Chapter 10: Linh Căn Nguyên Thể!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhật Thiên, ngươi đến rồi sao."Một nữ tử xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh trong bộ đồng phục chạy đến gần gọi tên Nhật Thiên bằng giọng vô cùng thân mật, là Trương Lộ Lộ. Không biết vì nguyên nhân gì nữ nhân này luôn tiếp cận Nhật Thiên, dù rất muốn cự tuyệt nhưng Trương Lộ Lộ ngay từ đầu đã nắm được thóp Nhật Thiên khiến hắn chỉ đành im lặng mà chấp nhận.

"Trương hoa khôi, ta cũng ở đây a."Tử Phong cảm thấy chính mình bị bơ đi u oán nói.

"A!!!! Xin lỗi ta không thấy. Quan trọng hơn hiện tại ngươi tu luyện như thế nào rồi Nhật Thiên???"Trương Lộ Lộ hoàn toàn không để ý đến Tử Phong qua loa xin lỗi, song lại quay sang nhìn Nhật Thiên nói.

"Xem như có chút thành quả. Ngược lại là ngươi càng không tồi nha, từ trên xuống."Nhật Thiên trêu ghẹo cố ý nhìn Trương Lộ Lộ bộ ngực to lớn đó, vẻ mặt không mấy đàng hoàng.

Nhật Thiên không muốn có quá nhiều mối quan hệ không cần thiết, với tình trạng cùng bối cảnh của hắn hiện tại dính dáng đến Nhật Thiên sẽ khiến những người vô tội đó gặp nguy hiểm. Nếu đã không thể từ chối Trương Lộ Lộ, Nhật Thiên chỉ còn cách trở thành lưu manh bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt khiến nàng cảm thấy chán ghét mà rời đi thôi. Nhưng có vẻ như phản tác dụng a, sau mỗi lần cố ý trêu ghẹo chiếm tiện nghi Trương Lộ Lộ, nàng thậm chí không ghét bỏ mà còn dính người hơn trước, đôi lúc còn mời gọi Nhật Thiên làm những chuyện thân mật với nàng. Nhưng Nhật Thiên không từ bỏ, sẽ có ngày khiến nàng bỏ cuộc biết khó mà lui.

"Tên sắc lang nhà ngươi nhìn đi đâu thế, mắt muốn rớt ra ngoài luôn rồi."Trương Lộ Lộ che ngực phồng má giận dỗi nói.

"Có một mỹ nữ bên cạnh thì phải biết hưởng thụ a. Ta dù sao cũng là một nam nhân bình thường."Nhật Thiên đùa cợt nói.

"Hừ, đại biến thái, dâm đãng đáng ghét."Trương Lộ Lộ đỏ hết cả mặt liên tục mắng Nhật Thiên nhưng hoàn toàn không có ý gì xấu. Từ ngoài nhìn vào không khác gì một cặp tình nhân đang cãi nhau.

"Ngươi làm sao lại mắng ta?? Ta đây là đang thưởng thức cái đẹp a, một đại mỹ nữ thân hình tuyệt hảo đôi chân rõ trắng như thế khiến ta có chút không kiềm chế nổi mà!!"Nhật Thiên cười gian tiếp tục trêu chọc Trương Lộ Lộ vẫn còn đang ngại ngùng.

"Tên đáng ghét, chỉ biết chiếm tiện nghi, vậy để ngươi thưởng thức đến nghiện luôn!!!!"Trương Lộ Lộ khuôn mặt đỏ giận dỗi. Nàng ngay lập tức tiến lại gần Nhật Thiên ôm chặt lấy cánh tay trái của hắn. Dám làm cho nàng ngượng đến trình độ này nhất định phải khiến hắn xấu hổ đến chết mới hài lòng. Nhưng không thể không nói cánh tay của Nhật Thiên săn chắc nhưng rất đẹp, nếu có thể nàng muốn được cánh tay này ôm vào lòng mãi thôi.

"Ngươi...ngươi làm gì vậy, nhanh buông ta ra!!"Nhật Thiên bất ngờ trước hành động của Trương Lộ Lộ nhất thời ấp úng, cánh tay trái hoàn toàn tê dại trước cảm giác mềm mại của bộ ngực đang áp sát đó, hơi ấm mà nó truyền qua cánh tay khiến cho thần kinh không cách nào hoạt động nổi, cả người có chút đứng không vững.

