tắt hoàn toàn. Bánh cưới có đủ năm tầng hay không, áo cưới có phải thiết kế riêng hay không, giáo đường có phải thơ mộng hay không... không còn quan trọng.

Chừng nào mà, trong lễ cưới đó có sự hiện diện của con người này, vậy là quá đủ.

Jimin có một thói quen rất lạ, mỗi khi gặp phải tình huống cảm động cực điểm, đôi lúc sẽ đờ ra không biết làm gì. Lần này đây cũng không ngoại lệ, vậy nên... ai đó vì quá mãi mê chìm đắm trong cảm xúc thăng hoa của chính mình, nào có chú ý gì đến chàng hoàng tử tận tâm ban nãy giờ đây đang...

...tận tình giúp cậu thoát y!

Đến khi hơi lạnh ập vào bao trùm da thịt, kẻ bị người ta ấn lún xuống đệm mới chợt tỉnh giấc, trong một khắc toàn thân lại trở về trạng thái ấm áp — nếu không phải muốn nói là... nóng bỏng vô cùng – khi nằm trọn trong "vòng phủ sóng" của anh. Vậy rồi, chẳng cần báo trước, những nụ hôn lại ập đến kịch liệt, khiến cậu không thể trở tay đã đành, đằng này đến thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Vậy ra... dịu dàng xoa chân người ta như thế, ân cần hôn gối người ta như thế... là có mục đích đàng hoàng!

Ai kia... rõ ràng là muốn vỗ béo ngỗng trước khi ăn gan* mà! >_<

(*gan ngỗng vỗ béo: ép uổng ngỗng ăn nhiều vào, cốt chỉ để sau này làm thịt gan ăn được ngậy hơn ^.^ Trong trường hợp này thì... hồ ly nhà ta cho rằng anh Jungkook cố tình tình cảm sướt mướt để em... thả lỏng hơn ý mà ^w^V)

Anh thật là... vô sỉ quá đi!

Hận một nỗi không gào to những từ ấy được, bởi môi miệng giờ đây đã bị anh... nuốt chửng mất rồi!

Tay quờ quạng một hồi cũng mất hết sức lực, thân thể từ từ nhũn ra, nỗi bức xúc dần dần trốn chạy, để mặc cho sự sợ hãi quen thuộc ngày nào hoành hành bá đạo, cơn run rẩy vô duyên cớ lại thừa thế xông lên...

Vậy là... anh lại một lần nữa ngừng lại, môi quyến luyến không rời, thở dốc vào miệng cậu hỏi khẽ. "...Sao vậy?"

"Em... em... sợ..." cậu thành thật đến là thảm thương, khiến anh dù đang trong trạng thái cuồng nhiệt, cũng không khỏi mủi lòng, bèn chống tay, ngước đầu lên hỏi nhỏ kẻ bên dưới.

"Sợ gì?"

"...Sợ... đau..."

Vậy là, bao nhiêu sức lực để gồng người chống tay đột nhiên bị rút cạn, anh vùi đầu vào hõm cổ cậu bật cười thành tiếng.

"Sợ... đau? Haha..." giọng anh đứt quãng. "Jimin bị đánh hội đồng cũng không mảy may kêu cứu, thế mà sợ đau ư...?"

"Anh...! Anh không biết gì cả...!" cậu líu ríu. "'Ngoại thương' sao có thể đem so với 'nội thương' chứ?"

Anh nhíu mày, sững ra một lúc.

"Ngoại thương" ư? À, là vết thương ngoài da...

"Nội thương" ư? Ờ, cái này...

Lại cười đến run người.

Hồ ly nhà ta bất mãn hết sức, có ai đời trong lúc ân ái, cái kẻ tự xưng là chồng kia lại giễu cười vợ mình như vậy...?! Đây... rốt cục là tình huống biến thái gì đây?!!

(>"<)

Cậu cựa quậy muốn đẩy anh ra, vô tình cử động ma sát thế nào mà khiến hổ đói nhà ta sực nhớ ra bữa ăn chưa chén trọn bên dưới. Giọng cười nín bặt, đôi tay âm ẩm mồ hôi áp vào gò má đỏ ửng, giữ mặt cậu hướng thẳng về anh.

Rồi, anh nói thật khẽ khàng, đôi mắt nồng nàn dõi sâu vào người vợ bé bỏng.

"Sẽ không đau, hứa đấy."

... (Một loạt sóng gió được tóm gọn trong ba cái chấm...)

Một lúc sau.

Thở hổn hển, người nào đó mồ hôi nhễ nhại, ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào môi cậu.

"...Anh..............." giọng nói thoát ra kiệt quệ, yếu ớt.

"Huh?"

"Anh... anh đúng thật vô sỉ..."

Kẻ bên trên bàng hoàng, cảm thấy rối trí vô cùng trước lời buộc tội của ai kia. "Vì sao?"

"Anh đúng... gạt người..."

"Gạt người...?"

"Hứa là sẽ không đau... mà lại... "

...

Thoáng tiếng cười khục.

"Chỉ hứa sẽ không đau, chứ đâu bảo ai sẽ không đau."

"Anh... anh........."

Oán thán chưa dứt thì đã bị hổ đói tóm trọn vào mồm. Trước lúc nuốt vào còn khẽ khàng mấy chữ dụ dỗ:

"Lần này thì, thật sự sẽ không đau..."

Thế cậu sức yếu, không sức chống cự, người nào đó đành phải cả đêm ngậm miệng "phục tùng" người ta, nhưng lại không khỏi nguyền rủa trong lòng:

"Anh... đúng là vô-sỉ-vô-cùng-tận mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net