Quyển 07 - Chương 337

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akiko: Tuần sau có khoảng 10 đến 15 chương mới, thời gian không cố định. 


 Chương 337: Chiến đấu trên con phố.


"Tiện nhân!!!" Một tiếng quát lớn, đến từ chính Anh Trủng Nguyệt Tử.

Bởi vì mưu kế của Thủy Thâm đã liên lụy rất nhiều người, lầy như Anh Trủng Nguyệt Tử cũng cảm thấy áy náy trong lòng, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Cả đoàn Đại Liệp Sát của cậu ta đều dáng vẻ ấy hết, chỉ có Hỏa Cầu, không để ý đến người khác nên vẫn trấn định tự nhiên, có thể xưng là trùm mặt dày vô sỉ trong dong binh đoàn Đại Liệp Sát rồi.

Anh Trủng Nguyệt Tử vừa mắng vừa kéo cung tên, rất muốn lập tức dỡ đầu của Thủy Thâm xuống để rửa tội cho mình và anh em. Kết quả bởi vì tâm trạng quá kích động, từ bả vai đến đầu ngón tay đều hơi cứng ngắc, mũi Thư Kích được bắn ra không hề đạt chuẩn, cách Thủy Thâm khoảng mét rưỡi lận.

"Mọi người đừng vội ra tay!" Thấy mấy người chơi chức nghiệp tầm xa như cung tiễn thủ và pháp sư khác muốn tấn công theo Anh Trủng Nguyệt Tử, Vô Thệ Chi Kiếm giơ tay ngăn cản mọi người. Lúc này gã lại biểu hiện bình tĩnh đến bất ngờ. Dù sao chỉ là trò chơi, giết Thủy Thâm một lần cũng không khiến chúng như rắn mất đầu được, ngoại trừ để xả giận thì chẳng tạo thành ảnh hưởng gì đến cả thế cục của nhiệm vụ được. Vô Thệ Chi Kiếm rất tỉnh táo thấy rõ được điều này.

"Cậu muốn làm gì?" Vô Thệ Chi Kiếm nhìn Thủy Thâm ở trên nóc nhà, hỏi.

"Ha hả, không có gì, chỉ muốn tới xem thử các anh còn bao nhiêu người sống." Thủy Thâm cười, "Nhiều hơn tưởng tượng của tôi đấy."

"Muốn diệt cả đoàn chúng tôi không dễ vậy." Vô Thệ Chi Kiếm vừa lạnh nhạt trả lời vừa truyền đạt mệnh lệnh riêng trong kênh chat: "Đạo tặc Tiềm Hành đi kiểm tra xung quanh."

Không ngờ mấy tên đạo tặc đột nhiên biến mất đều bị Thủy Thâm thấy rõ, lại cười nói: "Không cần căng thẳng, lần này không có mai phục."

"Cậu lại tốt bụng vậy à?" Vô Thệ Chi Kiếm không cho là đúng.

"Tất nhiên là không." Thủy Thâm cười, "Lần này đổi cách khác, tới đánh chính diện mà thôi."

Lời nói vừa dứt, đầu ngõ phía trước chợt lóe bóng người, người phe Thủy Thâm cứ như thế xuất hiện đường hoàng trước mặt mọi người thành Vân Đoan. Thuần một nghề cung tiễn thủ, tên đã lắp vào cung, tùy thời đều có thể bắn.

"Tiễn trận của công hội anh rất sắc bén đấy." Thủy Thâm thản nhiên nói, "Nhưng đừng quên, Tiềm Phục Giả chúng tôi cũng biết bắn tên."

Hai chữ bắn tên vừa dứt, đám cung tiễn thủ đang chặn đường đã buông lỏng dây cung.

Tiếng tên dày đặc như tiếng mưa, có người quỳ bắn, mà có người đứng thẳng bắn tên, còn có người bắn tên theo đường vòng cung như tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải. Tuy phối hợp và độ thuần thục đều không thể so với tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải, nhưng đừng quên, nơi đây là trên đường phố, trái phải không có chỗ né tránh, phía trước không có chỗ núp, lên trời không được, xuống đất không xong, bị bắn trúng là kết cục đã định trước.