"Không phải ngươi muốn nhìn cái đẹp sao, ta cho ngươi nhìn. Đừng ngại!!"Trương Lộ Lộ không buông tha ôm lấy ôm để cánh tay của Nhật Thiên, gương mặt nở nụ cười vô cùng gian xảo nhìn hắn đồng thời cũng không có ý định buông ra.

"Ngươi...ngươi....ta sai rồi còn không được sao, nhanh buông ta ra a."Nhật Thiên xấu hổ cầu xin Trương Lộ Lộ, ánh mắt luôn tránh nhìn vùng đồ sộ đang áp vào cánh tay kia.

"Ngươi đừng mơ!!!"Trương Lộ Lộ dứt khoát cự tuyệt.

"Các ngươi tìm nơi riêng tư mà ân ái, coi ta là bóng đèn sao, thật quá đáng mà."Một bên Tử Phong im lặng chứng kiến cũng bất đắc dĩ lắc đầu, muốn khóc lên rồi. Hai người đây chính là đang phát cơm chó công khai trước trường a.

Gần đó, Bạch Tuấn nhìn sang Nhật Thiên thì thầm: "Ngươi đợi mà chết đi."

Tiếng chuông lúc này vang lên, toàn bộ học viên Bác Văn tập trung thành hàng trước vị trí đặt quả cầu được gọi là Tinh Thần Thạch – thứ dùng để kiểm tra mức độ mạnh yếu thế giới tinh thần của ma pháp sư. Ba người Nhật Thiên cũng nhanh chóng đi vào xếp gần nhau ở cuối hàng. Nhưng vẫn như cũ Trương Lộ Lộ tiếp tục ôm lấy cánh tay Nhật Thiên nở nụ cười mãn nguyện, việc đó thu hút rất nhiều ánh nhìn thù hận từ toàn bộ nam học viên, Nhật Thiên lúc này cũng chỉ có thể cười trừ.

Một bên khác ngay tại bục Tinh Thần Thạch, lần lượt là các lão sư cùng hiệu trưởng bước lên. Vì là cuộc kiểm tra quy mô lớn nên hiệu trưởng luôn có mặt, bên cạnh đó là những người hoàn toàn lạ lẫm nhưng lại vô cùng quen thuộc. Tránh làm lỡ thời gian, hiệu trưởng lập tức lên tiếng.

"Các ngươi hảo, ta là hiệu trưởng của Bác Văn, tự Chu Tiến. Đây là cuộc kiểm tra định kì thành tích của các ngươi trong gần một năm. Bác Văn là ngôi trường ưu tú bậc nhất Vinh thành đối với ma pháp sư trong suốt hơn thập kỉ qua, chuyên đào tạo các thế hệ pháp sư trẻ tuổi, thế nên là ma pháp sư, các ngươi cần nỗ lực hết mình, theo đuổi con đường ma pháp tối cao. Hôm nay các lão sư sẽ đánh giá thiên phú của các ngươi, quy tắc đã được lão sư chủ nhiệm nói trước đó, cứ như thế mà thực hiện. Đặc biệt kiểm tra lần này có mặt của gia chủ Bạch gia đứng đầu Vinh thành Bạch Sở Ngôn, em trai gia chủ Bạch gia Bạch Nhân Bá và thiên tài ma pháp sư trẻ tuổi Bạch Tuyết Vũ. Họ sẽ ở nơi này quan sát đánh giá từ đó lựa chọn người có thành tích xuất sắc để bồi dưỡng, được công nhận hay không phải xem thiên phú của các ngươi vì vậy đừng làm họ thất vọng."Hiệu trưởng nói.

"Hừ, lại đụng mặt rồi."Nhật Thiên lúc này chú ý tới bục Tinh Thần Thạch phụ cận, phát hiện hết thảy sáu người. Hai đánh giá lão sư bao gồm cả Tiêu Nhược Hy, hiệu trưởng và ba người Bạch gia–đám người Nhật Thiên không muốn thấy nhất.

