Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tương Di."

"Tương Di."

Ai? Ai đang gọi hắn? 

Không đúng, rõ ràng là hắn đã chết rồi, làm sao còn có thể nghe thấy người khác nói chuyện được.

Chậm rãi nâng mi, Lý Liên Hoa ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Căn phòng này chẳng phải là tư phòng của hắn khi hắn còn là Môn Chủ Tứ Cố Môn sao? Sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn vẫn có thể tỉnh dậy? Đây là mơ hay thật? Là hình ảnh trong kí ức của hắn sao?

Hàng vạn câu hỏi cứ như vậy lướt qua đầu Lý Liên Hoa.

"Tương Di! Chàng làm sao vậy? Từ lúc tỉnh đến giờ cứ trầm tư như thế a?"

Kiều Uyển Vãn. A Vãn.

"Chàng khó chịu chỗ nào sao? Có cần phải gọi đại phu không?"

Kiều Uyển Vãn vừa nói vừa đặt tay lên trán Lý Liên Hoa, tay còn lại áp lên trán mình, cẩn thận so sánh nhiệt độ.

"Không nóng, chàng không sao chứ. Có bị đau ở đâu sao? Tương Di?"

Lý Liên Hoa lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện. (lễ khai khẩu đã hoàn thành :>)  

"Ta không sao. Nàng ra ngoài đợi ta một chút. Ta một lát liền ra."

Kiều Uyển Vãn cảm thấy Tương Di có gì đó không đúng, nhưng rồi cũng đồng ý.

"Hảo, ta trước ra ngoài, mọi người lát nữa sẽ cùng dùng thiện, chàng đừng đến quá trễ nhé."

Bước chân ra khỏi phòng Kiều Uyển Vãn càng bất an. Từ trước đến nay ánh mắt của Lý Tương Di nhìn nàng luôn sáng ngời cùng chất chứa ôn nhu. Cớ gì hôm nay ánh mắt chàng ấy lại khác biệt lớn đến vậy? Làm nàng có cảm thật xa lạ. 

Ánh mát chàng ấy quá sâu, nàng không thể nhìn thấu. Cứ như đó không phải là Lý Tương Di mà nàng đã từng biết vậy.



Trong phòng, Lý Liên Hoa đã ngồi dậy từ lúc nào. Hắn đang cảm thấy hoang mang cực độ trước tình cảnh hiện giờ. 

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nguồn nội lực mạnh mẽ cuộn trào trong kinh mạch. Cảm giác này hắn đã không thể nhớ rõ nó nữa rồi.

"Đây là chuyện gì? Không phải là mơ sao?  Tại sao lại chân thực như vậy?"

Ngay lập tức Lý Liên Hoa dồn nội lực, dùng tay tự đánh vào ngực mình một chưởng. Chưởng này hắn dùng sáu bảy phần lực, có thể thấy Lý Liên Hoa không hề muốn nương tay với bản thân.

Khục! Miệng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi sền sệt. Nhưng có vẻ hắn chẳng để tâm.

"Đau a. Đúng là rất đau." 

"Ha! Lão thiên a lão thiên. Ông thật biết cách đùa giỡn. Cho ta sống một đời, khổ một đời. Hiện tại lại cho ta sống thêm một đời. Có phải hay không cũng muốn ta mãi mãi sống không được yên ổn?"

Lý liên Hoa chầm chậm đứng dậy, đưa tay lau đi vết máu vương trên khóe môi, bước đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài.  

"Nếu đã sống lại, ta không muốn phải hối hận nữa."



Sửa soạn lại bản thân, Lý Liên Hoa bình thản hướng đến thiện phòng. Trên đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Tỷ như  làm thế nào để đối mặt với Kiều Uyển Vãn, với Tiêu Tử Khâm, với tất cả mọi người ở Tứ Cố Môn.

Và hơn hết chính là làm thế nào để đối mặt với Thiện Cô Đao.

"Thiện Cô Đao, sư huynh. Đời trước ngươi lừa ta hảo khổ. Hiện tại ta nên làm thế nào với ngươi đây?"

Rất nhanh Lý Liên Hoa đã đến nơi cần đến. Bỏ đi, cách một cánh của chính là cố nhân. Cứ thuận theo tự nhiên đi.

Cạch!

"Bái kiến Môn Chủ!"

________________________________

Lịch đăng truyện là thứ 7 hoặc chủ nhật hằng tuần nha các nàng thân yêu.







\\\\
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net