106 - 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tăng'
Cả Radic và Xeza đồng thanh nói. Radic nhổm dậy khỏi ghế, mắt sáng bừng lên như đèn pha.
- Chính nó đã biến "con quỷ" thành Julliana.....
- Đúng thế – Xeza nhếch mép cười – ko thuốc men, ko thời gian chuẩn bị, ko đũa phép, chỉ có thể là viên đá chết tiệt đó đã phản ứng ngay trong lúc khẩn cấp nhất, đổi chỗ, đổi luôn hình dạng của "con quỷ" và Julliana cho nhau. Cứ tấn công vào ngực công chúa, nếu hắn thực sự là "con quỷ" thì trên ngực sẽ có viên đá, sẽ phải hiện nguyên hình để lấy lại toàn bộ sức mạnh, đi ngay đi.
Sandra cúi đầu và ngay lập tức chạy ra ngoài. Radic há miệng ú ớ:
- Một mình cô ta ư? Liệu....
- Sandra có thể ko mạnh bằng "con quỷ" nhưng cô ta vẫn sẽ giết đc hắn. "Con quỷ" là cái thá gì, đến Ronal mà còn phải bỏ chạy nữa là....
Xeza cười nhạt có vẻ tự hào về cấp dưới của mình, nụ cười đó thụi cho Radic một cú vào bụng. cậu ta hỏi nhanh:
- Giờ tôi làm gì ạ?
- Về đi, về bảo vệ Calas, bị đánh động có thể "con quỷ" sẽ tới thẳng chỗ Calas cũng nên.
- Ngài có chắc ko? Chỉ mình tôi thôi ư?
Radic nghi ngờ khi Xeza ko cử thêm ai nữa. lãnh chúa con chép miệng:
- Calas rất mạnh, thêm cậu nữa thì có thể chọi đc đến 2 "con quỷ" chứ ko phải một con, vấn đề là phụ thuộc vào bản thân anh ta thôi, khi mà a ta thực sự biết đc rằng em gái mình đã chết vì nước cờ sai lầm của bản thân mình thì e rằng cú sốc đó mới là điểm chí tử.
Radic gật đầu, lôi con dấu đặc biệt ra cầm sẵn trên tay và hỏi câu mà cậu muốn hỏi nhất từ khi bước vào căn phòng này:
- Catarina đâu?
Xeza nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo vì sự quan tâm thái quá đó nhưng lãnh chúa con vẫn trả lời, giọng chùng xuống:
- Bị bắt tới lãnh địa mcr rồi.
Thật lạ lùng Radic Bruno chỉ nhíu mày một cái chứ ko hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ đi ra. Xeza tuy ngạc nhiên nhưng chả còn tâm trạng nào để mà thắc mắc.
Thế đấy, đời mới khốn khổ làm sao, kẻ tưởng chừng như yếu đuối thì lại nhơn nhơn chẳng bị sao cả trong cuộc chiến đẫm máu này. Kẻ mạnh thì trúng độc gần chết, kẻ Radic luôn đuổi theo thì bị bắt đến lãnh địa mcr. Biết ngay mà, con bé đó lúc nào cũng là một đống rắc rối kinh người, làm gì để đến nỗi bị bắt đến lãnh địa mcr cơ chứ? Lúc nào Xeza cũng bảo vệ bao bọc nó, lúc nào cũng cưng nó như cưng em bé, làm gì mà lại để nó bị bắt cơ chứ? Hay đây lại là một nhiệm vụ nữa.... nhiệm vụ quái gì khi mà họ chỉ vừa cưới 2 ngày trước chứ? Quái dị, quái dị hết sức. vợ bị bắt mà chồng lại ngay lập tức dùng tới một nữ tướng nhà Luss giống hệt vợ mình như thế, Xeza có đầu óc ko ấy nhỉ? Hắn có thực sự nghiêm túc hay ko?
Ra đến khoảng sân rộng, Radic nắm chặt con dấu trong tay và ấn mạnh, luồng sáng đỏ ập xuống bốc cậu lên đưa từ từ qua lớp bảo vệ nhà Calas, đặt nhẹ nhàng xuống phòng. Calas đang ngồi trên ghế bành đọc sách, anh ta ko ngẩng lên:
- Xeza gọi à? Có chuyện gì thế?
