Chapter 28: Trung Giai Cánh Cửa Quyết Định!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng rồi. Ngươi ở với ta thế này, Bạch Sở Ngôn lão cẩu không nói gì sao???"Nhật Thiên nhớ ra điều gì đó hỏi.

"Phụt~~~Bạch Sở Ngôn lão cẩu....Sợ là chỉ có ngươi với dám gọi cha ta như thế mà thôi. Ngươi yên tâm, cha ta không có ý kiến gì cả thậm chí còn rất vui vẻ hào hứng là đằng khác. "Bạch Tuyết Vũ không nhịn được cười nói.

"Con gái của hắn đi tới nhà một nam nhân xa lạ sống chung một thời gian mà không lo lắng thậm chí còn ra sức tán thành sao, rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì vậy???"Nhật Thiên vô cùng khó hiểu mắng.

"Ta cũng không biết, cha ta thường suy nghĩ khác người lắm dù là ta cũng khó mà đoán được. Bỏ qua một bên, ngươi chưa ăn tối đúng không, để ta tới nấu cho ngươi."Bạch Tuyết Vũ mặt đầy ý cười nói.

"Hử, ngươi biết nấu ăn sao??"Nhật Thiên nghi hoặc.

"Ngươi có ý tứ gì, dù là một tiểu thư luôn có người hầu làm những việc này nhưng những thứ cơ bản của một nội trợ ta vẫn làm rất tốt a. Cứ yên tâm giao cho ta."Bạch Tuyết Vũ đắc ý nói.

"A!!! Cái này thì không cần đâu."Nhật Thiên từ chối.

"Này, ngươi phải biết được một mỹ nữ như ta chủ động nấu ăn cho là niềm vinh hạnh vô cùng lớn a, lại không biết hưởng thụ đi từ chối, ngươi là bị ngốc sao....Hử mùi gì vậy???"Bạch Tuyết Vũ đang trách móc Nhật Thiên thì phát hiện có một mùi thơm kì lạ phát ra từ trong bếp, nàng không tự chủ mà đi vào kiểm tra.

"Không phải ta không để ngươi nấu mà là ta đã làm xong trước đó rồi."Nhật Thiên thở dài đi theo Bạch Tuyết Vũ vào bếp nói.

Bạch Tuyết Vũ có chút ngây người không thể tin được khung cảnh trước mắt, tay nàng lần lượt mở nắp các món ăn kia, tất cả đều nhìn rất ngon miệng khiến Bạch Tuyết Vũ cũng có chút thèm thuồng. Bạch Tuyết Vũ không nghĩ đến nam nhân này cư nhiên lại biết nấu nướng, so với tưởng tượng hắn còn hoàn hảo hơn rất nhiều làm cho nàng ngay lúc này muốn biến Nhật Thiên là người của riêng nàng thôi.

"Ngươi bị thương mà vẫn có thể làm được những thứ này sao???"Bạch Tuyết Vũ mặt hâm mộ quay sang hỏi.

"Chuyện vặt mà thôi. Được rồi, ngồi xuống ăn chung đi."Nghe theo Nhật Thiên, Bạch Tuyết Vũ gật đầu đồng ý song cùng hắn dùng bữa tối và trò chuyện rất vui vẻ.

Bạch Tuyết Vũ là nữ nhân rất tinh tế có thể gạt bỏ cảnh giác của Nhật Thiên chỉ bằng vài câu nói khiến hắn trở nên thoải mái hơn với nàng. Bạch Tuyết Vũ biết rõ Nhật Thiên chính là kiêng kỵ thân phận của nàng càng là thân phận Bạch gia kia nên mới thường xuyên né tránh thậm chí giữ khoảng cách như là người dưng.

Bạch Tuyết Vũ vài phần đoán được có lẽ Nhật Thiên đã trải qua sự tình nào đó liên quan tới gia tộc dù sao bản chất của bọn người đó chỉ có tiểu nhân khốn nạn ức hiếp người, Nhật Thiên hẳn đã bị bọn chúng chèn ép không lối thoát nên mới biến thành bộ dạng thù địch lạnh lùng như hiện tại.

Vì vậy muốn trở lại như lúc xưa, trực tiếp dứt khoát không phải là cách hay thậm chí còn bị phản tác dụng, chỉ có thể chậm rãi xoa dịu tiếp cận từ từ mà thôi. Vừa hay Nhật Thiên đang bị thương, Bạch Tuyết Vũ có thể mượn cơ hội này để trở nên thân thiết hơn với hắn.