Nhật Thiên cũng lười quản tới bọn chúng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trước mắt thôi, không nên dính dáng tới chúng thêm nữa. Ngay sau lần gặp nhau tại công viên, Bạch Tuyết Vũ liên tục tới tìm Nhật Thiên hơn nữa còn giúp hắn rất nhiều. Cảm thấy tấm lòng của nàng là thật, Nhật Thiên cũng có chút cởi mở với Bạch Tuyết Vũ, nhưng vẫn như cũ thái độ cự tuyệt không muốn dây vào mặc cho nàng có bao nhiêu nỗ lực tiếp cận thể hiện sự chân thành với Nhật Thiên.

Vết thương đã gây ra trong quá khứ rất nặng nề để lại một sự bài xích ác liệt cho Nhật Thiên, nỗi ám ảnh về thân phận đại gia tộc đã in sâu vào người hắn khiến Nhật Thiên nhạy cảm với nó đến cực điểm. Dù đã chữa lành đi chăng nữa, Nhật Thiên vẫn giữ thái độ như vậy tránh lại đi vào vết xe đổ. Thế nên Nhật Thiên không tin tưởng hoàn toàn, luôn luôn tránh mặt Bạch Tuyết Vũ sợ rằng sẽ không kiểm soát được mà làm ra sự tình trái quy tắc bản thân.

"Nữ nhân này thật sự đẹp a, hơn nữa còn rất có thiên phú, 14 tuổi đã thức tỉnh thành công Băng hệ có thiên phú trời sinh sở hữu Linh căn nguyên thể chứa Linh chủng Băng hệ có khả năng tiến cấp theo từng giai, được Đế Đô học phủ – trường bậc nhất cả nước – thu nhận. Vẻ đẹp và tư chất như thế, cùng là phụ nữ nhưng thật sự quá mê người."Trương Lộ Lộ đang trong bộ dáng ôm cánh tay Nhật Thiên lên tiếng thán phục.

"Linh căn nguyên thể lợi hại sao???"Nhật Thiên không hiểu hỏi.

"Ngươi không biết sự đáng sợ của Linh thể rồi, chỉ cần là ma pháp sư cùng cấp với nhau thì người sở hữu Linh thể đứng hàng vô địch thậm chí có thể vượt giai giết người. Thiên phú như vậy đứng thứ 7 trong bảng thiên phú đấy."Trương Lộ Lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nhật Thiên cũng hơi bất ngờ, hắn không biết Linh thể đối với ma pháp sư có tác dụng to lớn đến vậy. Xem ra sắp tới phải bổ túc một chút về Linh thể rồi.

Trong khi đó, Bạch Tuyết Vũ đang ngồi một bên gần bục Tinh Thần Thạch từ đầu đến cuối vẫn đang lướt nhìn trái phải như đang tìm kiếm một cái gì đó. Bất chợt khuôn mặt nở nụ cười khi nhìn xuống cuối hàng lớp 10-2. Đó là vị trí của Nhật Thiên đang đứng nhưng rất nhanh mặt đông cứng lại dần dần chuyển sang tức giận.

Bên cạnh Nhật Thiên chính là cô gái Trương Lộ Lộ, theo như điều tra thì trong một lần vô tình được Nhật Thiên cứu được mà quen nhau. Bọn họ thân thiết đến trình độ này rồi sao??? Trương Lộ Lộ hiện tại đang ôm chặt lấy cánh tay của Nhật Thiên nhưng hắn vẫn kệ thậm chí còn nói cười vui vẻ với Trương Lộ Lộ. Bạch Tuyết Vũ chứng kiến một màn đó không khỏi khiến nàng tức điên người. Chính nàng năm lần bảy lượt đến tìm hắn thể hiện thành ý, làm biết bao việc cho hắn nhưng Nhật Thiên vẫn luôn cự tuyệt lạnh lùng trong khi đó lại cười đùa với người phụ nữ khác hơn nữa còn ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật trông như tình nhân thế kia. Thực sự không công bằng a.

Đều là người được hắn cứu, vì cái gì lại đối xử khác nhau như vậy???

Vì cái gì chứ?????