- Rai bị trọng thương nằm viện, Catarina bị mcr bắt về lãnh địa, ngài đang là mục tiêu ám sát tiếp theo của chúa tể hắc ám.
Calas bỏ quyển sách xuống, nét mặt sa sầm. Đúng thế, Radic ko bị ràng buộc với chàng hoàng tử này hay với Vương quốc này bởi bất cứ lời thề nào cả, cậu ta có quyền ko nói hết toàn bộ sự thật, mặc dù có thể điều đó sẽ dẫn đến hậu quả là Calas sẽ ko tin tưởng cậu nhưng chuyện đó có hề gì khi đc một tổ chức hùng hậu đứng sau chống lưng.
Chỉ khoảng 20 phút sau, Sandra Luss gõ cửa và đi vào trong sự ngạc nhiên của Calas, cô ta trình lên tờ lệnh của lãnh chúa thành Zoo đã đc Nhà vua phê chuẩn về việc sẽ trở thành cận vệ tạm thời cho Calas. có lẽ đây cũng là lần đầu hoàng tử gặp Sandra. Sandra trao cho Radic cái nhìn ẩn ý khi Calas đang xem kỹ tờ lệnh một lần nữa, điều đó có nghĩa là "con quỷ" đã trốn thoát ư? Calas bỏ tờ lệnh sang bên và tiếp tục đọc sách. Sandra đi vòng ra phía sau Calas, miệng mấp máy ko thành tiếng:
- Hắn trốn rồi, hoàng hậu đã chết.

Catarina Luss nhẹ nhàng chạy phía sau Rury, miệng tủm tỉm cười, họ sắp về đến Lãnh địa mcr sau 5 ngày hành quân. Mcr trong cô vô cùng nóng tính, Cat biết điều đó nhưng cô cũng đủ tỉnh táo để điều khiển cái bản tính hoang dại của mình chứ ko đến nỗi hành động nông nổi vô cớ như ai kia vẫn tưởng. Đi đc 2 ngày thì họ nhận đc tin tình báo rằng Vương quốc nguyên thủy đã phát tang hoàng hậu và công chúa Julliana mà thủ phạm giết người ko phải kẻ xa lạ, chính là "con quỷ". Đến ngày thứ 3 thì họ chạm trán phải một đoàn quân sói đông vô cùng đang vận chuyển thức ăn tới Vương quốc, thức ăn của chúng chính là con người, vẫn còn sống. Những sinh vật yếu ớt đó bị trói gô hết lại, chất đống lên xe kéo để kéo đi. Lẽ ra mcr viễn chinh sẽ chỉ đi qua thôi, ko động thủ nếu người sói ko tấn công nhưng Cat thì nghĩ khác. Đây là nguồn lương thực của bọn chúng, nếu cô tấn công chúng, giải phóng toàn bộ con người thì bọn người sói đang chiến đấu ở biên giới Vương quốc kia sẽ đói một vài ngày, biết đâu đủ thời gian để lật ngược tình thế. Vấn đề ở đây chỉ là tìm một cái cớ mà thôi. Và có lẽ Thuỷ tổ đã tạo điều kiện cho Cat, cô tìm thấy 'cái cớ' đó ngay giữa đám người sói, một phù thuỷ trẻ bị bắt, bị trói và đc hai tên sói lông lá kèm hai bên. Hừ. Cat đã rít lên, nhảy ngay vào đám sói để giải thoát cho phù thuỷ đó. Dĩ nhiên, những mcr viễn chinh còn lại ko thể đứng ngoài cuộc, họ bất đắc dĩ bị lôi vào cuộc chiến ko đáng có. Toàn bộ đội quân sói đã bị tiêu diệt hoàn toàn ko sót mống nào, Cat giải thoát hết cho những người bị trói còn sống và chỉ bằng một cú vẩy đũa phép, đưa toàn bộ họ trở lại nơi mà họ muốn về. Rury ko hài lòng với hành động đó, ông ta vô cùng tức giận là đằng khác, giận cũng phải thôi vì như thế ngươi sói sẽ nghĩ rằng mrc công khai giúp đỡ Vương quốc chứ ko phải là đứng ngoài cuộc và sẽ tấn công tất cả những mcr mà chúng gặp ở bất cứ đâu, đồng nghĩa với chiến tranh. Dù muốn hay ko mcr cũng buộc phải giúp đỡ phù thuỷ để dẹp bọn người sói khốn kiếp ấy cho đến khi chúng chịu quay về dốc Elen. Đó là một nước cờ liều lĩnh vì nếu Cat là một kẻ bình thường như bao kẻ khác trong quân đội viễn chinh thì e rằng Rury đã đập chết cô ngay lập tức vì dám tự ý hành động, tuy nhiên cô không bình thường. Vì thế dù cho có giận điên cuồng Rury vẫn phải nuốt cơn cuồng phong xuống bụng, cắn răng mà chịu và nghĩ cách làm sao để báo cáo cho khôn khéo kẻo bị vạ lây. Giờ này, khi Cat sắp đặt chân vào Lãnh địa mcr thì tin tức về vụ tấn công đó có lẽ cũng đã về đến tai Xeza, Cat cảm thấy thế, cô thấy sự hoan hỉ, vui vẻ của lãnh chúa con truyền qua chiếc bông tai kim cương và cảm thấy vui lây, thấy rằng mình cũng có ích đôi chút dù đã bị bắt giữ.