"Trọng Trang Chiến Sĩ, đứng lên hàng đầu!! Tranh thủ tiến lên." Vô Thệ Chi Kiếm vội vàng hạ lệnh. Mệnh lệnh này không sai, vào lúc thế này chỉ có thể tiếp tục tiến lên về phía trước, quay đầu lùi về phía sau chỉ tổ để đối phương bắn mông mình. Các chức nghiệp trong trò chơi có sự chênh lệch về tốc độ di chuyển không thể thay đổi, ngoại trừ đạo tặc trong lúc Tật Hành ra, thì không có ai chạy nhanh hơn cung tiễn thủ được.

Nhưng mà hỏa lực của đối phương quá mạnh. Tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải chẳng qua chỉ do hơn 150 người tổ hợp, mà thành Lâm Ấm bên này bởi vì cân bằng các chức nghiệp phát triển lệch hẳn, cả thành đều là Tiềm Phục Giả. Bên phe Thủy Thâm thì nhìn sơ đã chừng hơn 400 người. Trọng Trang Chiến Sĩ có mục sư phụ trợ dưới sự đả kích của màn mưa tên thế này cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, ánh sáng trắng không ngừng lập lòe trước đội ngũ người chơi thành Vân Đoan.

"Đừng chỉ xông lên không, cung tiễn thủ mau phản kích, đối xạ với bọn chúng đi!!" Vô Thệ Chi Kiếm quát.

Cách này đúng là hữu hiệu, cung tiễn thủ thành Vân Đoan tuy không nhiều bằng thành Lâm Ấm, nhưng được cái ở hàng đầu có chiến sĩ gánh. Mà thành Lâm Ấm đều là đứng bắn không, mũi tên bay về phía ấy, ảnh hưởng khá lớn với bọn họ. Trong lúc nhất thời tên bắn không còn dày đặc như trước nữa.

Nhưng công kích của thành Lâm Ấm không chỉ giới hạn ở đó, trên nóc nhà cũng trở nên náo nhiệt, đang còn điều đáng sợ hơn cả cung tiễn thủ ngăn ở phía trước: pháp sư.

Hai bên dãy nóc nhà đứng đầy pháp sư, đều đã giơ pháp trượng lên hết cả, nếu bị oanh tạc như ở trong rừng rậm, người chơi Vân Đoan bị đoàn diệt tuyệt đối không còn là mơ nữa. Tất cả mọi người sợ hãi kêu gào chú ý pháp sư, đám cung tiễn thủ phụ trách giúp xông phá phía trước đều thay đổi hướng bắn lên trên nóc, pháp sư cũng dùng pháp thuật ném lên phía trên.

Công kích của cung tiễn thủ có lẽ còn cắt ngang được ngâm xướng của một vài pháp sư, nhưng oanh tạc giữa các pháp sư lại không kém nhau bao nhiêu, trên nóc nhà trên đường đều có ánh lửa nổ tung, có người chết, có người vẫn còn sống...

Tổng số người chơi của đôi bên không chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng mà lúc này tiến hành đối chiến oanh tạc tầm xa, có thể tham gia chỉ có pháp sư và cung tiễn thủ. Người chơi thành Vân Đoan vốn phối hợp chức nghiệp cân bằng, giờ lại trở thành chỗ thiếu sót. Cung tiễn thủ cộng thêm pháp sư của bọn họ không vượt quá 200 người. Mà đối thủ, lại có chừng 600 người.

Về nhân số nhìn như công bằng, kỳ thực bên mình ở tình thế xấu; Vị trí địa lý thì càng ở hoàn cảnh xấu tuyệt đối; người chơi thành Lâm Ấm vốn có một thiếu sót to lớn: Bởi vì chức nghiệp không cân bằng, ngay cả mục sư của bọn chúng cũng rất ít... Nhưng ở trong cục diện trước mắt, hoàn cảnh xấu lại chẳng gây ra tác dụng mang tính quyết định nào cả.