"Sảng khoái, không nghĩ tới ngươi lại nấu ngon đến trình độ này ngay cả ta cũng khó mà làm được."Sau bữa tối, cả hai ngồi nghỉ trên ghế đặt ở phòng khách, Bạch Tuyết Vũ cả người mềm nhũn vẫn còn say đắm trong hương vị thức ăn Nhật Thiên nấu, khuôn mặt giãn dãn ra trông xinh xắn đến cực điểm.

"Ngươi thích là được."Nhật Thiên qua loa nói.

"Đúng rồi, ta thiếu chút quên mất. Cái này cho ngươi." Bạch Tuyết Vũ đột nhiên lấy ra chiếc vòng hướng Nhật Thiên nói.

Chiếc vòng được thiết kế rất tinh xảo, hoa văn điêu khắc vô cùng tỉ mỉ đặc biệt là luồng năng lượng mà nó toả ra mang lại cảm giác chiếc vòng này không phải là một vật tầm thường.

"Ma Khí Tinh Trần??? Chẳng phải ta nói không cần rồi sao???"Nhật Thiên nghi hoặc.

"Ta biết ngươi rất thiếu thốn tài nguyên tu luyên nên cố tình mang tới, dù sao hiện tại vẫn nên chuẩn bị kĩ lưỡng chút thì hơn phòng cho trận đấu tốt nghiệp thôi. Ngươi yên tâm, đây là ta cho ngươi vì vậy ngươi muốn làm gì với nó cũng được."Bạch Tuyết Vũ nói.

"Ma Khí Tinh Trần cấp linh vô cùng quý giá trong miệng ngươi không khác gì món hàng ngoài chợ vậy, cứ như thế mà cho đi. Đây là cảm giác được bao nuôi sao."Nhật Thiên cười khổ nói.

"B-Bao nuôi gì chứ. Hiện tại không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, mai ngươi còn đến trường chẳng phải sao??"Bạch Tuyết Vũ ấp úng nói.

"Được rồi, cha ta đi du lịch rồi vì vậy phòng của cha tạm thời bỏ trống. Ngươi có thể sử dụng căn phòng đó, nó nằm cuối hành lang gần khu vực bếp."Nhật Thiên chỉ tay về phía căn phòng ở góc khuất nói.

"Hảo. Ngủ ngon."

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Tại căn phòng của Nhật Thiên, hắn đang trong trạng thái minh tu đồng thời luyện hoá Ma Khí Tinh Trần mà Bạch Tuyết Vũ đưa trước đó. Tuy nói sau khi tiểu Bạch Long hấp thụ đã mở rộng không gian bên trong nhưng dường như không thay đổi gì nhiều, hoàn toàn không có dấu hiệu tiến cấp.

Nhật Thiên cũng không tiếp tục theo dõi tiểu Bạch Long, hắn ngay lập tức tiến hành tu luyện hệ chủ tu. Lôi hệ hiện tại đã có sự biến hoá vô cùng lớn, tu vi cũng vì thế mà tăng lên không ít nhưng muốn đột phá vẫn là một khoảng cách rất xa.

Hoả hệ ngược lại vẫn luôn dậm chân tại chỗ. Từ sau khi ngoại khoá trở về, Nhật Thiên đã dồn toàn bộ vào Lôi hệ vì vậy đã bỏ bê Hoả hệ không đụng đến. Đêm nay liền minh tu nó vậy dù sao chủ tu dưới thân phận Lâm Nhật Thiên vẫn là Hoả hệ do đó vẫn là nhanh chóng tăng tu vi hệ này trước thôi.

Sáng hôm sau

"Không tồi, tốc độ đã tăng đáng kể, Hoả hệ cũng xem như có chút thành tựu. Mấy tháng này liền đem nó đột phá."Nhật Thiên mở mắt, mặt đầy ý cười nói.

Trải qua một đêm tu luyện, tu vi Hoả hệ gần như đuổi kịp Lôi hệ. Sau khi hấp thụ năng lượng ma hồn bên trong Ma Khí Tinh Trần, tiểu Bạch Long đã giúp Nhật Thiên minh tu nhanh hơn trước đây rất nhiều. Từ đây cho đến lúc tốt nghiệp có khả năng cùng lúc đột phá hai hệ đến cấp thứ ba a. Nghĩ đến đây Nhật Thiên đã không nhịn được mà đắc ý đến cực điểm.