Họ dừng lại ở bìa rừng, không gian hút phép thuật nặng nề đến nỗi cảm tưởng như nơi này khủng khiếp gấp trăm lần rừng chusan nhưng ko hiểu sao điều đó khiến Cat hưng phấn. Mùi của gió, mùi của cánh rừng, mùi hoa cỏ thơm đến nao lòng và quen thuộc một cách kỳ lạ cứ như hồi nhỏ Cat đã ngửi thấy nhiều rồi ấy. Nó gợi nhớ về một thứ gì đó xa xăm, mơ hồ mà cô biết mình sẽ ko bao giờ nhớ đc. Hình như mình đã từng ở đây. Mcr khẳng định chắc như đinh đóng cột vì sự kiêu ngạo vốn có tin tưởng vào các giác quan nhạy bén của bản thân. Ko có j là ko thể khi mà mình chỉ là một đứa trẻ ko rõ gốc gác, ko biết cha mẹ của mình là ai. Họ từ từ tiến vào khu rừng, chậm rãi như sợ rằng hành động đột ngột sẽ đánh động những kẻ đang nhìn theo, cho đến khi đột nhiên bị chặn lại bởi một cánh cổng lớn, cao và to đến khó tưởng tượng thì dừng lại. Cánh rừng đã che khuất tầm mắt, ngăn Cat nhìn thấy bức tường cao vút lên tận trời xanh, trải dài như vô tận. Có lẽ đây chính là tường bao bên ngoài Lãnh địa mcr. Bức tường này.... ko một mcr nào có thể vượt qua đc và đã nằm bên trong không gian hút phép thuật, vào đến đây rồi thì phù thuỷ trở thành một cục thịt mà thôi, nghĩa là Lãnh địa mcr là BẤT KHẢ XÂM PHẠM. Cách duy nhất để vào đc nơi này là đi qua cánh cổng.
Cat lùi lại trong khi Rury tiến lên gõ cửa, cô phải bỏ hết những món đồ phép thuật ra ngoài, nếu ko lát nữa túi ko đáy, đũa phép, mọi thứ sẽ hỏng sạch, sẽ bung ra thành từng mảnh. Cuối cùng thì hai thứ mà Cat mang theo đc chỉ là hai thanh kiếm, một thanh kiếm quỷ rèn tay và thanh kiếm cũ kỹ Xeza đưa cho cô trước cuộc viễn chinh lần trước, thanh kiếm ngắn đó cắt đứt đc vuốt của người sói cao cấp, một bảo vật. Ném túi ko đáy xuống một gốc cây, ám thị cho nó ở đó, an toàn trước mọi sự xâm phạm, Cat chờ đợi. Cánh cửa từ từ hé ra, ko nặng nề như cái vẻ ngoài của nó, cũng có thể là vì có tận 10mcr đẩy cửa, Rury đi vào. Tạm biệt Xeza. Cat hít một hơi sâu và bước theo. Thành rất dày, cổng thành cao, tối tăm và ngự trên một ngọn đồi nhìn xuống Lãnh địa. Cat mở to mắt khi ra khỏi cổng thành, nhìn xuống khoảng rừng thưa mênh mông trước mặt, nơi mà lác đác những ngôi nhà bằng đá trắng những cánh đồng trải dài tít tận chân trời. tuyết đang lác đác rơi, gió rít từng hồi buồn thảm giá lạnh. Trái tim Cat đập thình thịch, thình thịch trong lồng ngực khi lần lượt nhìn kỹ cảnh vật trước mắt, cô hít căng lồng ngực bầu không khí khô lạnh, thơm mùi cỏ cây hoa lá của vùng ôn đới, đầu óc đóng băng lại hồi lâu. Rồi đột nhiên, một giọng nói ngân lên vang vọng trong tâm trí: đây là nhà của ta....nơi này là của ta..... Sự hưng phấn tràn lên trong cái đầu u ám, sức mạnh tăng dần tăng dần theo từng hơi thở từng luồng gió quê nhà và bất chấp không gian hút phép thuật đậm đặc, phép thuật vẫn cuộn lên trong người Cat mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn cùng với sự tăng đột biến của nguồn sức mạnh. Cô bé mỉm cười, nụ cười ngạo nghễ kiêu căng của kẻ thống trị, quỳ xuống chạm tay vào đất, cắm những ngón tay nuột nà vào sâu trong lòng đất mẹ rồi bất giác thốt lên:
- Lãnh địa này là của ta.
Giang sơn này là của ta.... bằng bất cứ giá nào nơi này cũng phải thuộc về ta.... hoặc là ta có nó, hoặc là ta sẽ huỷ diệt nó. Cầm trong tay một nắm đất và từ từ đứng dậy, Cat cười:
- Ta là ma cà rồng.....
Con người với lý trí yếu ớt chìm sâu vào bóng tối như chưa bao giờ tồn tại, giòng máu Curytanus đậm đặc sôi lên sùng sục ủng hộ phát hiện mới mẻ đó. Ko cần biết vì sao, ko cần biết mình khác lạ chỗ nào, chẳng cần biết chuyện gì cả, Catarina thôi cười, thả nắm đất xuống, sự tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt lạnh lẽo. Nơi này phải là của ta....bằng mọi giá.
20 mcr phía sau Cat sởn hết da gà nhìn chòng chọc vào kẻ mà mình vừa áp tải về, ko hiểu gì cả. Rury liếc Cat, sự lo lắng, sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt bị thời gian điêu khắc thành vô cảm. Đúng là ngài ấy rồi.... Nhà vua nhỏ...kẻ đc chuông vàng lựa chọn để làm vua. Sức mạnh sôi sục, trí tuệ phi phàm, khí chất của bậc đế vương.... Một khi chuông vàng đã lựa chọn thì nhất định kẻ đc chọn sẽ làm vua, đó là chân lý đc lịch sử chứng minh từ ngàn đời nay rồi. cuồng phong đã ập đến lãnh địa mcr, bất hạnh cho kẻ nào chống đối Nhà vua nhỏ.
- Sao thế? Ngắm đủ chưa?
Cat ko nhìn Rury nhưng ánh mắt toát lên sự sốt ruột chán ghét, muốn nhanh chóng đc ngắm nhìn hết cả Lãnh địa chứ ko chỉ đứng một chỗ nhìn một góc. Rury cúi đầu và nhún chân nhảy xuống khỏi quả đồi, dẫn đường.
Nhà vua mcr sẽ phải hối hận vì đã đưa đứa con mà mình trục xuất trở về. Hình như ông ta đã quên mất lời tiên tri của Thuỷ tổ rằng số phận đứa trẻ buộc phải gắn liền với Vương quốc nguyên thuỷ, rằng nó sẽ phải phục vụ Vương quốc hết cả cuộc đời để trả nợ. Vì ko giải quyết đc mâu thuẫn do chính dòng họ Curytanus tạo ra mà phải đem kẻ bị nguyền rủa trở về, những mong tranh chấp sẽ lắng xuống, những mong sẽ thuyết phục đc Cat nhường ngôi cho em trai vì dù sao mcr 18 tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng ko.... Ông ta đã đọc thư của Rio nhưng ko chịu nghiền ngẫm cho kỹ, ko chịu hiểu hết, vì 'bị nguyền rủa' thì dù tốt đẹp đến thế nào cũng vẫn chỉ là cái mầm tai hoạ mà thôi. Nếu vua mcr ko nhanh chóng hiểu ra, nếu dòng họ Curytanus ko thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn thì lãnh địa mcr sớm muộn gì cũng trở thành bình địa.
Bánh xe số phận đã lăn lên đỉnh con dốc, đứng im đó, nhìn xuống lãnh địa mcr, chỉ chờ một cú đạp của Nhà vua nhỏ nó sẽ lao xuống nghiền nát cả lãnh địa.

Chương 111

Họ dừng lại khi trời sẩm tối. lãnh địa mcr rộng lớn mênh mông vẫn trải dài xa tít tắp như ko bao giờ có điểm dừng nhưng chẳng biết từ lúc nào 20 mcr viễn chinh đi cùng họ đã lần lượt tách ra hết, họ về nhà. Thế nên giờ chỉ còn mình Rury và Cat đứng trước cửa một ngôi nhà làm bằng đá trắng tuyệt đẹp xây theo kiến trúc như một pháo đài thu nhỏ. Rury nói nhẹ, giọng khác hẳn so với khi có mặt 20 mcr kia:

- 'Chúng ta sẽ ở đây đêm nay, ngày mai tiếp tục lên đường.'
( trong dấu nháy đơn ' ' là khẩu ngữ của mcr. Ko có dấu nháy là tiếng anh bình thường, ngôn ngữ mà Cat vẫn dùng để nc. Cat bước và theo Rury, ngước lên nhìn kiến trúc cổ lỗ sỹ của căn nhà và thắc mắc:
- Đi đêm ko phải là hay hơn sao?
- 'Đi đêm ở thế giới phù thuỷ thì tốt hơn, nhưng ở đây nếu ko muốn bị chú ý thì cứ đường hoàng mà đi vào ban ngày'.
Hừ, thế cơ đấy. Rury dẫn Cat tới một căn phòng nhỏ xinh lịch sự như phòng ngủ của công chúa, đẩy cô vào bên trong:
- 'Có máu đấy ạ, ngài cứ dùng tự nhiên.'
Ông ta toan đóng cửa lại nhưng Cat chặn tay lên cánh cửa, dùng sức mở nó ra và hướng về phía kẻ chỉ huy kia ánh mắt chết người:
- Tôi đã tỏ ra hợp tác trên suốt quãng đường dài, về tới đây rồi thì làm sao tôi trốn thoát đc nữa? Có cần thiết phải nhốt lại ko?
Rury nhìn Cat hồi lâu, đôi mắt đen ko lộ một chút biểu cảm gì nhưng rồi ông ta buông tay khỏi cánh cửa và bỏ đi. Thế đấy. mở hé cửa, Cat đi loanh quanh trong phòng xem xét, vẫn chú ý nghe ngóng tiếng bước chân nhẹ nhàng của kẻ kia ở bên ngoài. Cô nói như nói một mình:
- Vậy ông có thể nói cho tôi biết tại sao tôi bị bắt chưa? Và thực ra thì tôi là ai? Có liên quan gì đến lãnh địa mcr? Cả về cha mẹ tôi nữa, có phải họ đã sai ông đi bắt tôi ko?
Bên ngoài chợt im lặng lạ lùng, dường như Rury đã đông cứng lại vài giây sau khi nghe Cat đề cập đến cha mẹ cô. Hừ, thế cơ đấy. chuyện gì thì chưa thể khẳng định đc nhưng chuyện Cat bị bắt về là do cha mẹ cô thì có thể chính xác. Vậy là họ hoặc một trong hai người họ vẫn còn sống, ở tại lãnh địa này, ko những thế còn ra lệnh đc cho cả một tướng viễn chinh máu mặt như Rury đi đưa con mình về. Thế chẳng lẽ Cat là mcr thật hoặc có nửa giòng máu mcr.....
Cat ko biết, chưa kịp nghĩ gì nhiều thì cô trông thấy những bịch máu xếp gọn gàng trong một chiếc thùng nhỏ để bên cạnh gường. Tâm trí mcr reo lên thích thú, chẳng thèm do dự nửa giây cô bé vớ ngay lấy một túi máu, nhảy tót lên gường mở nắp ra và bắt đầu nhâm nhi.
Chẳng hề cảm thấy sợ hãi, chẳng hề nuôi ý định chạy trốn và đã sẵn sàng tâm lý để chấp nhận những chuyện khủng khiếp sắp xảy ra nên Cat uống no một bụng máu, tắm rửa sạch sẽ và lăn ra gường đọc sách đến đêm rồi ngủ. Có thể vì mcr trong cô cũng khá là ngang tàn, khinh đời và kiêu ngạo nữa nên cô bé mới bình thản đc đến như thế.
Tỉnh giấc khi có những tiếng cười nói xôn xao từ xa vọng lại, Cat mở mắt, từ từ ngồi dậy dỏng tai lên nghe ngóng. Đâu đó có rất nhiều người đang tụ tập buôn bán, nói cười tự do, có vẻ vui lắm lắm ấy. trí tò mò nổi lên, cô bé nhanh chóng sửa soạn rồi lao ra khỏi phòng, chạy quanh nhà tìm Rury. Ông ta ko có trong nhà. Cat mở cửa đi ra ngoài sân và hướng về phía bắc, nơi phát ra những âm thanh náo nhiệt đó, ko trông thấy gì vì bị những quả núi che khuất, Cat sốt ruột đi qua đi lại chờ Rury về. Thủ lĩnh quân viễn chinh có lẽ đi đâu đó từ đêm hôm qua nên khi ông ta quay lại, Cat thấy bộ dạng Rury khá phờ phạc. Rury mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Cat đứng ở cửa chờ mình, thậm chí ông ta vẫn chưa tin nổi khi đáp xuống trước mặt cô. Cat khó chịu:
- Sao? Ông nhìn cái gì?
- 'Tôi.... tôi đã khoá cửa rồi mà.....'
Cat hơi nghiêng đầu, hình như trong lúc vội vã cô đã mở cửa bằng mắt thì phải, đúng rồi, cô đã dùng phép thuật. thế nên mặt Cat vênh lên, cô bé lấp liếm :
- Khoá đâu mà khoá. Mà khoá để làm gì cơ chứ? Tôi biết đi đâu bây giờ? Nếu trốn tôi đã trốn tám đời rồi, cứ lo hão. Giờ thì đi đâu? Có đi qua chỗ ồn ào kia ko?
Rury nhíu mày khi thấy sự hào hứng và đôi mắt lấp lánh thích thú của Cat, ông ta gật đầu:
- 'Đó là khu chợ Muran.'
- Ồ..... tuyệt.
Cat biết khu chợ đó qua những cuốn sách nói về mcr mà Xeza bắt cô đọc trước cuộc viễn chinh. Khu chợ Muran là nơi buôn bán lớn nhất Lãnh địa mcr, chỉ họp mỗi tuần một lần, bán đủ mọi thứ mà mcr cần từ quần áo giày dép đến đồ ăn thức uống và các loại vũ khí. Vào một ngày cố định trong tuần, cánh cổng lớn của lãnh địa sẽ mở từ sáng sớm cho các thương nhân (100% là mcr; ko phải mcr thì ko đc vào) đem hàng hoá vào Lãnh địa, rồi cửa sẽ đóng. Đến nửa đêm, khi chợ tan cánh cổng sẽ mở ra một lần nữa cho thương nhân ra khỏi lãnh địa, nếu ai ko ra thì chỉ có cách chờ đến tuần sau mà thôi.
- Đi thôi, đi thôi.....
Cat giục Rury và nhanh chóng rảo bước lên trước, nhưng rồi nhớ ra mình ko có tiền nên quay lại:
- Cho tôi mượn vài Linf (đơn vị tiền tệ của mcr. 1Linf chỉ mua đc một bịch máu 100ml loại thường)
- 'Chúng ta ko phải đang đi chơi đâu, ngài đang bị áp tải đấy.'
Tuy miệng thì càu nhàu nhưng Rury vẫn mở túi da đeo ở thắt lưng, lấy cho Cat vài đồng vàng. Cat nhếch mép cười, nói cảm ơn cho có rồi soi những đồng tiền vàng lần đầu tiên cô đc thấy đó. Đây là tiền mà chỉ những kẻ giàu sang phú quý mới có. 1 đồng vàng có thể đổi đc 40 – 50 Linf, tuỳ theo sự lên xuống bấp bênh của số lượng máu đổ vào Lãnh địa hàng tuần. Rury chạy trước như mọi khi, Cat nhanh chóng theo sau vì háo hức muốn nhìn thâý khu chợ lớn nhất Lãnh địa mcr, nổi tiếng suốt chiều dài lịch sử không phải vì sự phong phú hay cái cách người ta tổ chức ra nó, mà nổi tiếng vì giá cả. Từ khi hình thành đến giờ, giá cả của mọi mặt hàng vẫn giữ nguyên như ngày đầu tiên họp chợ. Cat cất tiền vào túi và bắt đầu dùng đến cả hai tay khi họ leo lên quả núi dốc kinh hồn chắn giữa bọn họ với khu chợ Muran, khá vât vả nhưng khi lên đến đỉnh, những gì Cat trông thấy khiến cô sửng sốt. Bên kia quả núi là một đồng bằng rộng mênh mông cây cối xanh mướt trải dài đến tít tận chân trời, nhà cửa cách đều nhau ko xa quá cũng chẳng gần quá, mcr tụ tập đông như kiến cỏ nói cười, buôn bán cãi vã huyên náo. Lãnh địa này rộng đến nỗi tưởng như ko có thật..... đúng thế. Tâm trí mcr khẳng định. Nếu ko phải là Thuỷ tổ can thiệp vào chỗ này thì e rằng nơi đây là một không gian đặc biệt kéo dài mãi ko biết đâu là điểm kết thúc mà chỉ có duy nhất một lối vào. Giống như dốc Elen, một con dốc huyền bí ko ai biết đi qua dốc sẽ dẫn về đâu. Dường như mcr trên cả lãnh địa tập trung về đây họp chợ, đông khủng khiếp và đủ mọi loại người: thương nhân, quý tộc, thợ thủ công, lính tráng, nông dân( trồng trọt để chăn nuôi gia súc ăn cỏ. Mcr ko chỉ uống máu mà còn ăn thêm thịt sống và thịt tái nữa. đây là truyền thống để khắc phục khó khăn mỗi khi lượng máu đổ vào lãnh địa ít, máu trở nên khan hiếm), trí thức và cả dân Limov( mcr tự do, ko có chỗ ở và nghề nghiệp cố định. Thích ở đâu thì ở, thích đi đâu thì đi, thích làm nghề gì thì làm).
Họ leo xuống núi vào Cat suýt trượt ngã mấy lần vì mải nhìn ngang ngó dọc. Cô mong rằng xuống đến chợ thì Rury đi chậm lại để cô có thể nhìn hết lượt cho đã mắt nhưng chả cần phải đề nghị, khu chợ quá đông đúc đã khiến họ ko thể chạy nổi mà buộc phải đi bộ. Những gian hàng bày bán quần áo lưu động trưng ra vô số mốt đẹp ơi là đẹp (theo khiếu thẩm mỹ kinh dị của Cat) mà cô bé thề rằng nếu Lui ở đây thì sẽ thích vô cùng. Những bộ quần áo bụi bặm, cá tính, những phụ kiện sáng choang làm tay.... mọi thứ trông đều rất tuyệt nhờ những người thợ thủ công có tay nghề lâu năm. Họ mua bán, thậm chí còn trao đổi trực tiếp hàng hoá bằng máu. Giày dép, ủng, bốt đủ loại; mũ nón, vỏ bao đựng kiếm; vũ khí từ bên ngoài đưa vào.... Cat dừng lại một chút ở hàng vũ khí nhìn lướt qua một lượt. Ko có kiếm thánh. Dĩ nhiên rồi, kiếm thánh chỉ bán ở tại nơi sản xuất, tức là lò rèn, và chỉ bán cho những người đc phép mua: là những mcr đã đc công nhận sau cuộc kiểm tra 'đường chết', các quý tộc lớn và những kẻ quyền cao chức trọng. Cat vội vã chạy theo Rury, ước gì mình có ba cái đầu để nhìn cho hết lượt mọi thứ hai bên con đường lớn chạy thẳng qua khu chợ. Rồi cô bé chợt nhận ra những gì Rury nói hôm qua là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net