"Đạo tặc rút lui, đi vòng tìm đường giải quyết bọn chúng!" Vô Thệ Chi Kiếm hô. Oanh kích tầm xa không phải đối thủ, cần phải nghĩ cách đánh cận chiến, con đường trước người có khoảng cách mười mấy mét xông qua rất khó, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải dứt khoát, để đám đạo tặc có ưu thế cơ động lúc này ở đây cũng chả có tác dụng gì nhanh chóng quay đầu đi vòng tìm kiếm cơ hội chiến đấu.

Nhưng mà trong đám người chơi, dị sĩ tài ba có thể nhanh chóng tìm được cơ hội cận chiến rất là nhiều.

Người thứ nhất tung người nhảy lên nóc nhà chính là một nhân vật nòng cốt khác của Tung Hoành Tứ Hải: Phong Hành. Chỉ thấy gã nhảy người đạp một cước lên tường, dùng một chiêu Phi Yến Trảm của võ gia, một cước này không đánh trúng bất cứ người nào mà là chạm lên tường, mượn lực một cước này bay lên nóc nhà.

Lên nóc nhà liền dùng một quyền đánh một tên pháp sư rớt xuống, tiếp đó lại dùng Bão Thân Đầu ném tên tiếp theo bay đi. Hiển nhiên Phong Hành rất rõ cục diện, lúc này không cần diệt pháp sư của đối phương, chỉ cần phá hỏng trận hình chiếm cứ nóc nhà của chúng thôi thì sẽ không có vấn đề gì lớn nữa. Nhưng sức của một người quá hữu hạn, pháp sư của đối phương nhanh chóng điều chỉnh chỗ đứng, một đám người dùng pháp thuật nhỏ như Hỏa Cầu mang theo chút hiệu quả truy tung để trêu chọc Phong Hành, ngoài ra còn có người điều khiển Băng Toàn Phong định cuốn gã vào.


"Mục sư, hai mục sư lên viện trợ!" Vô Thệ Chi Kiếm sốt ruột gào lớn.

Đám mục sư sứt đầu mẻ trán. Bọn họ vừa phải điên cuồng chi viện cho đám chiến sĩ đang làm lá chắn, còn vừa phải cố gắng cứu trợ người chơi bị pháp sư của đối phương làm bị thương, vốn đã mấy tên bận rộn nhất trong tất cả mọi người đấy, giờ Vô Thệ Chi Kiếm còn yêu cầu là y sĩ riêng nữa...

May mà trong đội ngũ không chỉ có một mình Phong Hành là võ gia, mấy người khác thấy hành động của Phong Hành thì như được nhắc nhở, đều nhao nhao bắt chước, kết quả chẳng có người nào thành công. Phần lớn người sau khi dùng Phi Yến Trảm bổ lên tường, thân thể không phải bay lên là bay về phía sau, có người đến gần được Phong Hành chút là Liệt Liệt của Trọng Sinh Tử Tinh, thân thể cô nàng này được xem như là đi lên chỗ cao, nhưng không nắm chắt được tiết tấu, không thể nắm lấy cơ hội đạp lên tường, đã rơi về lại chỗ cũ.

Đám võ gia đang tính thử lần nữa, lúc này người chơi Vân Đoan đã có người thứ hai lên nóc nhà. Cố Phi, đương nhiên là Cố Phi rồi, không có chiêu nào lên nóc nhà dễ hơn Dịch Chuyển Tức Thời của hắn cả. Sau khi tìm được vị trí tốt, chỉ ngón tay, 'vèo' cái Cố Phi đã ở trên nóc nhà, trước mắt hắn là cái tên ngậm cọng cỏ trong miệng, đang trấn định tự nhiên chỉ huy đám pháp sư giải quyết mấy tên có uy hiếp tiềm ẩn có thể bay người lên nóc nhà.

"Hey, người anh em, cậu sẽ không giết tôi đâu nhỉ?" Thủy Thâm nhìn thấy Cố Phi chẳng hốt hoảng chút nào.

"Tại sao?" Cố Phi lại khó hiểu.