"Hử?? Mùi gì vậy??"Đột nhiên từ phía dưới lầu truyền tới một mùi hương rất thơm khiến Nhật Thiên không khỏi tò mò. Hắn mở cửa phòng bước xuống lầu, theo mùi hương đi vào trong bếp thì phát hiện trên bàn đã đầy ắp đồ ăn trông rất ngon miệng làm cho Nhật Thiên có chút thèm.

Bên cạnh đó, đứng trong gian bếp, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang nấu ăn rất thành thục. Người này không ai khác chính là Bạch Tuyết Vũ, nàng đã thay đồ chỉnh chu trông vô cùng hoàn hảo đồng thời khoác lên chiếc tạp dề kia khiến nàng càng thêm quyến rũ rất ra dáng của một người vợ hiền. Nhật Thiên bị khung cảnh trước mắt này làm cho đứng hình, ánh mắt không kiềm được luôn nhìn Bạch Tuyết Vũ không dời đi, khuôn mặt có chút đỏ ửng.

"A!!! Ngươi tỉnh rồi sao??? Ta sắp xong rồi, ngươi ngồi xuống đi."Bạch Tuyết Vũ nhìn thấy Nhật Thiên vui vẻ nói.

"Hảo."Nhật Thiên lúc này phản ứng lại lúng túng đáp song yên phận ngồi vào bàn dùng bữa.

"Ngươi tu luyện cả đêm sao??? Hiệu quả thế nào???"Bạch Tuyết Vũ cũng ngồi vào bắt đầu trò chuyện.

"Không sai biệt lắm, không hổ là cấp linh."Nhật Thiên qua loa nói dù sao hắn là trực tiếp luyện hoá ma hồn của Ma Khí hoàn toàn không có sử dụng qua do tốc độ của Ma Khí dù là cấp linh nhưng lại chậm hơn rất nhiều so với tiểu Bạch Long vì vậy chi bằng dùng nó để thăng cấp cho tiểu Bạch Long thì hơn, Nhật Thiên cũng được hưởng lợi rất nhiều từ đó.

"Với tình hình hiện tại không bao lâu ngươi sẽ đột phá mà thôi. Ta nhớ không nhầm hình như ngươi đột phá cấp thứ hai chính là lúc kiểm tra tinh thần định kì đúng không???"Bạch Tuyết Vũ hỏi.

"Ngươi đúng là cái gì cũng biết, ta lúc đó quả thực đã đột phá nếu không thời điểm ở Thanh Dương lâm ta có lẽ đã bỏ mạng rồi."Nhật Thiên nhàn nhạt nói.

"Vốn nghĩ ngươi tư chất hẳn có chút vượt trội so với những người khác mà thôi không ngờ đến lại bá đạo đến trình độ này, tốc độ tu luyện lại gấp hai đến ba lần pháp sư thông thường dù là thiên tài cũng không thể nào theo kịp ngươi."Bạch Tuyết Vũ thán phục nói.

Quả thực là vậy, Nhật Thiên thiên phú vô cùng cường đại thậm chí có thể bỏ xa những tên được xưng là xuất chúng kia. Người khác để có thể phóng thích được một hệ đã là vô cùng khó khăn đòi hỏi thời gian và nỗ lực không ngừng, nhưng Nhật Thiên trời sinh song hệ chỉ dùng nửa năm đã có thể phóng thích được cả hai hơn nữa còn có dấu hiệu đột phá. Đây thiên phú thực sự khủng bố đến cực điểm a.

"Nói đến bá đạo chẳng phải nên nói ngươi sao. Ngươi tốt xấu cũng đã là trung giai rồi dù sao hôm qua khi đánh Bạch Tuấn, ta cảm giác lực lượng ngươi dùng đã vượt quá phạm trù sơ giai a."Nhật Thiên nói.

"Ngươi nói đúng một nửa mà thôi."Bạch Tuyết Vũ nói.

"Có ý gì???"Nhật Thiên khó hiểu hỏi.