"Hừ, tên đáng ghét, Bạch Tuyết Vũ ta chưa bỏ cuộc đâu."Bạch Tuyết Vũ giận dỗi thì thầm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

"Tuyết Vũ, ngươi sao thế, nếu thấy không ổn hiện tại có thể rời đi."Lúc này Bạch Sở Ngôn ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi.

"A!! Ta không sao. Đến đây là chủ ý của ta, nên tùy tiện rời đi như thế có chút không được."Bạch Tuyết Vũ giật mình đáp.

"Đúng đó đại ca, không cần vội như thế, cứ ngồi đây quan sát không chừng có thể tìm được mầm tốt, mang về bồi dưỡng để chúng làm việc cho mình không hảo sao."Bạch Nhân Bá nói đồng thời nở nụ cười bí ẩn, từ đầu đến cuối vẫn đang muốn làm rõ một cái gì đó.

"Được rồi Tuyết Vũ, ngươi nếu không tốt thì hãy nói cho ta biết."Bạch Sở Ngôn phớt lờ Bạch Nhân Bá lo lắng quan tâm Bạch Tuyết Vũ.

"Hảo."Bạch Tuyết Vũ cười đáp nhưng lúc sau ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Bạch Nhân Bá, trong lòng vô cùng chán ghét. Nàng đã quá quen thuộc con người này, không việc ác nào không làm, âm mưu thủ đoạn đến cực điểm xem con người như là công cụ để hắn sử dụng, coi trời bằng vung. Ngoại trừ cha nàng Bạch Sở Ngôn, đại đa số người Bạch gia đều thuộc dạng như thế âm hiểm vô cùng chỉ biết đến lợi ích không có tình người. Sống trong môi trường như vậy thực sự buồn nôn đến cực điểm.

"Kiểm tra chính thức bắt đầu, đầu tiên, Hoàng Quốc An."Đánh giá lão sư đứng một bên hô to.

Học viên tên Hoàng Quốc An ngay lập tức đi tới Tinh Thần Thạch khu vực. Không đợi lão sư nói, hắn đặt tay lên quả cầu tập trung tinh thần truyền ma năng vào. Tinh Thần Thạch bắt đầu sáng lên, phát ra ánh sáng màu lục yếu ớt duy trì vài giây ngắn ngủi sau đó biến mất.

"Hoàng Quốc An, Phong hệ, tu vi, C."

Tên đó ủ rũ đi xuống, dường như thường ngày khá lười biếng không tu luyện nên hiện tại kết quả tệ đến trình độ này. May mắn là không quá thảm hại đến mức bị đuổi học.

"Tiếp theo, Vân Lam Anh."

Lần này là học viên nữ, vẫn như cũ đặt tay lên quả cầu truyền ma năng vào nó. Không giống lần trước, Tinh Thần Thạch phát ra ánh sáng mạnh mẽ màu lam trắng, dư quang không khống chế được thoát ra ngoài bay quanh tại Tinh Thần Thạch. Cổ bàng bạc năng lượng toả ra trong bán kính hai mét kéo dài hơn nửa phút. Không phải khoác lát, tu vi người này thực sự mạnh.

"Vân Lam Anh, Băng hệ, tu vi, A."

"Thiên phú không tồi, trong thời gian 1 năm tu luyện đến trình độ này là rất tốt."Chu hiệu trưởng nói.

"Ngươi thấy sao Tuyết Vũ???"Bạch Sở Ngôn hỏi.

"Tầm thường."Bạch Tuyết Vũ nhàn nhạt đáp, từ đầu đến cuối chỉ chú ý ở phía dưới Nhật Thiên cùng Trương Lộ Lộ, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhưng trong lòng buồn bực đến cực điểm hận lúc này không thể chạy xuống dưới trực tiếp đánh Nhật Thiên hả giận.

Cuộc kiểm tra vẫn tiếp tục, liên tiếp là những học viên đi lên, ánh sáng Tinh Thần Thạch thể hiện có sự mạnh yếu rõ rệt, màu sắc khác nhau đặc trưng cho các hệ ma pháp. Quá trình kiểm tra Tinh Trần chỉ mất năm đến mười phút tả hữu. Đánh giá lần này thực sự có hai vòng nhưng vòng hai chỉ mang hình thức tự nguyện vì thời gian tu luyện quá ngắn. Đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện người muốn thi phóng thích ma pháp, điều này làm Nhật Thiên có chút thất vọng, hắn tốt xấu đã phóng thích thành công vì thế chỉ có vòng hai mới khiến hắn đủ kiên nhẫn mà chờ đợi.