"Nếu tôi không tính sai, điểm PK của cậu giờ chắc là 29, nếu tới 30, hậu quả rất nghiêm trọng nha!" Thủy Thâm cười nói, đối với tính toán lần nãy gã hài lòng cực kì, "Cho nên, cậu không hù được tôi."

"Anh thật hài hước!" Cố Phi cười, giơ kiếm quét ngang, mấy viên Hỏa Cầu bay về phía hắn đã bị hắn đánh rớt hết.

"Thân thủ tốt thật!" Thủy Thâm thán phục. Phong Hành bên kia đã bị mấy cái Hỏa Cầu nhỏ này nổ cho đơ cả người rồi. Trên nóc nhà toàn bộ đều là người của thành Lâm Ấm, tất nhiên không tiện thi triển công kích phạm vi lớn, nhưng cũng bởi vì nhiều người, lấy Hỏa Cầu nho nhỏ đánh hội đồng một người đã rất dư dả rồi, ai ngờ lại có tên biến thái như Cố Phi quơ một kiếm đã đánh rớt được sáu quả Hỏa Cầu chứ.

"Kiếm tới đây!" Cố Phi bước lên hai bước, công kích về phía Thủy Thâm.

"Cậu muốn giết tôi, tại sao không ngâm xướng pháp thuật?" Thủy Thâm vẫn cười híp mắt.

"Song Viên Thiểm, thiểm!" Cố Phi hét lớn, thân thể xoay vòng, ánh lửa lượn lờ bên người, theo nhịp bước xoay vòng di chuyển của Cố Phi quay một vòng, tổng cộng sáu tên pháp sư cạnh người Cố Phi đều bị giết gọn thành luồng ánh sáng trắng, lúc ánh lửa rút đi, vừa vặn chuyển tới trước người Thủy Thâm, không chờ Thủy Thâm kịp phản ứng, liền thẳng chân đạp ra, ngay chính giữa ngực Thủy Thâm. Thủy Thâm lùi liền mấy bước, trực tiếp té xuống khỏi nóc nhà sõng soài trên đường, trợn mắt há mồm nhìn Cố Phi.

"Anh lại không phải pháp sư, sao tôi phải lãng phí pháp lực trên người anh hả?" Cố Phi đứng ở trên nóc nhà nhìn gã, cười đáp lại câu hỏi. Tiếp đó xoay người trái một kiếm, phải một kiếm, mỗi bên là một câu ngâm xướng: "Thiên Hàng Hỏa Luân, hàng! Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!"

Ngâm xướng của Cố Phi có thể tạo cơ hội chạy trốn cho bất cứ người nào, nhưng lúc này ở trên nóc phòng, không gian có hạn, muốn trốn chỉ có thể nhảy xuống đường. Mấy thằng này rõ ràng cũng đã biết được pháp thuật của Cố Phi đáng sợ chừng nào, không ít người lựa chọn cách này. Có không ít người đầu hồ đồ nhất thời, cũng không ngẫm lại đó là phương hướng nào đã nhảy, kết quả nhảy xuống con đường tràn đầy người chơi Vân Đoan, kết cục thê thảm chừng nào thì không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa.

Tuy lúc này Cố Phi đã hết pháp lực, nhưng vẫn tiến lùi tự nhiên trong đám pháp sư. Bọn họ không thể kéo dãn khoảng cách để dùng pháp thuật phạm vi được, mấy cái Hỏa Cầu nho nhỏ thì Cố Phi không sợ. Mà tuyệt hơn là, mọi người đều là pháp sư, sức mạnh đều chẳng ra đâu. Mà pháp sư như Cố Phi lại còn dùng trang bị cộng điểm sức mạnh như Chiếc nhẫn Đạo Tặc cơ, vì vậy chiếm ưu thế sức mạnh khi đối mắt với pháp sư bình thường. Sau khi đến gần người thì tay đấm chân đá, pháp sư bị hắn dùng thủ đoạn có hiệu suất cao nhất đánh ngã dồn dập khỏi mái nhà. Một nửa trận hình pháp sư trên nóc nhà kia, đã bị hắn can thiệp vào biến dạng hoàn toàn mất tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net