"Ta hiện tại vẫn chưa đột phá trung giai, sở dĩ lực lượng cường đại là bởi vì trời sinh linh thể của ta có phụ hiệu tăng cường uy lực nguyên tố cùng lực khống chế khiến cho chiêu thức mạnh hơn bình thường gấp bội."

"Hôm qua ngươi cảm giác chiêu thức vượt qua sơ giai chính là do Linh thể phụ trợ mà thôi, tu vi của ta vẫn đang ở bình cảnh muốn đột phá nhưng không hề dễ dàng a, đòi hỏi tinh thần phải mạnh mẽ mới có thể phá vỡ hàng rào trung giai được. Đặc biệt, muốn tiến giai trước đó ngươi phải tìm ra mấu chốt và hướng đi của bản thân từ đó cảm ngộ triệt để thăng cấp trung giai."

"Nói dễ hiểu chính là tìm ra nguyên liệu để xây dựng con đường đi của bản thân sau này, không tìm thấy mà nói trung giai trở đi đừng nghĩ tới nữa. Rất nhiều người mãi mãi bị kẹt ở sơ giai cũng chính là vì lí do này. Cảnh giới trung giai cũng giống như cánh cửa bị khoá vậy, mở được nó thế giới thiên biến vạn hoá kì diệu đón chào ngươi, còn mở không được vậy thì mãi mãi ở lại tại thế giới nhỏ bé chật hẹp mà thôi, tất cả phải dựa năng lực bản thân a."

Nghe Bạch Tuyết Vũ giải thích một hồi khiến Nhật Thiên rơi vào trầm tư, không nghĩ đến giới pháp sư còn phức tạp hơn hắn tưởng. Từ lúc thức tỉnh đến hiện tại, Nhật Thiên một đường đi vô cùng thuận lợi cứ nghĩ rằng tiếp tục như vậy kiên trì tu luyện sẽ sớm tăng lên thực lực không ngờ lại phải trải qua quá trình này.

Xem ra phải sớm tìm cách rồi.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

1 năm sau

"Ta tới rồi đây, nhiệm vụ khẩn cấp gì vậy???"Tại trụ sở chính của đội thợ săn, một nam nhân hớt hả chạy vào nói. Hắn khoát lên chiếc áo khoắc màu đen đồng thời bịt kín mặt như muốn giấu đi thân phận.

Trước mặt hắn chính là các thành viên của đội thợ săn sớm đã tập hợp đông đủ chỉ đợi hắn đến để phổ biến nhiệm vụ mà thôi.

"Nhất Lâm đã đến rồi, ta cũng nên nói nhiệm vụ thôi. Theo như thông tin biết được có yêu ma đang hoành hành tại núi Mãng Sơn, đã có người phát hiện ai đó đi lên nhưng không thấy quay trở lại vì vậy nhóm tình báo đã lên đó điều tra một phen thì phát hiện có vài bộ xương người và vài vết máu vẫn còn sót lại trên mặt đất."

"Đặc biệt ở vài nơi có dấu chân rất to với hình thù vô cùng kì lạ hoàn toàn không giống con người. Sau một vài ngày điều tra, cuối cùng cũng biết được sinh vật đó là Ma Vân Phi Khuyển, một đầu yêu ma nô bộc cấp đỉnh phong có khả năng tiến cấp á chiến tướng."Đội trưởng Trần Tiêu Chiến lấy ra một loạt hình ảnh đồng thời nói.

Ma Vân Phi Khuyển trong bức ảnh có thân hình rất to cùng bô lông đen rất khó để nhận dạng được, thứ có lẽ khiến yêu ma trở nên dễ nhận biết chính là đôi mắt đỏ đáng sợ kia. Có lẽ nhóm tình báo đã bắt gặp được nó đang dùng bữa vì vậy tấm ảnh chụp được khung cảnh máu me khắp miệng cùng hàm răng sắc nhọn để lộ ra bên ngoài kia.

So với những yêu ma trước đây mà Nhật Thiên săn giết thì cảm giác khác biệt rất nhiều. Mặc dù nói nhiệm vụ này cũng như những lần trước nhưng không rõ vì sao Nhật Thiên lại cảm thấy bất an đến cực điểm khi nhìn những tấm ảnh, hắn dự đoán rằng sẽ có chuyện không hay ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

Trước giờ trực giác của Nhật Thiên chưa bao giờ sai thậm chí thời điểm ở Thanh Dương lâm cũng vậy. Hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết vấn đề ở đâu. Thôi vậy đến đó trước hẳn tính.

