Chapter 9: Âm Mưu Đen Tối!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, toàn bộ ánh nhìn hướng về Nhật Thiên bàn tán không ngừng, chứng kiến sự tình vừa rồi không khỏi khiến người khác một trận khó hiểu.

"Trương Lộ Lộ tại sao lại bắt chuyện với hắn?? Trước đây có như thế đâu??"

"Hai người họ quen nhau khi nào vậy, hơn nữa còn rất thân nha."

"Hoa khôi lớp không ngờ lại đi quan tâm tới tên phế vật đó."

"Chẳng lẽ nói Trương Lộ Lộ thích hắn sao???"

"8 9 phần bị tên họ Lâm nắm được điểm yếu sau đó đe doạ cô ấy rồi. Nữ thần như Trương Lộ Lộ đời nào lại đi để ý tên phế vật hắn đâu."

"Thiên ca, mùa xuân của ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ a, còn là hoa khôi nữa, ta còn tưởng ngươi là cẩu độc thân suốt đời xem ra ta hiện tại vẫn là quá nông cạn."Ngồi một bên Tử Phong ngạc nhiên không kém cố ý trêu chọc Nhật Thiên.

"Ngươi có vẻ thiếu đòn, ta không ngại dạy dỗ lại ngươi tại đây đâu."Nhật Thiên lườm Tử Phong không vui nói.

Các ngươi có thể nhìn rõ một chút được không, Trương Lộ Lộ mới là người nắm điểm yếu của ta a. Nàng ấy đích thực là tiểu ác ma ẩn dưới lớp mặt nạ của một nữ tử ngây thơ mà.

Nhật Thiên từ đầu đến cuối cái gì cũng không làm thậm chí còn có ý giữ khoảng cách, một chút cũng không quá phận, là Trương Lộ Lộ tự tiện tới a, toàn bộ đều là nàng tự biên tự diễn, nhưng đến cuối cùng Nhật Thiên vẫn bị đồn thổi chỉ trích. Đây là cái gì đạo lí, Nhật Thiên chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi mà.

Một bên khác Bạch Tuấn khó chịu giận run người nhìn Nhật Thiên lẩm bẩm: "Hay cho một Trương Lộ Lộ mắt thực sự mù, phế vật như hắn cũng đi thân mật. Tên khốn đó có chỗ nào tốt hơn ta chứ??? Ngươi cứ đợi đấy Nhật Thiên, ta thề sẽ khiến người biến mất trên cõi đời này."

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

"Tại sao vẫn chưa thấy Tần lão sư, có chút muộn a??"Nhật Thiên nhìn cửa lớp thắc mắc.

Giờ tiếp theo là thực tiễn, thông thường Tần lão sư sớm đã vào nhưng hiện tại đã qua 15 phút nhưng vẫn chưa thấy. Tần lão sư xảy ra chuyện sao??

Ngay sau đó, cánh cửa lớp mở ra, bước vào trong là một người phụ nữ trẻ thân hình gợi cảm đến cực điểm, khuôn mặt xinh đẹp đầy nét trưởng thành, làn da trắng trẻo với mái tóc uốn gợn sóng dài ngang lưng. Nàng mặc chiếc đầm ngắn liền thân bó sát người tôn lên đường nét thon gọn của cơ thể, để lộ ra đôi chân dài vô cùng quyến rũ khiến cho toàn bộ nam nhân muốn gục ngã trên cặp đùi đầy đặn trắng hồng không tì vết đó.

"Giới thiệu một chút, ta là Tiêu Nhược Hy, chính thức phụ trách môn thực tiễn lão sư. Từ hôm nay ta sẽ thay thế cho Tần Trung lão sư dạy các ngươi về lĩnh vực này. Có thắc mắc gì hiện tại có thể hỏi."Tiêu Nhược Hy giới thiệu.