"Tiếp theo, Vũ Gia."

"Nè, có phải Vũ Gia đó không?"

"Là hắn không thể sai, kẻ thức tỉnh Lôi hệ vạn người có một."

"Không biết tu vi hắn như thế nào??"

Dường như cái tên Vũ Gia rất nổi, chỉ vừa vang lên toàn bộ học viên đã bắt đầu bàn tán mạnh mẽ. Nhật Thiên không nói gì tập trung quan sát. Như thông thường, người tên Vũ Gia đặt tay lên quả cầu truyền ma năng vào. Không ngoài dự đoán, tu vi tên này rất cường đại, một cổ bàng bạc màu tím năng lượng toả ra trong bán kính năm mét, vầng quang dày đặc bao phủ tại Vũ Gia phụ cận. Thấy một màn này, toàn trường không khỏi cảm thán, lão sư đứng một bên cười vui vẻ.

Trong khi đó, tại bên dưới Nhật Thiên nở nụ cười, hắn biết rằng tên Vũ Gia không đơn giản dừng lại ở đo tu vi, bất kì hành động tiếp theo nào của Vũ Gia đều kích thích từng tế bào của Nhật Thiên khiến hắn hết nhàm chán trong một lúc.

"Vũ Gia, Lôi hệ, tu vi, S."

"Thưa lão sư, ta muốn thi phóng thích!!!"Vũ Gia nói.

Có vẻ Vũ Gia đã đưa ra một quyết định táo bạo khiến ai cũng bất ngờ, từ đầu đến hiện tại, hắn là người đầu tiên muốn thi phóng thích. Nhật Thiên mừng rỡ, Vũ Gia đã quyết định đúng như hắn muốn, trong lòng sảng khoái đến cực điểm, cuối cùng cũng được xem phóng thích rồi.

Được sự chấp nhận của lão sư, Vũ Gia đi nhanh tới phóng thích vị trí cách tấm bia năm mét. Hắn bắt đầu thực hiện nối quỹ đạo, dường như đây là lần đầu hắn thực thi nên thời gian kéo dài khá lâu. Không một sai sót, viên thứ bảy nối liền thành công. Những tia chớp nổi lên bao lấy mu bàn tay hắn, khí tức mỗi lúc càng mãnh liệt.

"Lôi Kích – Chớp Nhoáng!!"

Theo cánh tay đưa về trước, tia chớp phóng ra, bằng tốc độ rất nhanh bay thẳng tới tấm bia giật nó cháy đen chỉ còn tro tàn. Toàn trường lúc này một mảnh im lặng, quá trình tia điện bay tới diễn ra rất nhanh khiến người khác không kịp phản ứng, một số học viên thậm chí có chút sợ hãi.

"Vũ Gia, Phóng thích, B."

"Không phải chứ, chỉ một năm đã phóng thích được sơ giai ma pháp."

"Thực sự ngưu bức a."

"Hắn quả nhiên có tư cách đứng đầu nha."

Liên tục là những lời khen ngợi Vũ Gia có thiên phú cao. Những người quan sát cũng rất hài lòng đánh giá: "Bạn học này thiên phú rất cao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể phóng ra một đạo Lôi kích như thế thật sự hảo đến cực điểm."

"Ừm, có thể bồi dưỡng được, ngươi thấy sao Tuyết Vũ???"Bạch Sở Ngôn hỏi.

"Tạm được."Bạch Tuyết Vũ không cảm xúc đáp.

Mà bên dưới Nhật Thiên cười mãn nguyện, đạo vừa rồi tên Vũ Gia đó thả ra tạm thời đánh bay sự nhàm chán của hắn. Một bên Trương Lộ Lộ lên tiếng: "Tên này cũng khá đấy."

"Ngươi có vẻ không mấy ngạc nhiên nhỉ???"Nhật Thiên hỏi.

"Không hẳn, dẫu sao cũng không phải lần đầu chứng kiến."Trương Lộ Lộ đáp.

Trương Lộ Lộ đã thấy qua Nhật Thiên phóng thích Lôi Kích hơn nữa tại vị trí rất gần vì thế cũng không có gì lạ khi thấy một lần nữa mà không ngạc nhiên. Nhật Thiên không biết nói thế nào chỉ đành im lặng quan sát tiếp.

Người tiếp theo cũng không tệ, người đó là Sở Nguyệt bạn cùng lớp Nhật Thiên, một cô gái cá tính mạnh mẽ với tóc đuôi ngựa ngang vai, nàng chính là thức tỉnh Hoả hệ giống Nhật Thiên. Tu vi Sở Nguyệt thuộc hạng S nhưng đáng tiếc phần thi phóng thích thất bại. Tinh quỹ bị gãy khi đang nối viên thứ bảy, dường như bị vướng vào nút thắt giống Nhật Thiên cần chất xúc tác để phá vỡ. Không còn cách nào khác đành đi xuống phía dưới.

Không chậm trễ, những học viên liên tiếp đi lên nhưng kết quả không mấy khả quan, chỉ duy nhất Trương Lộ Lộ rất nổi bật với tu vi hạng S. Điều này làm Nhật Thiên khá bất ngờ. Cô nàng tinh nghịch hay trêu chọc hắn không ngờ lại bá đạo đến trình độ này. Đáng buồn là cô ấy không thi phóng thích, có vẻ như nàng không tự tin vào bản thân sẽ thành công.

"Tiếp theo, Bạch Tuấn."

"Hừm, thật sự nhìn không nổi cái tên này."Tử Phong chán ghét nói. Nhật Thiên đứng bên cạnh cũng thể hiện rõ sự khinh bỉ không muốn nhìn thấy mặt tên Bạch Tuấn.

Không gì bất ngờ, tu vi hắn đạt hạng S+, năng lượng hàn băng phát ra rất mạnh có chút hơn Vũ Gia lúc trước. Không dừng lại ở đó, Bạch Tuấn tiếp tục phần thi phóng thích. Hắn tập trung tinh thần rất nhanh đã hoàn thành Tinh quỹ. Năng lượng hàn băng lạnh lẽo phát ra mãnh liệt, khí tức càng lúc đáng sợ.

"Băng Kết – Tuyết Phong (gió tuyết)!!!"

Một trận gió tuyết lạnh nổi lên bao phủ tấm bia gỗ, nhiệt độ giảm xuống đột ngột làm tấm bia dần đóng băng, vỡ ra thành từng mảnh. Bạch Tuấn lúc này cười mãn nguyện cũng không quên nhìn xuống Nhật Thiên khinh thường.

"Bạch Tuấn, Hàn Băng hệ, tu vi, S+, phóng thích, A."

Với thành tích này, Bạch Tuấn triệt để vượt qua Vũ Gia ngay lập tức chiếm vị trí đầu tiên. Hắn hiên ngang đi xuống không để ai vào mắt. Mặc dù rất vui nhưng hắn thật sự trông chờ vào cái gì đó hơn là kết quả, thái độ sớm đã thể hiện rõ ra mặt rồi.

"Xem ra thế hệ trẻ của Bạch gia đều rất tài giỏi."Chu hiệu trưởng cảm thán.

"Đại ca, Bạch Tuấn rất ưu tú, hắn phát triển rất tốt, tiềm năng vô hạn, có thể bồi dưỡng cho hắn a. Bạch gia sẽ có thêm một nhân tài nữa."Bạch Nhân Bá cười nói.

"Ta sẽ xem xét, ngươi thì sao???"Bạch Sở Ngôn nhìn sang Bạch Tuyết Vũ hỏi.

"Không có gì đặc biệt."Bạch Tuyết Vũ đáp.

"Tiếp theo, Lâm Nhật Thiên."

Cuối cùng cũng đã tới phần thi của Nhật Thiên, hắn đi đến Tinh Thần Thạch vị trí trong khi mọi lời bàn tán đều đang hướng Nhật Thiên chỉ trích. Dường như cái danh Nhật Thiên phế vật đã nổi khắp trường.

"Đó chẳng phải là tên phế vật sao??"

"Hắn thực sự tới??? Phế vật như hắn còn không sợ bị mất mặt????"

"Thật sự ngu ngốc, cũng không biết tìm cái lỗ trốn đi, lên đây chỉ rước lấy nhục."

"Nhật Thiên tên phế vật thực sự dám tới a, cũng không biết hắn cố tình hay thực sự không có não."Lữ Tịnh lúc này nói lớn.

"Một con chó lúc nào cũng sủa inh ỏi, thật nhức đầu a."Tử Phong đáp trả.

"Cứ xem đi chẳng phải vẫn chưa có kết quả sao!!"Trương Lộ Lộ nói.

"Hừ xem các ngươi đắc ý bao lâu."Lữ Tịnh không cam tâm nói.

"Được rồi đợi xem kịch hay đi."Bạch Tuấn cười nói nhỏ với Lữ Tịnh.

Mặc kệ mọi lời chỉ trích, Nhật Thiên vẫn ung dung thoải mái bước lên, hắn nhìn thoáng qua một góc nào đó rồi dừng trên Tinh Thần Thạch. Bạch Tuyết Vũ một bên lúc này cũng nở nụ cười dịu dàng, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ mong chờ duy nhất cái này, một phần cũng muốn xem tu vi Nhật Thiên mạnh đến trình độ nào.

Tại nơi khuất tầm nhìn, một người bắn viên đá nhỏ màu đen kì lạ tới Tinh Thần Thạch. Đường bay của viên đá rất tinh vi không một dấu hiệu nào rơi xuống tại phía dưới của Tinh Thần Thạch, ngay cả lão sư đứng gần đó cũng không thể phát giác ra. Ngay sau đó Nhật Thiên đứng trước Tinh Thần Thạch, tất cả vẫn xảy ra như không có gì.

Như những tên trước, Nhật Thiên cũng đặt tay lên và bắt đầu truyền ma năng vào. Bất chợt, một luồng ánh sáng đen nhỏ bé từ viên đá kì lạ vừa rồi cảm ứng được ma năng của Nhật Thiên đang truyền vào, mượn năng lượng từ đó xuyên qua Tinh Thần Thạch trực tiếp đi vào trong tiềm thức của Nhật Thiên làm rối loạn tinh thần khiến Nhật Thiên lúc này không thể tập trung được, lông mày nhíu lại, đầu đau đớn như muốn nổ tung.

"Có vấn đề."Cả hai người Bạch Tuyết Vũ và Tiêu Nhược Hy đồng thời nhận ra sự khác lạ nhưng không dám cắt ngang sợ rằng một khi gián đoạn, tinh thần sẽ bị phá huỷ hoàn toàn trực tiếp biến thành tên ngốc.

"Ngươi sao thế Tuyết Vũ."Bạch Sở Ngôn hỏi.

"Tinh Thần Thạch có vấn đề, đã bị một thứ gì đó xen vào làm rối loạn quá trình."Bạch Tuyết Vũ sốt ruột đáp.

"Vậy sao, có lẽ là một năng lượng yếu ớt nào đó mà ta đã bỏ qua. Hiện tại phải xem vận may của hắn rồi."Bạch Sở Ngôn nhàn nhạt nói.

Bạch Tuyết Vũ nghiến răng hận không thể hiện tại cứu Nhật Thiên, không thể tìm ra cái tên hãm hại Nhật Thiên vặn đầu hắn xuống. Sự tức giận đã đạt đỉnh điểm, thể hiện ra ngoài mặt nhưng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn. Mà Bạch Nhân Bá ngồi bên cạnh nhìn Nhật Thiên cười, tiếp tục quan sát.

Hiện tại đã mười lăm phút tả hữu, Tinh Thần Thạch vẫn chưa xuất hiện biến động, mặt Nhật Thiên lúc này khó coi đến cực điểm, Bạch Tuyết Vũ cùng Tiêu Nhược Hy nhìn Nhật Thiên vô cùng lo lắng.

"Sao vẫn chưa có gì, thực sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net