"Nô bộc cấp đỉnh phong... Không dễ chơi nha."Băng Phi Phi lúc này không tuỳ tiện như thường ngày mà bày ra bộ dáng nghiêm túc đến cực điểm quan sát một lượt nói.

"Nhắc tới mới để ý, núi Mãng Sơn chẳng phải là vùng phụ thuộc của Bạch gia sao. Vì cái gì bọn họ lại không cử nhân lực đi giải quyết lại phải huy động chúng ta, luận về lực lượng bọn họ hơn chúng ta rất nhiều a, giải quyết Ma Vân Phi Khuyển sẽ dễ dàng hơn."Khải Trạch lên tiếng nói.

"Chúng ta cũng đã từng hỏi qua, nhưng thông tin bảo mật bọn họ không thể nói được. Điều duy nhất bọn họ nói chính là đại quân số pháp sư Bạch gia đã bị điều đi giải quyết sự tình nội bộ hiện tại không có nhân lực vì vậy nên đến nhờ chúng ta giải quyết thay."Vũ Chí Kiên giải thích.

"Hừ, đều là giả dối. Sợ chết chính là sợ chết, văn vẻ làm gì chứ."Trì Tư Hạ u oán nói.

Nhật Thiên từ đầu đến cuối đứng nghe không nói lời nào dù sao sự tình Bạch gia hắn đã nghe Bạch Tuyết Vũ kể từ trước, quả thực nhân lực của Bạch gia đa số bị điều đến Đế Đô Bạch gia mạch chính để điều tra nội bộ đồng thời tiến hành nghi lễ tẩy chất cho ma pháp sư ngay cả Bạch Tuyết Vũ cũng không ngoại lệ vì vậy ba ngày trước nàng đã rời đi rồi.

Hiện tại ở Bạch gia sợ là chỉ có vài tên bảo vệ thực lực tầm thường mà thôi nếu không bọn họ cũng không cần thiết nhờ vả đến đội thợ săn.

"Có phải thật hay không không quan trọng, nhiệm vụ cũng đã nhân rồi, chúng ta nhân lúc Ma Vân Phi Khuyển còn chưa có đột phá nhanh chóng đến đó tiêu diệt nó đi nếu không tình hình sẽ phiền phức hơn rất nhiều a."Trần Tiêu Chiến nói.

"""Minh bạch."""

1 tiếng sau, đội thợ săn đã đứng dưới chân núi Mãng Sơn. Từng người từng người được trang bị rất đầy đủ trong vô cùng an toàn. Do yêu ma lần này nô bộc cấp đỉnh phong sắp thăng tiến á chiến tướng vì vậy mới cẩn trọng đến cực điểm.

Phải biết yêu ma một khi đạt đến chiến tướng cấp vậy cùng nô bộc cấp hoàn toàn không giống, dù là á chiến tướng thì sức lực cường hãn hơn vài chục lần, tốc độ trở nên nhanh hơn đáng kể, độ nguy hiểm cũng vì thế mà tăng lên.

"Đi vào thôi. Trì Tư Hạ, Thuỷ Hộ của ngươi hãy luôn sẵn sàng để cứu các thành viên khác không được sơ sót. Rõ chưa!!!!"Trần Tiêu Chiến nghiêm giọng nói.

Minh bạch."Trì Tư Hạ đáp đồng thời nâng mức cảnh giác và tinh thần lên cao nhất.

Cả đội bắt đầu tiến vào núi điều tra, không giống mấy nhiệm vụ trước bọn họ lần này đi chung với nhau nếu có bắt gặp Ma Vân Phi Khuyển có thể đồng thời đối phó lấy về một tia sống sót. Nếu đi riêng lẻ vậy thì chỉ có chết.

"Hử, vết máu này còn chưa khô, xem ra lại có người chết rồi."Khải Trạch bị màu đỏ của máu thu hút ánh nhìn quay xuống xem xét.

"Chết tiệt, chẳng lẽ không có ai thông báo không được lại gần khu vực này sao, cứ để bọn họ tới tìm chết thế này."Băng Phi Phi tức giận mắng.

"Dù sao cũng không có bằng chứng rõ ràng dĩ nhiên lũ người của Hiệp Hội kia sẽ mặc kệ không quản rồi. Chỉ trách bọn họ xấu số mà thôi."Hạ Y nói.