Toàn bộ nam học viên nhìn lão sư không dời mắt, nước dãi cũng muốn chảy ra ngoài rồi. Nhật Thiên cũng bị sắc đẹp của Tiêu Nhược Hy thu hút nhất thời không thể tách rời khỏi người vị lão sư này, hắn không thể phủ nhận mỹ nữ trước mặt khiến hắn dao động. Bất chợt một luồng khí lạnh đáng sợ chạy dọc sống lưng của Nhật Thiên làm hắn không khỏi giật mình. Quay trái quay phải phát hiện Trương Lộ Lộ đang nhìn Nhật Thiên với ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt trầm xuống. Nhật Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận được lửa giận của đồng học mỹ nữ này nhưng không biết nguyên do.

Tại sao Trương Lộ Lộ lại tức giận, không phải vừa rồi vẫn còn vui vẻ sao??

Mình đã làm gì sai???

"Hử?? Ngươi.....còn.....nhìn....nữa.....ta.....sẽ......móc......mắt......ngươi???"Nhật Thiên nhìn Trương Lộ Lộ cử động môi như muốn nói gì đó với hắn. Nhật Thiên lần lượt ghép từng chữ với nhau, hiểu được Trương Lộ Lộ ý tứ khiến hắn giật bắn người. Ánh mắt lạnh băng đó vẫn cứ nhìn Nhật Thiên không rời mắt. Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng quay lại ngồi nghiêm chỉnh, mồ hôi chảy liên tục, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.

Một bên khác, Trương Lộ Lộ tỏ vẻ khó chịu buồn bực nhìn Nhật Thiên lẩm bẩm: "Tên sắc lang, lưu manh. Cự tuyệt mình nhưng lại nhìn mê mẩn lão sư không chớp mắt. Đàn ông đúng là cùng một giuộc, chả ai tốt đẹp, ta có gì thua lão sư chứ. Tên đáng ghét."

"Nếu không có bất kì câu hỏi nào thì chúng ta bắt đầu. Trước khi học, ta có vài câu hỏi. Trong số các ngươi ai thức tỉnh Lôi hệ??"Tiêu Nhược Hy hỏi.

Cả lớp lặng thinh không một cánh tay đưa lên. Bạch Tuấn lập tức đứng dậy nói: "Thưa lão sư, nếu nói người thức tỉnh được Lôi hệ sợ là chỉ có Vũ Gia lớp 10-3 thôi."

"Vậy sao?? Thế còn Hoả hệ??"Tiêu Nhược Hy tiếp tục hỏi.

Hai cánh tay đồng thời giơ lên lần lượt là Nhật Thiên và người còn lại là Sở Nguyệt – một cô gái mạnh mẽ cá tính khá ưa nhìn với mái tóc đuôi ngựa ngang vai. Tiêu Nhược Hy nhìn sơ lược bất chợt dừng mắt trên người Nhật Thiên, nhìn chăm chăm với vẻ mặt đầy nghi ngờ như đã nhận ra điều gì kì lạ ở Nhật Thiên.

Bị nhìn kĩ như thế một hồi lâu, Nhật Thiên cảm thấy hơi khó chịu, cả người dường như bị nhìn xuyên thấu tất cả, hắn vẫn là nhịn không được rốt cuộc cũng mở miệng: "Tiêu lão sư có vấn đề gì với ta sao???"

"Dĩ nhiên có vấn đề a, từ lúc thức tỉnh tới hiện tại ngươi ngay cả một ngôi sao cũng không nối được, tu vi lại thấp nhất trong lớp. Có lẽ lão sư nhìn trúng tư chất phế vật của ngươi nha."Lữ Tịnh nhân lúc này lên tiếng cố ý chọc tức Nhật Thiên.

"Lão sư là đang hiếu kì với Thiên ca không phải con chó, ai mượn ngươi lên tiếng."Tử Phong không chịu thua phản bác lại. Hắn thực sự nhìn không nổi cái thể loại này, hành vi tiểu nhân vô cùng.

"Ngươi....ngươi...."Lữ Tịnh giận tím mặt, nói không nên lời.

"Trật tự cho ta, còn ồn ào thì ra khỏi lớp."Tiêu Nhược Hy quát lớn ngay sau đó lại nhìn vào Nhật Thiên.

"Ngươi tên gì???"Tiêu Nhược Hy hỏi.

"Lâm Nhật Thiên."

"Ngươi thật sự chỉ là Hoả hệ???"

"Đúng."

"Tu vi ngươi thấp nhất trong lớp sao??"

"Ngươi chẳng phải đã thấy rồi sao???"Nhật Thiên khó hiểu đáp ngược lại.

Tiêu Nhược Hy mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhật Thiên. Tu vi tên này không đơn giản, so với những tên còn lại thì hoàn toàn bỏ xa, hơn cả thiên tài không sai. Nhưng tại sao Hoả hệ vẫn chưa dấu hiệu đã tu luyện qua??? Hơn nữa khí tức Lôi hệ tại sao có sự dao động trên người hắn, khí tức này rất mỏng manh không để ý kĩ sẽ không nhận ra được. Ma pháp sư sơ giai không thể có hai hệ, rốt cuộc tên nhóc này có bí mật gì??

Nhật Thiên sốt ruột cả lên rồi, chẳng lẽ trời sinh song hệ sự tình bị lão sư nhìn ra rồi?? Thay vì sốt sắng thì Nhật Thiên thấy lạnh người hơn, một bên Trương Lộ Lộ cũng không thua kém gì Tiêu Nhược Hy lão sư, ánh mắt càng thêm sắc bén không buông tha Nhật Thiên, sự tức giận bộc lộ rõ trên mặt. Bốn mắt hướng về một người, cảm giác không thể che giấu được thứ gì trước những cặp mắt đáng sợ này nữa.

"Được rồi, bắt đầu thôi. Hôm nay các ngươi sẽ được học tập sơ giai ma pháp lý luận và uy lực của nó."Tiêu Nhược Hy từ bỏ nhìn chăm chăm Nhật Thiên bắt đầu đi vào giảng dạy.

"Lão sư, có thể cho chúng ta xem trước uy lực của sơ giai ma pháp được không??"Một tên trong lớp bất chợt lên tiếng.

"Phải đó, chúng ta muốn xem chiêu thức của sơ giai ma pháp lợi hại đến trình độ nào."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Cái này vẫn là để sau đi, lớp học không lớn, phóng thích ma pháp quá nguy hiểm. Tuỳ tiện thả ra sẽ khiến các ngươi bị thương, hậu quả khó lường."Tiêu Nhược Hy bác bỏ.

"Tiêu lão sư, ngươi có phải hay không làm quá vấn đề?? Chỉ là một cái sơ giai ma pháp mà thôi, chúng yếu như vậy có thể có hậu quả gì chứ."Ngay lập tức Lữ Tịnh xen vào với giọng điệu khinh thường mỉa mai nói.

Nghe Lữ Tịnh nói Nhật Thiên không khỏi buồn cười coi thường. Lần phóng thích Lôi kích lần trước, Nhật Thiên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ nó. Mặc dù chỉ là sơ giai cấp thứ nhất nhưng cũng đủ giật bất tỉnh một người khiến hắn bị thương nặng. Tên này thế nhưng lại đi xem thường nó, hắn đây là coi trời bằng vung sao, ngu ngốc đến trình độ nào vậy.

"Yếu sao???"Tiêu Nhược Hy cười nhạt.

Tiêu lão sư duỗi tay, ngay lập tức chùm tia màu tím hợp thành một đạo lôi kích to cường đại bay sượt qua người Lữ Tịnh đâm trúng vào tấm bảng phía sau. Lữ Tịnh trực tiếp cảm nhận đòn vừa rồi cả người nhất thời ngây ngốc tại chỗ run rẩy dữ dội, trong lòng chấn kinh đến cực điểm, đạo vừa rồi nếu trúng vào người hắn, Lữ Tịnh chắc chắn biến thành miếng thịt nướng rồi.

Tấm bảng lúc này đã cháy đen, đục một lỗ to tướng tại trung tâm giòn hơn bao giờ hết, nó rơi xuống đất bị gãy thành 4 5 đoạn. Tất cả học viên trong lớp chứng kiến một màn này hoảng sợ tột độ không dám mở miệng nói thêm cái gì, đạo vừa rồi như một cái tát vào mặt những tên kiến thức hạn hẹp coi thường sơ giai ma pháp như Lữ Tịnh.

Nhật Thiên ngồi một bên cũng bất ngờ không kém, không thể không nói tới bản thân cũng bị làm cho phát hoảng rồi, uy lực Lôi kích này lại cường đại hơn của Nhật Thiên rất nhiều lần.

Chẳng lẽ là Lôi kích cấp thứ hai sao???

"Sao hả??? Sơ giai ma pháp các ngươi cho là yếu tư vị như thế nào???"Tiêu Nhược Hy nói.

Xung quanh không hề phát ra tiếng động, sợ rằng nếu vô tình nói điều gì đó không đúng thì bản thân chính là mục tiêu theo. Trong khi đó Nhật Thiên thì đang lo sợ về bản thân vấn đề bị bại lộ hơn là sự tình vừa rồi.

"N-Ngươi...ngươi đây là muốn làm gì, muốn mưu sát học viên sao??? Ta nếu xảy ra chuyện gì ngươi gánh nổi hậu quả sao??? Ta....ta phải kiện ngươi!!!!"Lữ Tịnh lấy lại tinh thần tức giận hướng Tiêu Nhược Hy mắng.

"Câm miệng!!!! Càn quấy chưa đủ sao, không coi ai ra gì à??? Xin lỗi lão sư, là ta quản giáo không nghiêm, để hắn vô lễ với ngươi. Sau khi trở về ta sẽ trừng phạt thích đáng."Bạch Tuấn mạnh mẽ quát tên Lữ Tịnh sau đó quay sang cúi đầu hướng Tiêu Nhược Hy xin lỗi.

"Nhưng Bạch thiếu gia, là Tiêu Nhược Hy ra tay với ta trước, ta chỉ là-"Lữ Tịnh oan ức nói.

"Kết thúc buổi học liền cút về đóng cửa bế quan 1 tháng cho ta, cấm ngươi bước ra ngoài. Nếu trái lệnh, cả gia đình ngươi không cần thiết sống ở Vinh thành nữa. Ngươi biết rõ quyền lực Bạch gia như thế nào mà, đừng thách thức giới hạn của ta."Bạch Tuấn xen vào cắt đứt lời nói của Lữ Tịnh đe doạ hắn đồng thời Bạch Tuấn dường như cũng đang cảnh cáo tới Nhật Thiên, ánh mắt sau cùng có chút hướng về Nhật Thiên mà nhìn nhưng dường như không ai thấy.

Nhật Thiên nhận ra được trong lời nói của Bạch Tuấn cố ý nhằm vào bản thân trên miệng bất giác nở nụ cười, hướng ánh mắt khiêu khích tới nhìn Bạch Tuấn như thể đang thách thức hắn vậy. Tử Phong ngồi bên cạnh thì nhìn Lữ Tịnh cười hả hê, trong lòng sảng khoái đến cực điểm. Bớt đi một phiền phức thực hảo vô cùng.

"Được rồi, giữ trật tự đi, bắt đầu bài học."Tiêu Nhược Hy bình thản nói, ánh mắt liếc về phía Nhật Thiên sau đó rời khỏi.

Cuối giờ

"Trước khi ra về ta có chuyện muốn thông báo, nửa năm sau các ngươi sẽ tiến hành kiểm tra Tinh Trần, kết quả chia làm 5 cấp bậc: S, A, B, C, D. Dựa theo độ mạnh yếu của Tinh Trần mà nhận kết quả tương ứng. 30 học viên tốt nhất sẽ được chuyển vào lớp chuyên và có phần thưởng cho 3 người đứng đầu. Để đánh giá được rõ ràng, trường học có một bài thi phụ – phóng thích ma pháp – để tăng thành tích bản thân. Vì các ngươi chỉ mới thức tỉnh, đại đa số sẽ không thể phóng thích nên đây là hình thức tự nguyện, ai có thể tự tin phóng thích thành công thì có thể xin phép thực hiện ngay sau khi kiểm tra Tinh Trần. Và tất nhiên vì là kiểm tra nên sẽ có loại trừ, người nhận được kết quả D sẽ bị thôi học. Những gì cần thiết ta đã nói xong, các ngươi có thể ra về rồi."Tiêu Nhược Hy nói xong rời đi.

"Không phải chứ, kiểm tra Tinh Trần sao??"

"Làm sao đây tu vi ta còn yếu a."

"Ta tu luyện còn chưa tới đâu, không phải sẽ bị thôi học đó chứ???"

"Xem ra lớp chuyên chỉ dành cho mấy tên thiên tài rồi. Chúng ta vẫn là nằm mơ đi thôi."

"Bạch Tuấn chắc chắn giành vị trí đầu rồi, dù sao cả một gia tộc hậu thuẫn, tài nguyên tự nhiên sẽ nhiều."

Lớp bắt đầu sôi nổi, bàn tán không ngừng từ đầu đến cuối không ít tên khen Bạch Tuấn mà Bạch Tuấn vẫn cứ tại chỗ ngồi cười hướng Nhật Thiên khinh thường.

"Tới lúc kiểm tra sẽ thú vị lắm đây, ta thực sự mong chờ kẻ phế vật không tu vi sẽ có chút thành tích không làm mất mặt lớp a. Nếu không được thật vẫn là nên ở nhà đi đừng để đến lúc đó quang minh chính đại rời trường thì nhục nhã lắm."Lữ Tịnh lên tiếng khiêu khích Nhật Thiên.

"Miệng ngươi càng lúc càng thối nát nhỉ, cũng chỉ là một con chó vẫy đuôi người khác mà thôi, hống hách cái mẹ gì ở đây. Ngươi vẫn là nghĩ làm cách nào để giết thời gian trong 1 tháng bị nhốt đi."Tử Phong tức giận hung hăng mắng.

"Hừ, liên quan gì đến ngươi!!"Lữ Tịnh giận dữ quát.

"Được rồi đâu phải làm mất hoà khí nhau vậy, đều là bạn bè sao lại nặng lời như thế huống hồ hắn nói cũng không sai."Bạch Tuấn lúc này lên tiếng nhàn nhạt cười.

Hừ, ta sẽ khiến Nhật Thiên ngươi mất mặt trước Trương Lộ Lộ để cô ấy nhìn rõ bản lĩnh phế vật của ngươi xem ngươi bị đá như thế nào.

"Đến cuối cùng vẫn là giống tên kia, văn vẻ như thế làm gì. Ngụy quân tử!!!"Tử Phong nói.

"Được rồi Tử Phong, chửi chó phải nể mặt chủ, mà chủ đã không ra gì thì so đo với bọn chúng chỉ làm thấp giá trị bản thân mà thôi, ngụy quân tử cũng có mặt mũi, tiết kiệm nước bọt sau này nhổ vào mặt hắn làm sạch không phải tốt hơn sao. Về thôi."Nhật Thiên vừa rời đi vừa nói.

"Hảo."Câu vừa rồi làm Tử Phong cười lớn không dứt thực sự sảng khoái đến cực điểm, mặc dù Nhật Thiên bình thường không thích nói nhưng một khi mắng người thì không chừa chút mặt mũi nào cả. Mà Bạch Tuấn nụ cười trở nên khó coi đến cực điểm, tên Lữ Tịnh tức đen mặt nhìn bọn Nhật Thiên bỏ đi.

Rời khỏi trường, lần này Nhật Thiên không còn vào công viên tu luyện như mọi khi mà lại đi về cùng Tử Phong để tránh đụng mặt Bạch Tuyết Vũ như lần trước. Cả hai vẫn như cũ một người nói một người im lặng nghe.

"Thiên ca, vừa rồi ngươi chửi thật sảng khoái a, mặt hai tên đó nhìn khó coi buồn cười đến cực điểm. Phải rồi, hôm nay ngươi không bận sao mọi hôm ngươi đều như thế mà."Tử Phong hỏi.

"Không hẳn, đơn giản chỉ muốn về thôi."Nhật Thiên qua loa nói.

"Vậy sao?? Quan trọng hơn Thiên ca, ngươi làm thế nào mà Trương Lộ Lộ người đẹp như vậy lại chủ động tiếp cận ngươi."Tử Phong ngay lập tức đổi vấn đề.

"Vô tình gặp trên đường về, sau đó giúp nàng giải quyết một chút phiền phức thôi."Nhật Thiên đáp.

"Không thể nào, như vậy cũng quá ngưu bức, dù sao hai người trông khá thân mật, ai nhìn vào cũng nghĩ các ngươi là một đôi đấy."Tử Phong nói.

"Ngươi thực sự nghĩ vậy sao???"Bất chợt một giọng nói của con gái phát ra từ phía sau.

Cả hai giật mình quay lại phát hiện Trương Lộ Lộ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng. Nhật Thiên có chút ngạc nhiên và sợ hãi vì ánh mắt đáng sợ trước đó còn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tiềm thức, cả người bất an nói: "Ngươi vì cái gì lại theo bọn ta??"

Không phải đến để xử lí mình vì đã khiến cô ấy tức giận đó chứ???

"Ta là đang đi về a, trùng hợp cùng đường với các ngươi, quan trọng hơn vừa nãy ngươi nói ta với Nhật Thiên giống một đôi sao???"Trương Lộ Lộ tinh nghịch cười nhẹ nhìn Tử Phong hỏi.

"Đương nhiên rồi, các ngươi như thế trong lớp không hề giống bạn bè bình thường chút nào."Tử Phong có chút mê mẩn nụ cười đó của Trương Lộ Lộ nhưng vẫn cố ý trêu chọc nói.

"Thế sao???"Trương Lộ Lộ liếc mắt sang Nhật Thiên cười đắc ý như đã đạt được mục đích nào đó vậy.

Nhật Thiên hoàn toàn không biết nói gì bất đắc dĩ lườm Tử Phong, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hừ, xem ra cần phải quản cái miệng tên tiểu tử này lại thôi, không khéo chính mình bị đưa vào hang cọp mất. Trương Lộ Lộ thực sự đáng sợ mà."

"Trương hoa khôi, ngươi làm sao quen được Thiên ca, hôm trước không phải ngươi còn ghét hắn ra mặt sao, thậm chí còn tránh xa hắn nữa. Hiện tại lại bày ra bộ dáng này, giữa ngươi và hắn đã xảy ra cái gì sự tình sao?? Ngươi rốt cuộc tiếp cận Thiên ca vì mục đích gì?? "Tử Phong nghiêm túc hỏi có vẻ như đang thăm dò Trương Lộ Lộ. Liên quan đến Nhật Thiên sự tình Tử Phong không thể nào qua loa được, hắn vô cùng quý trọng Nhật Thiên vì vậy những người có ý đồ bất chính với Nhật Thiên cần phải loại bỏ ngay lập tức dù cho nữ nhân đẹp ngút trời đi chăng nữa kết quả vẫn là giống nhau.

"Tử Phong, ngươi—"

"Có lẽ hắn đặc biệt đi. Ngươi cũng không cần phải nghi ngờ ta như vậy. Ta không có ý đồ xấu với Nhật Thiên đâu, chỉ thuần tuý muốn thân thiết với hắn thôi. Hơn nữa ta khi nào tránh xa hắn đâu??"Nhật Thiên dường như muốn trách cứ Tử Phong có chút thất lễ với Trương Lộ Lộ thì nàng lập tức cắt ngang nở nụ cười dịu dàng nói. Trong lời nói đó, Nhật Thiên cảm nhận được sự thật lòng và nghiêm túc từ nàng như muốn khiến Tử Phong tin tưởng nàng hoàn toàn.

"Chẳng phải thế sao, ngươi mỗi lần thấy Thiên ca là tránh đi như những tên khác. Tuy Thiên ca không thiết để ý đến xung quanh nhưng ta thì không. Thái độ của đại đa số các ngươi đối với Thiên ca như thế nào ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đột nhiên lại có người đối xử tốt với hắn khiến ta không khỏi sinh ra nghi ngờ."Tử Phong vô cùng nghiêm túc nói. Hình tượng hắn lúc này quá đỗi khác với thường ngày khiến Nhật Thiên ngạc nhiên đến cực điểm.

"Ngươi thực sự quý trọng Thiên ca của ngươi nhỉ. Đúng thật từ đầu ta nghĩ Nhật Thiên vô cùng nhàm chán không có thực lực mà lại vô cùng kiêu ngạo nhưng tiếp xúc rồi mới biết tầm nhìn của ta đúng là hạn hẹp a."Trương Lộ Lộ cười chế giễu bản thân.

"Như thế cũng không nói được điều gì. Chẳng lẽ ngươi không biết lời đồn về Thiên ca sao, ngươi không sợ bị liên lụy??"Tử Phong hỏi.

"Nhật Thiên cũng hỏi ta giống như ngươi vậy nhưng như thế thì sao, dẫu sao ta không mấy quan tâm đến lời đồn, chỉ là ý kiến ích kỷ độ chính xác không cao mà thôi, nó thực sự vô nghĩa. Bỏ qua một người tuyệt vời như Nhật Thiên thật sự lãng phí a."Trượng Lộ Lộ bất ngờ nở nụ cười gian xảo nhìn Nhật Thiên.

"Ngươi nói đúng, Thiên ca hắn thật sự rất tuyệt—"

"Các ngươi đủ chưa, dừng chủ đề về ta đi."Nhật Thiên cắt lời, ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, biết bao nhiêu sự tình không nói, tại sao cứ lại là hắn chứ???

"Tại sao chứ, chẳng phải đang rất vui sao??"Cứ như thế hai người tiếp tục, Nhật Thiên chỉ biết gượng cười lắng nghe, dù sao người phụ nữ này không thể đắc tội được, nếu không chỉ cần một câu nói, cuộc sống yên bình phải chấm hết rồi.

Một bên khác, trong xe màu đen đang chạy, một cô gái bạch kim mái tóc, tuyết trắng làn da cùng khuôn mặt mỹ lệ đến cực điểm đang quan sát hoạt động của mọi người xung quanh thông qua cửa kính xe hơi. Đó là Bạch Tuyết Vũ thiên kim đại tiểu thư Bạch gia.

"Hử??? Dừng xe!!"Bạch Tuyết Vũ thấy hình bóng quen thuộc bên kia đường vội vàng bảo tài xế dừng xe lại.

"Là Lâm Nhật Thiên!!!! Hắn đang--Cái gì?? Hắn chẳng phải ngoài cái tên Huân Tử Phong gì đó thì không có bạn sao, con gái lại càng không a. Tại sao hiện tại lại đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp đến trình độ này hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ??? Hắn trước đây chưa từng cười với mình như thế!!! Rốt cuộc người đó là ai??? Người yêu sao???"Bạch Tuyết Vũ sốt ruột rồi. Người mà Bạch Tuyết Vũ thấy chính là Nhật Thiên và Tử Phòng đang đi cùng Trương Lộ Lộ. Nhìn một màn này Bạch Tuyết Vũ không khỏi cuống lên thêm vào đó có chút ghen tị.

"Ngươi điều tra cô gái bên đường đang đi cùng hai nam sinh kia cho ta, ta muốn đầy đủ chi tiết về người đó đó."Bạch Tuyết Vũ nói với tên tài xế với giọng điệu ra lệnh.

"Minh bạch, thưa đại tiểu thư."

"Hừ, ta muốn xem xem nữ nhân đó có gì hơn ta, cự tuyệt ta nhưng lại cười nói với nữ nhân khác. Nhật Thiên tên đầu gỗ này, tức chết ta rồi."Bạch Tuyết Vũ tức giận liên tục trách cứ.

Buổi tối

Nhật Thiên trong phòng tiến vào trạng thái minh tu, hắn lần này tu luyện là Hoả hệ. Nửa năm sau sẽ tiến hành bài kiểm tra Tinh Trần, lần trước Nhật Thiên thức tỉnh song hệ vẫn chưa công khai, tất cả mọi người chỉ biết Nhật Thiên chủ tu Hoả hệ. Hiện tại Hoả hệ như một Tinh Trần rỗng, cần phải tranh thủ tăng cường cho kì kiểm tra, huống hồ nếu thiên vị Lôi hệ, Hoả hệ sẽ cảm thấy vô cùng ấm ức.

Thời gian nửa năm cũng đủ để hoàn thành Tinh quỹ Hoả hệ, khi giải phóng không biết sẽ như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net