"Đi tiếp thôi đừng chậm trễ."Trần Tiêu Chiến hướng mọi người nói.

Đi được một đoạn, trên mặt đất xuất hiện những chiếc xương kì lạ nằm rải rác khắp nơi khiến phụ cận trông đáng sợ đến cực điểm, đồng thời xung quanh phát ra những âm thanh sột soạt rất kì lạ khiến mọi người không khỏi hoang mang.

"Tất cả chú ý, tập trung cảnh giác cao độ."Trần Tiêu Chiến vẻ mặt nghiêm trọng quan sát muốn tìm chủ thể phát ra âm thanh.

"Đội trưởng, để ta tới phía trước xem sao."Khải Trạch nói.

"Được, đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút."Trần Tiêu Chiến không do dự gật đầu đồng ý, hắn rất tin tưởng năng lực phi hành của Khải Trạch. Là một lão làng kinh nghiệm sử dụng Phong hệ, để Khải Trạch thám thính là lựa chọn không tồi.

Khải Trạch được sự đồng ý của Trần Tiêu Chiến ngay lập tức dùng Phong Tật phóng đi rất nhanh không kịp nhìn thấy bóng dáng của hắn. Khỏi phải nói tốc độ hành sự của người vô cùng hảo ngay cả Nhật Thiên cũng phải nể phục.

"Không biết hắn có ổn không???"Nhật Thiên lo lắng nói.

"Ngươi còn không rõ hắn sao, tên này chạy nhanh lắm không chết được đâu. Ta đảm bảo chưa tới 3 phút hắn sẽ quay về kêu cứu."Băng Phi Phi giọng điệu trêu chọc nói.

"Cái này..."Nhật Thiên cười trừ.

"Thay vì để ý đến hắn sao không quan tâm tỷ tỷ một chút a, dạo gần đây ngươi lạnh lùng với người ta lắm đấy, tiểu đệ như vậy làm người ta tổn thương lắm biết không, ngươi nhất định phải bù đắp cho tỷ tỷ."Băng Phi Phi bày ra bộ dạng tủi thân nhưng vô cùng gợi cảm làm nũng với Nhật Thiên. Nói dứt câu còn chưa đợi Nhật Thiên phản hồi, nàng ngay lập tức nhảy tới ôm chặt lấy hắn không buông giống như không để hắn thoát đi vậy.

Những người khác nhìn thấy cảnh này hoàn toàn ngó lơ, bởi lẽ thường bọn họ đã như vậy rồi có nói ra sao cũng vô dụng. Trải qua nhiều lần làm việc chung đã khiến nàng muốn gần gũi với Nhật Thiên hơn vì vậy Băng Phi Phi thường tiếp xúc thân mật với Nhật Thiên mặc kệ ai nói gì.

"Ngươi buông ta ra, chúng ta còn đang làm nhiệm vụ đấy. Không thể kiềm chế một chút sao???"Nhật Thiên khuôn mặt đang úp vào tâm hồn mềm mại to lớn kia đỏ ửng nói.

Ngày nào cũng như vậy khác gì tra tấn chứ cứ tuỳ tiện tiếp xúc thân mật như thế đối với một nam nhân sức lực tràn trề như Nhật Thiên sao có thể chịu nổi, còn không giữ khoảng cách với nàng sợ rằng tinh thần căng thẳng đến chết mất thôi.

"Được rồi, nhưng khi về nhớ bồi tỷ đó."Băng Phi Phi thả Nhật Thiên hôn gió nói.

"Quan trọng là Khải Trạch---"

"CỨU VỚI!!!!!!!!!!!!!!!"

Nhật Thiên chỉ vừa mới nhắc tên Khải Trạch ngay lập tức nghe thấy tiếng hắn vọng lại từ xa, đúng như Băng Phi Phi nói quả thực chưa tới ba phút. Đặc biệt là mọi người bày bộ mặt cùng biểu cảm bất đắc dĩ lắc đầu cứ như đã biết trước kết quả này sẽ xảy ra vậy. Nhật Thiên chỉ có thể ngơ ngác đến cực điểm.

"Thấy chưa, ta nói không hề sai mà."Băng Phi Phi cười cợt nói.

Khải Trạch a Khải Trạch, ta cạn lời với ngươi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC